Chương 26

Trời bên ngoài rất lạnh, còn mưa lất phất, tôi trùm mũ lên đầu mà vẫn còn cảm nhận được cái lạnh. Nồi bánh chưng vẫn đang bập bùng lửa, tôi đẩy thêm mấy thanh củi vào rồi chui vào lều, cái lều bé tý teo, chỉ có một cái chiếu trải bên dưới, một cái chăn mỏng và một cái gối. Tôi xoa hai bàn tay vào nhau rồi đút vội vào túi, cũng may còn mặc cái áo to này, nếu không không biết có chết rét không nữa.

Trời mưa một chút thì ngừng lại, tôi mở cửa lều đi ra, ngồi bên nồi bánh chưng, bỗng dưng nghĩ lại hồi nhỏ, tôi với cái My thích nhất được canh bánh thế này. Ngày xưa, mỗi lần về quê của mẹ Thuận, tôi với nó cứ tranh ngủ với chị Liền ngoài lều cho bằng được, ba chị em còn chẳng ngủ, cả đêm cứ thức còn thi nhau nhặt củi đã cháy vứt vào chậu nước để làm than hoa. Càng nghĩ, tôi càng tiếc nuối khoảng thời gian ấy, rồi lại thấy căm hận cái My…Tất cả những gì đẹp đẽ nhất đã bị nó phá cho tan tành.

Tôi đưa tay ra hơ lên lửa, mùi khói bay vào tự dưng khiến mũi tôi lại cay xè, nước mắt cũng cứ thế tuôn ra. Trời không còn mưa nữa nhưng càng lạnh buốt, tôi ngồi một lúc, nhìn vào nhà đã thấy tắt điện hết thì lại chui vào lều nằm rồi tự dưng mêt quá mà thϊếp đi.

Bỗng dưng…có ai đó lay lay tôi dậy, còn có tiếng quen thuộc văng vẳng bên tai:

– Canh bánh chưng thế này thì chết, tý nữa mà cháy hết lều rồi cháy lan sang cả nhà thì xong đấy.

Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, bất chợt giật mình lắp bắp hỏi:

– Ai…ai vậy?

Không cần nhìn tôi cũng biết không phải Tùng, mùi hương này lạ lắm, không quen thuộc chút nào. Đột nhiên tôi sợ hãi, lúc này mới tỉnh táo, nhìn bóng đen to cao,

– Tôi đây!

Khi giọng nói cất lên, tôi mới nhận ra đó là Kiệt, chết tiệt, anh ta sao lại ở đây cơ chứ, hay tôi ngủ say quá bị ai đó bắt cóc, được Kiệt cứu lại. Nhưng mà…rõ ràng đây là lều mà, còn cái gối, cái chăn này nữa…tôi liền đẩy anh ta ra ngồi mở cửa lều, nhìn thấy nồi bánh chưng vẫn đang sôi sùng sục mới thở phào nhẹ nhõm.

– Anh Kiệt, sao anh lại ở đây.

– Đi ngang qua, thấy lửa cháy bập bùng, bệnh nghề nghiệp nên phải dừng lại gọi cô dậy không tý mà có cháy lại khổ đồng nghiệp tôi.

– Ngang qua? Sao anh lại đi ngang qua đây?

– Tôi đưa cái An về nhà Tuấn, mẹ thằng Tuấn bị tai nạn vào viện.

Tôi rùng mình vì cái lạnh, khẽ hỏi lại:

– Mẹ anh Tuấn bị tai nạn á? Có sao không?

– Không sao, nhưng cũng phải nằm viện mấy ngày.

Nghe xong tôi mới thấy lòng nhẹ đi, lúc này mới nhận ra, tôi với Kiệt vẫn đang ngồi trong chiếc lều nhỏ bé liền lách người đi ra ngoài. Cũng may cửa nhà tôi vẫn đóng kín mít, nếu như mẹ chồng tôi đi qua thấy cảnh này thì đời tôi coi như toi. Mà tên Kiệt này cũng lạ thật, vô duyên vô cớ tuỳ tiện chui vào đây.

Thấy tôi đi ngoài, anh ta cũng đi theo, tôi lấy thêm mấy cây củi cho vào rồi nói:

– Anh không về đi?

