Chương 11: Đau khổ

Từ Chu Dương cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy biểu tình khϊếp sợ lại không dám tin tưởng của cậu, không rõ nguyên do hỏi: “ Không phải lúc trước cậu gửi cho tôi sao?”

“Là thư này là do cậu nhét vào ngăn bàn tôi đó.”

Tay cầm thư của Sở Hồng Nê siết chặt, chặt đến mức hận không thể đem lá thư xé nát, cậu gian nan chua xót từng chữ từng chữ nói: “Cho nên bởi vì tôi thích cậu nên cậu mới bắt nạt tôi như vậy?”

Từ Chu Dương nghe vậy khuôn mặt cứng đờ, hoảng loạn gật gật đầu, “Thực xin lỗi, nhưng tôi sẽ sửa, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu.”

Một chút hy vọng cuối cùng bị đánh nát, Sở Hồng Nê như đứng không vững lùi một bước, giống như bị điên xé lá thư kia, “Không có sau này! Sẽ không có sau này!”

Tất cả mọi người đều giống nhau, trên đời này căn bản không có bất kỳ ai thích cậu, cậu cũng không nên đi thích người khác!

Thì ra những ngày tháng bi thảm nhất đều là do cậu lấy hết can đảm thổ lộ đổi lấy.

Khi đó cậu nghe nói người nọ phải đi Mỹ làm trao đổi sinh, có lẽ sẽ rất lâu mới về, mới nhịn không được mà thổ lộ với hắn.

Người nọ cười rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi mấy ngày tiếp đó Sở Hồng Nê ngủ mơ cũng thấy ngọt, dịu dàng đến mức Sở Hồng Nê cảm thấy mình giống một con người mà không phải con quỷ dơ dáy luôn bị xua đuổi.

Sau đó, nhân lúc Lâm Y Tuyên không ở trong phòng học, Sở Hồng Nê liền tranh đi dọn thùng rác, nhưng không nhìn thấy lá thư kia.

Khi đó cậu lo lắng, sợ hãi, sợ Lâm Y Tuyên cũng giống như những người khác chán ghét cậu, cho nên thường xuyên chú ý tới thùng rác.

Cũng may ở trong thùng rác chỉ có khăn tay của Lâm Y Tuyên, cậu nhớ chiếc khăn đó thêu chỉ vàng, luôn được Lâm Y Tuyên mang theo bên người.

Khi đó cậu còn thấy lạ, tại sao Lâm Y Tuyên lại đem khăn vứt đi, rõ ràng nó không có bị hỏng cũng không bẩn a.

Bây giờ nhớ lại, Lâm Y Tuyên hẳn là cảm thấy bẩn đi, cảm thấy thư của cậu bẩn, cảm thấy tình cảm của cậu bẩn, cảm thấy cả người cậu đều bẩn, cho nên sau khi lau tay xong liền ghê tởm đến mức vứt đi chiếc khăn đã mang theo lâu như vậy.

Nhưng Sở Hồng Nê thật sự tin hắn sao? Thật sự tin Lâm Y Tuyên không giống những người khác, không khinh thường cậu sao?

Chắc chắn là không tin, nếu không sao lại phải thường xuyên nhìn lén thùng rác.

Hoặc là nói, Sở Hồng Nê không tự tin, tuổi thơ bất hạnh khiến cậu không dám tin tưởng chính mình, thực sự sẽ có người thích cậu sao?

Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đều sáng tỏ, vết thương đầm đìa máu xé mở ra trước mắt cậu, Sở Hồng Nê không cần đoán nữa.

Nhìn câu như nổi điên đem thư xé, Từ Chu Dương sửng sốt, khi phản ứng lại liền lập tức ngăn cậu lại, “Sở Hồng Nê! Sở Hồng Nê! Cậu làm cái gì vậy!”

Sở Hồng Nê mở to đôi mắt đỏ bừng giãy giụa kịch liệt, giống như có một đôi tay nắm chặt lấy chòng mắt cậu, khiến nó sưng đỏ đau đớn rơi ra từng giọt huyết lệ.

Lá thư kia được Từ Chu Dương dùng nhiều lớp keo và băng dính dán lại, nên Sở Hồng Nê xé đến mức gãy một đoạn móng tay vẫn không xé được chút nào, cậu vọt tới bên cạnh ao nước, dùng sức ném lá thư trong tay xuống, giống như thiên nga gãy cánh, chỉ có thể tuyệt vọng vung lên.

