Chương 10: Chân tướng

“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi……” Từ Chu Dương không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người đang thương tâm khóc trước mặt mình.

Cậu khổ sở như vậy, mà loại khổ sở đó có lẽ cả đời này Từ Chu Dương cũng không thể cảm nhận được, hắn không có cách nào hiểu.

Nhưng cậu lại phải chịu khổ như vậy.

Cổ họng Từ Chu Dương không biết vì sao cũng trở nên dính nhớp, dường như trái tim cứng rắn góc cạnh của hắn đang trào lên cảm xúc gì đó, đem sự vô tâm lạnh nhạt của hắn hòa tan mà thay vào đó là những cảm xúc khác.

Sở Hồng Nê đã bình tĩnh lại một chút, không vì kích động mà đấm đánh Từ Chu Dương nữa, nghe thấy lời Từ Chu Dương nói cũng chỉ trào phúng cười, dùng mu bàn tay lau đôi mắt đã khóc đến hơi đau.

“Cậu không cần xin lỗi tôi, có phải do cậu đâu?”

“Tôi sống không tốt, cũng liên quan gì đến cậu?”

Cậu kìm nén không nói ra, rõ ràng cậu muốn duy trì sinh hoạt nghèo khổ như vậy, đã phải vất vả đến thở không nổi, so với người bình thường tốn càng nhiều sức lực, tại sao, tại sao cậu lại không thể sống?

“Không phải……” Từ Chu Dương có chút xấu hổ, duỗi tay một hồi lâu mới ôm lấy Sở Hồng Nê, “Có liên quan.”

“Tôi sẽ không bao giờ để cậu chịu khổ nữa.”

Vai Từ Chu Dương rất rộng, Sở Hồng Nê dựa vào đầu vai hắn, bị thân thể ấm áp của hắn ôm lấy, ấm áp như chăn bông được phơi nắng trong mùa đông, tỏa ra mùi hương thơm ngọt.

Nhưng Sở Hồng Nê lại không có một chút cảm động, thậm chí có chút khoái ý vặn vẹo, tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi , khiến cho gương mặt đẹp đến không thực của cậu trở nên đáng sợ như một con quỷ ăn thịt người.

Cậu oán hận nghĩ, đúng, sau này đến phiên cậu chịu khổ.

Từ Chu Dương ôm cậu một lúc, như nhớ đến cái gì, không nói một lời dọn dẹp bàn.

Từ Chu Dương dọn sạch rác ở trong ngăn bàn ném vào thùng rác, bàn học hắn chưa từng để sách, sau khi dọn dẹp thì hoàn toàn trống rỗng.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy gì đó, tay đang cầm chai dừng lại, thật cẩn thận liếc Sở Hồng Nê một cái, thấy cậu cúi đầu đang nghĩ gì đó, không nhìn hắn, mới giống như tên trộn, nhanh tróng lấy đồ vật trong ngăn bàn ra nhét vào túi quần.

……

Cả một buổi chiều Từ Chu Dương đều trốn Sở Hồng Nê, vừa tan học liền chạy tới nơi cách chỗ Sở Hồng Nê rất xa, mỗi lần cậu nhìn về phía hắn, đều bị một người khác che chắn, nên không nhìn thấy hắn đang làm cái gì.

“Chu ca, xong chưa, tôi đứng đến chân đều tê rồi a.” Người đứng sau Từ Chu Dương đấm đấm chân, muốn đi vài bước để giãn gân cốt.

Từ chu Dương ngồi trên ghế, cả người co lại, khom lưng cúi đầu nhìn chằm chằm đồ vật trong tay, động tác cẩn thận, bình tĩnh trả lời: “Nếu cậu muốn chết thì cứ đi đi.”

Người nọ nở một nụ cười khổ, “Chu ca, cậu ngồi ở chỗ tôi đã một buổi trưa rồi, rốt cuộc cậu đang làm gì a.”

Hắn nhìn Từ Chu Dương đang tập trung vào đồ vật trong tay, rất tò mò, lặng lẽ dán sát vào, muốn nhìn một chút.

Không nghĩ tới sau lưng Từ Chu Dương như có mắt, thình lình nói: “ Nếu cậu nhìn lén, tôi liền đem mắt cậu đào ra.”

Người nọ nuốt một ngụm nước miếng, đứng thẳng người lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám tò mò Từ Chu Dương đang làm gì nữa.

Nhưng Từ Chu Dương lại đột nhiên run tay, đồ vật trong tay dính bết lại, hắn buồn bực nhìn đồ vật trên bàn, từng chút một đem keo dính trên bàn lau đi, vỗ lưng người đằng sau nói, “Này, lại đi mua cho tôi vài lọ keo dán, băng dính cũng mua một cuộn.”