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay ra nhìn nhìn đám lửa bập bùng bình thản đáp:

– Đây đâu phải nhà cô mà cô đuổi tôi? Đất này theo tôi được biết là quy hoạch cuả nhà thầu Hà Anh, nhà chồng cô dựng lều ở đây là sai đấy.

Tôi nhìn anh ta, chẳng hiểu nói cái gì, anh ta thấy tôi ngây ra lại nói tiếp:

– Mai…cô sợ gì vậy?

Ừ nhỉ, chẳng hiểu tôi sợ gì nữa, sợ mẹ chồng nhìn thấy, hay sợ Tùng thấy? Kiệt bỗng cởi chiếc áo khoác to dày bên ngoài khoác lên vai tôi rồi nói:

– Lạnh thế mà ăn mặc phong phanh…xem môi thì tái lại, người thì run cầm cập kìa.

Lúc này tôi mới nhận ra, quả thật tôi đang ớn lạnh hết người, chiếc áo của tôi vẫn không đủ ấm.

– Mai, ly hôn đi.

Tiếng Kiệt lại cất lên giữa không gian im ắng, tôi sững người mất mấy giây lắp bắp hỏi lại:

– Anh Kiệt…anh bảo sao cơ?

– Nghe thấy rồi sao còn hỏi lại? Cô xem, cô còn gì để níu kéo trong cái ngôi nhà này nữa? Chưa đủ khổ à?

Không hiểu sao nghe Kiệt nói vậy, bỗng dưng tôi lại muốn bật khóc, nhưng rồi tôi cố kìm lại, bặm môi đáp:

– Em chưa thể.

– Có gì mà chưa thể? Ngoài mục đích sợ con My đắc ý ra thì còn gì khác? Nó đắc ý hay không thì cô cũng có được vui vẻ, được hả hê chút nào không? Khi cả nhà người ta đang ngon giấc trong chăn ấm đệm êm, cô lại phải ra đây ngồi, trời thì lạnh, mưa thì buốt, một mình ngồi đây, mà đất này có lành gì đâu? Nhỡ chẳng may có thằng đi qua nó vào làm gì thì sao?

Tôi cúi xuống, nhìn đốm lửa vừa bập bùng nãy đã sắp tàn, từng lời nói của Kiệt bỗng dưng như tát nước vào mặt. Lạnh lắm! Nhưng lại khiến tôi có chút tỉnh táo, phải rồi, con My nó đắc ý hay không tôi cũng đâu có gì hả hê.

– Giờ cô sống có vui vẻ, có thoải mái không? Lúc nào cũng lo sợ, lúc nào cũng mệt mỏi. Thực ra…không phải tôi đi ngang qua đây đâu,

– Vậy…anh cố tình?

– Đúng vậy, cô còn cầm điện thoại của tôi mà, chứ nhà Tuấn không đi qua đây, tôi chở cái An đi xong lại vòng lại

Nghe xong tôi chưng hửng gần chết, cứ nghĩ ít ra anh ta cũng cho tôi một lý do hoa mỹ một chút. Tôi thở dài đáp:

– Nhưng điện thoại em vứt trên phòng rồi…

– Không sao, mai đưa sau cũng được.

– Kiệt, sao anh lại biết em sống khổ sở?

– Sao không biết, ai nhìn vào mà chẳng thấy được.

– Nhưng sao anh lại quan tâm đến chuyện của em làm gì?

– Thì…tôi coi cô như cái An, như em gái tôi. Mà cô không cần sợ mẹ chồng cô nhìn thấy đâu, xe ô tô tôi đỗ kia từ tối rồi, tôi quan sát được. Nếu lỡ tý mẹ chồng cô mà ra, cô cứ cầm cái cây củi giả vờ vụt tôi rồi gào lên tôi là tên ăn trộm, tôi chạy đi là được.

Nghe anh ta nói xong, tôi chợt bật cười hỏi lại:

– Nhưng sao Tết rồi anh không về, chở cái An xuống đây xong không về đi…

– Tôi không muốn về.

– Tại sao vậy?

– Chẳng tại sao cả, đâu có nhà mà về.

