Quyển 1 - Chương 14.1

Chương 14: Hùng chủ là của y (H)

Trời về chiều, trong nhà không tối đến nỗi phải bật đèn, vậy nên khung cảnh xung quanh trở nên tranh tối tranh sáng.

Cửa trước đóng kín nhưng khoá chống trộm thì vẫn chưa được cài ngày ngắn, từ huyền quan đến sofa phòng khách vương vãi không ít đồ đạc, giữa những món quần áo còn nguyên tem rơi rụng khắp nơi đó là chiếc áo thun vốn là thường phục của quân đội và một chiếc quần tây đen đã hơi cũ.

Cửa phòng ngủ mở toang, từng chuỗi tiếng vang khe khẽ loáng thoáng truyền từ bên trong ra. Nó giống như tiếng người đang ăn một thứ gì đó, cũng giống như tiếng hít thở dồn dập cố nén.

Cassius tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn trùng đực giống như một vị thần trước mặt.

Trùng đực chỉ cởi thắt lưng và fermeture ngồi trên giường, tay trái chống nệm, tay phải vuốt ve mái tóc màu nâu khói của y. Dươиɠ ѵậŧ với kích thước khủng bố của trùng đực gác lên má trái của y, pheromone giống đực và hương vị quen thuộc tràn đầy khoang mũi y. Cassius rụt rè vươn đầu lưỡi, vụng về liếʍ láp phần cán thô dài cộm gân xanh, vừa liếʍ vừa quan sát biểu cảm trên khuôn mặt trùng đực.

Trùng đực không ngại y quá dâʍ đãиɠ, vẫn dịu dàng xoa đầu y. Những ngón tay dài mảnh của trùng đực đan vào giữa những sợi tóc rũ xuống của y, mỗi lần đầu lưỡi y quét qua sợi gân máu nổi cộm nhất, móng tay của trùng đực lại cào gãi nhẹ lên da đầu. Da đầu Cassius tê dại, y cúi đầu, hạ eo xuống liếʍ lên hai viên tinh hoàn nặng trĩu, thấm ướt chúng bằng nước bọt trước khi ngậm viên bên trái vào, mυ"ŧ nhẹ.

“Cassie giỏi quá…”, trùng đực khẽ chạm vào vành tai nóng bỏng của y, thấp giọng khen ngợi. “Ngoan, mυ"ŧ mạnh một chút… đầu lưỡi di chuyển đi…”

Cassius nghe theo, hút mạnh một hơi để rồi nghe thấy tiếng thở của trùng đực trở nên ngắt quãng. Y vui sướиɠ nhả nó ra, chuyển sang ngậm lấy người anh em ở bên phải của nó, dùng chính phương pháp mà trùng đực dạy y để hầu hạ quả bóng kia.

Trùng đực thoải mái thở ra một hơi, không hề keo kiệt mà khen ngợi y, “Giỏi lắm…”

Ngài ấy vỗ vỗ má y, ra hiệu cho y nhả ra trước khi cầm lấy phần cán thô to đó gõ lên mặt y, cười hỏi, “Có muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân không?”

Ngữ điệu cợt nhả đó của trùng đực khiến Cassius đỏ bừng mặt. Y cảm thấy mình chẳng khác nào một con trùng bị đày làm quân kỹ, không chỉ dâʍ đãиɠ trước mặt trùng đực mà còn dâʍ đãиɠ với chính cả những trùng cái đến mượn lỗ thịt của y để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng chính sự dịu dàng và cưng chiều khác thường của ngài ấy lại đem đến cho y một ảo tưởng rằng ngài ấy chỉ thích y dâʍ đãиɠ, còn những trùng cái khác chẳng khơi gợi nổi được hứng thú của ngài ấy.

Cassius ngẩng đầu lên, si mê nhìn trùng đực đang ngồi trên cao, khàn giọng đáp, “Xin chủ nhân cho nô được ăn dươиɠ ѵậŧ.”

Trùng đực cọ xát qυყ đầυ với môi y, dùng pheromone của ngài ấy tẩm ướt chúng trước khi rộng lượng ra lệnh, “Vậy thì ăn đi.”

Dường như là nghĩ đến điều gì đó, trùng đực vuốt ve gò má ửng đỏ của y, ôn tồn dặn dò, “Chỉ được phép ngậm vào một phần tư, không cho tham ăn, có biết không?”

Cassius lại vội vã gật đầu. Y không chờ kịp mà má to miệng, giấu đi răng nanh sắc nhọn, nỗ lực nuốt phần đầu to hơn một quả trứng đó vào rồi gấp rút chúi đầu về phía trước. Trùng đực hơi rút lại, nghiêm giọng cảnh cáo, “Cassius!”

Y bèn luyến tiếc lùi lại, giương mắt lên nhìn trùng đực.

“Thư quân không nghe lời xứng đáng bị đét mông.”, ngài ấy vỗ vỗ gò má hơi phình lên của y, dịu giọng nói. “Đã nói không được tham ăn, khoé miệng rách thì sao?”

Y chớp chớp mắt, trong đôi mắt xanh biếc chỉ toàn là ảnh ngược phản chiếu của trùng đực. Vừa rồi chỉ liếʍ láp phần thân trụ y đã nếm được chút pheromone khiến y động dục đó, giờ khi đã ngậm phần đầu vào rồi, chất dịch trong suốt dính nhớp hơi rỉ ra từ trong lỗ chuông khiến y hạnh phúc đến muốn bay lên. Pheromone đậm đặc của trùng đực len lỏi khắp khoang miệng và xoang mũi y, độ lớn và chiều dài từng không ít lần khiến y sung sướиɠ đến ngất đi và cả nhiệt độ kinh người nọ đều khiến l*иg ngực y như bị nhồi đầy.

Trùng cái hơi thẳng lưng ngồi dậy, đỡ lấy phần cán trước khi bắt đầu hầu hạ nó.

Cassius thực chất chưa từng liếʍ dươиɠ ѵậŧ bao giờ, y không biết nên làm gì, đầu lưỡi hoàn toàn dựa vào bản năng và khát vọng muốn cho trùng đực thoải mái chi phối. Trùng đực cao cao tại thượng hít sâu một hơi khi cảm giác thấy lỗ chuông bị đầu lưỡi thọc vào, chiếc lưỡi mềm mại trơn ướt đó vụng về liếʍ láp phần đầu mẫn cảm, khoang miệng co lại rồi buông ra theo nhịp hít thở dồn dập của y. Y không nỡ nhả nó ra, nhưng xuất phát từ việc y cũng có một thứ giống vậy giữa hai chân, Cassius chỉ đành buông ra, bắt đầu liếʍ láp cả những vùng xung quanh đầu nấm.