……

Thẳng đến lúc tan học, Từ Chu Dương cũng không về chỗ, hôm nay tâm trạng Sở Hồng Nê vốn đã không tốt, cũng lười quản Từ Chu Dương đang làm gì, sao lại trốn tránh cậu.

Tuy nhiên khi cậu khoác cặp muốn đi về lại bị Từ Chu Dương gọi lại.

“Sở Hồng Nê!” Mặt hắn bị ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trở nên đỏ rực lại mông lung nhưng lại tràn đầy sức sống như cây anh đào, “Cậu đến rừng hoa anh đào đợi tôi được không, tôi sẽ xuống ngay.”

Thấy Từ Chu Dương biểu tình xấu hổ cùng cẩn thận, Sở Hồng Nê nghĩ có lẽ hắn muốn nói gì đó, lông mi hơi run lên, đáp: “Được.”

Do vừa mới tan học, nên lúc Sở Hồng Nê đứng ở dưới cây anh đào chờ, có không ít người đi qua nhìn cậu, có người thấy cậu đứng một mình liền do dự có nên đi tới chào hỏi một chút không.

Nhưng Từ Chu Dương nhanh chóng chạy tới, nhìn cậu đứng ở dưới cây hoa anh đào, cũng ngây người , trong mắt nhất thời tràn ngập thân hình cậu, nhìn tóc mái cậu bị gió thổi hơi gợn lên.

Tất cả những bông hoa phấn hồng đều không đẹp bằng cậu.

“Cho cậu.” Từ Chu Dương không biết tại sao lại có chút lo sợ, không dám nhìn cậu, chỉ đưa phong thư màu lam đưa cho cậu, “Mở ra đi.”

Sở Hồng Nê nhận lấy lá thư, từ bên trong rút ra một tờ giấy màu lam, mở ra.

Là thư Từ Chu Dương viết, chữ cũng không đẹp, nhưng có thể nhìn ra được hắn dụng tâm viết, mặc dù cố gắng viết những lời lẽ chín chắn nhưng vẫn hiện lên sự trẻ con bướng bỉnh lại nghiêm túc, khác biệt hoàn toàn với con người hắn.

“Sở Hồng Nê:

Thực xin lỗi, lúc trước đã thường xuyên bắt nạt cậu.

Lúc trước tôi thấy cậu thích tôi, đối với tôi mà nói là xui xẻo, nhưng sau khi tôi thích cậu, mới thấy đây là chuyện may mắn nhất mà tôi có được.

Tôi sẽ đỗi xử tốt với cậu, vĩnh viễn làm cậu cười, sẽ không bao giờ để cậu chịu khổ, tôi sẽ là người đối tốt với cậu nhất trên đời này.

Cho nên cậu có thể tiếp tục thích tôi không?

Từ Chu Dương”

Sở Hồng Nê cả người cứng đờ, tự nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, cậu khép lại thư, lấy ra một tờ giấy thư màu hồng nhạt khác, sau khi mở ra, trên mặt hiện lên kinh ngạc không che dấu chút nào.

Đây không phải là chữ của cậu sao?

Sở Hồng Nê vội vàng nhìn xuống phần kí tên, quản nhiên là chữ của cậu, Sở Hồng Nê đọc nhanh nội dung, đây chính là lá thư cậu viết cho Lâm y Tuyên.

Phong thư này rõ ràng là cậu tự mình đưa cho Lâm y Tuyên, cậu nhớ rõ khi lâm y Tuyên nhận lá thư cười rất ôn nhu, giống như ngày thường, dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ đọc nó.”

Dịu dàng đến mức trước mặt hắn không phải là con quỷ bẩn thỉu xui xẻo, mà là một người bình thường mà hắn có thể tiếp nhận thổ lộ.

Tại sao, tại sao nó lại ở trong tay Từ Chu Dương?

Hơn nữa, giấy thư bị vò đến nhăn nhúm, những vết xé bị keo dán lại, còn dùng băng dính cẩn thận dán lại bên ngoài.

Quan trọng nhất là, phần đầu bị xé đi, là tên của Lâm Y Tuyên.

Trong đầu Sở Hồng Nê đã có phỏng đoán, nhưng vẫn không dám tin tưởng hỏi: “Bức thư này là?”

Hơn nữa, giấy viết thư bị xoa thật sự nhăn, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến bị xé nát dấu vết, nhưng là bị keo nước dính đi lên, còn dùng trong suốt keo một vòng một vòng mà bọc một tầng.