Từ Chu Dương choáng váng nhìn lá thư bay trong gió, cuối cùng rơi xuống giữa ao nước, có lẽ do được dán nhiều băng keo, nên nó không bị nước thấm ướt chìm xuống mà nổi lên mặt nước.

Sau khi yên lặng một chút, Từ Chu Dương mới giật mình hét lên: “Cậu làm gì vậy?”

Nói xong liền cởϊ áσ khoác ném lên đất, bùm một tiếng nhảy xuống ao.

Tuy đã đến giữa mùa xuân, nhưng nước vẫn lạnh lẽo, vừa xuống nước, cả người Từ Chu Dương liền run lẩy bẩy, lông tơ cả người dựng đứng.

Vì đây là ao trồng hoa sen nên không sâu, chỉ là hiện tại chưa đến mùa, trong ao đều là lá sẽ cùng đài sen khô héo hư thối, đáy ao là đều là nước bùn, Từ Chu Dương hai bước đầu còn dễ đi, nhưng sau đó chân lại bị lún trong bùn, không rút lên được, hắn dùng lực rút thì cả người liền mất trọng tâm ngã vào trong nước bẩn.

Sở Hồng Nê thấy hắn ngã vào trong nước, mày nhăn lại, chỉ lo Từ Chu Dương xảy ra chuyện gì thì mình phải chịu trách nhiệm.

May mắn Từ Chu Dương rất nhanh liền bò dậy, chỉ là bộ dáng rất chật vật, tóc ướt đẫm dán vào mặt nhỏ nước bẩn, trên mặt dính không ít nước bùn, quần áo trên người cũng bẩn đến mức không muốn nhìn tiếp.

Từ Chu Dương hình như rất lạnh, khi bò dậy còn hắt hơi vài cái, nhưng vẫn kiên trì từng bước, gian nan đi đến giữa ao, cuối cùng lấy được bức thư mới thở dài nhẹ nhõm.

Từ Chu Dương quay đầu lại vui vẻ mở miệng định nói gì đó, lại phát hiện trên bờ trống không, đã sớm không còn thân ảnh Sở Hồng Nê.

……

“Sao Từ Chu Dương hai ngày nay không đi học a?” Có người nhìn chỗ ngồi trống không của Từ Chu Dương, tò mò nói.

“Nghe nói là bị ốm, hôm trước người nhà cậu ấy gọi điện đến xin nghỉ, lúc đó tôi ở văn phòng làm việc nghe thấy, sốt tận 38 độ đấy!”

“Oa! 38 độ!” Có người kinh ngạc, “Thời tiết này cũng không khó chịu a, sao cậu ấy lại phát sốt, còn 38 độ, thân thể cậu ấy cũng không yếu đuối như vậy đi.”

“Dù thân thể của cậu ấy tốt, cũng không chịu nổi cái lạnh của ao nước trường học a.”

“Nhảy hồ nước? Sao lại nhảy, chuyện xảy ra khi nào vậy?” Nhất thời mấy người xung quanh liền tụm lại.

“Vào hôm kia a, Từ Chu Dương nhảy xuống hồ nước không biết làm cái gì, cả người đều chật vật, lúc ấy không ít người nhìn thấy.”

“Trời lạnh như vậy, tôi còn không dám cởϊ áσ khoác đâu, hồ nước lạnh như vậy khó trách được sẽ phát sốt.”

“Nhưng đang yên đang lành sao cậu ta lại nhảy hồ nước a?”

Người nọ đè thấp giọng, ánh mắt liếc liếc hướng Sở Hồng Nê ngồi bên cửa sổ đang vùi mặt xuống tay ngủ, nói: “Hình như lúc đó cậu ta cũng ở đó, cãi nhau gì đó với Từ Chu Dương, sau đó liền thấy Từ Chu Dương nhảy xuống.”

Đám người hiểu rõ liền lập tức “Nga” một tiếng, sau đó liền chìm vào yên lặng.

Một lúc sau mới có người nói: “Nếu cậu ấy tức giận bắt tôi nhảy, nói không chừng tôi thực sự sẽ nhảy.”

Sở Hồng Nê gối lên cánh tay đối mặt với tường, đôi mắt thất thần mở to nhìn chằm chằm vách tường.

Đột nhiên trước mắt đột nhiên tối sầm.