Chương 16: Làm sao có thể có người đẹp trai đến như vậy (4)

Ánh mắt của Trần Duyệt Vũ lạnh lẽo, nói rằng tên đạo sĩ xấu xa này nhất định vẫn còn thi pháp ở trong một góc nào đó của bệnh viện, muốn nhanh chóng tìm được hắn ta. Nếu không, khi kế hoạch tà ác của hắn ta thành công, sẽ có rất nhiều bệnh nhân chết bất đắc kỳ tử.

Khi hai người đang nói chuyện, phòng bệnh bên cạnh truyền đến tiếng khóc lóc, chắc là có người đã chết, người nhà đang khóc.

Trần Duyệt Vũ sải hai chân, chạy dọc theo khu vực nội trú đến khu vực có âm khí nặng hơn. Nơi đầu tiên cô đi đến chính là WC, nơi thích hợp để tụ tập âm khí, nhưng lại không nhìn thấy có người thi pháp. Cô lại nhanh chóng chạy về phía cửa thoát hiểm ở cầu thang, liền nhìn thấy một khối gỗ hòe.

Chính là nơi này.

Trần Duyệt Vũ chạy dọc theo cầu thang. Dọc đường đi, cô nhìn thấy trên bậc thang có ném vài khối gỗ hòe. Gỗ hòe là thứ dùng để gọi hồn. Cô biết bản thân đoán không sai, quả nhiên ở cầu thang tầng bốn, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính viền vàng.

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn Trần Duyệt Vũ một cái, sau đó quay người, cầm túi bước ra khỏi cầu thang tầng bốn. Hắn ta đi dọc hành lang tầng bốn, tay phải vẫn luôn bóp chỉ quyết, miệng niệm pháp chú.

Hiển nhiên hắn ta vẫn còn đang thi pháp, thu thập vận khí của người bệnh.

“Đứng lại!” Trần Duyệt Vũ chạy đến hành lang kia, lớn tiếng gọi hắn ta lại.

Người đàn ông giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Trần Duyệt Vũ chạy đến trước mặt ngăn cản hắn ta: “Mau dừng lại việc hấp thu vận khí của người bệnh, nếu không thì tôi sẽ không khách khí với anh đâu!” Siêu hung dữ.

Người đàn ông cực kỳ khinh thường, cười một tiếng: “Cô nhóc kia, không ngờ nhóc còn có một chút bản lĩnh, có thể nhìn ra được tôi đang làm cái gì. Tôi khuyên nhóc không nên rảnh rỗi gây chuyện làm loạn. Nếu như nhóc làm tôi tức giận, nhóc sẽ phải ăn quả đắng đấy.”

Nói xong, hắn ta tiếp tục đi về phía trước. Trần Duyệt Vũ đi tới, nói: “Mau dừng lại, nếu không, hiện tại tôi sẽ phế đi đạo thuật của anh.”

“Ha ha, ha ha ha! Nhóc con, nhóc đang chọc cười tôi sao? Nhóc có biết tôi là ai không? Chỉ bằng nhóc mà muốn đối nghịch với tôi sao? Tôi chỉ cần động một cái ngón út cũng có thể chơi chết nhóc.”

Biết rằng hắn ta sẽ không dễ dàng từ bỏ [trận pháp triệu vận], Trần Duyệt Vũ cũng không khách khí với hắn ta nữa. Cô thò tay vào túi tùy thân màu vàng, lấy ra một chai giấm đỏ, vặn nắp, không nói một lời liền đổ toàn bộ chai giấm đỏ vào túi của người đàn ông.

“Nhóc làm cái gì!” Người đàn ông lớn tiếng hét lên: “Có phải nhóc chán sống rồi hay không!” Hắn ta vung nắm đấm, muốn đánh Trần Duyệt Vũ.

Rất nhiều người nghe thấy âm thanh đều nhìn sang, nắm tay của người đàn ông đang dơ cao, lúc này mới buông xuống.