Nói xong, anh ta lại lấy một thanh củi ném vào bếp, tôi không dám hỏi nữa mà lảng sang chuyện khác:

– Anh Kiệt, trước em không nghĩ anh nói nhiều thế này đâu, còn nghĩ anh tự kỷ cơ. Đi với cái An chẳng bao giờ hé răng luôn ý.

Anh ta thấy tôi nói vậy không đáp, tôi bị quê lại cười cười nhìn ra phía trước. Xe ô tô của Kiệt đỗ cách chỗ này có mấy chục mét, không hiểu sao tự dưng tôi lại hỏi:

– Có phải anh biết em ở đây canh bánh chưng, nên cố ý đỗ xe ở kia để quan sát em, nếu có tên nào định làm gì anh sẽ chạy đến bảo vệ em không?

– Không!

Cái tên chết tiệt, dù biết là tôi hơi ảo tưởng rồi, nhưng mà anh ta có cần phải phũ phàng thế không. Tôi không dám hỏi thêm gì nữa, kéo áo sát lại cho ấm. Lúc này tôi mới để ý, Kiệt nhường áo cho tôi, trên người anh ta chỉ còn chiếc áo len mỏng tanh liền nói:

– Em trả áo cho anh này.

– Cô cứ mặc đi, tôi không lạnh, còn đang toát mồ hôi đây.

Tôi nhìn lên mặt anh ta, rõ ràng chẳng có giọt mồ hôi nào rịn ra liền cởϊ áσ, nhưng vừa chạm tay vào, anh ta đã cúi xuống mạnh tay đóng khoá áo lại cho tôi rồi nói:

– Đã lạnh còn sĩ, mặc đi không mai ốm ra. Ở trong cái nhà đó chẳng ai thương cô đâu.

Tôi bị anh ta mắng mà chẳng thấy buồn chút nào, cười khì khì đáp:

– Cảm ơn anh.

Lúc này cũng đã một giờ sáng, không gian xung quanh càng lúc càng vắng lặng. Bỗng dưng tôi nghĩ nếu không có Kiệt bên cạnh, thì chắc đáng sợ lắm, lúc tối còn nghĩ mình gan dạ, thế mà giờ bỗng dưng tưởng tượng ra ngồi đây một mình chắc té đái ra quần mất. Eo ơi, tôi ngố kinh khủng ấy.

Tôi lại liếc nhìn sang bên cạnh, ánh sáng cửa lửa chiếu lên càng khiến tôi cảm thấy Kiệt đẹp trai kinh khủng. Thực ra, từ xưa tới nay tôi đã thấy anh ta rất đẹp trai rồi, công nhận anh ta đi làm nghề này hơi phí. Hai anh em nhà cái An đều đẹp như tranh vẽ, mà cái tên cũng đẹp nha, Trần Anh Kiệt, Trần Hà An…

– Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế?

– Không…không có gì.

– Thôi, cô vào ngủ đi, tôi ở ngoài này canh cho.

– Em chưa buồn ngủ.

– Ừm!

Tôi bấu bấu tay, nhìn lên phía cửa kính phòng vợ chồng tôi, có lẽ lúc này Tùng đã ngủ say, tôi chợt thấy mình sai lầm kinh khủng. Gã đàn ông mồm nói thương tôi, nhưng lại chưa từng cùng tôi vượt qua khó khăn, chưa từng cùng tôi chịu gian khổ.

Lời Kiệt ban nãy cứ văng vẳng bên tai, tôi khẽ nhặt một hòn củi đang cháy hồng vứt vào chậu nước bên cạnh rồi nói:

– Anh Kiệt, nếu em ly hôn, liệu rằng ba mẹ em có chấp nhận không?

– Chấp nhận hay không quan trọng gì, cô sống cho cô cơ mà, với lại, nếu biết cô khổ thế này ba mẹ cô mới đau lòng đấy.

– Nhưng…nhà em đang khó khăn, nếu ly hôn lúc này sợ…

– Vậy ví dụ nhà cô hai mươi, ba mươi năm nữa mới hết khó khăn cô cũng đợi đến lúc đó mới ly hôn à?

– Không phải…em sợ…

– Sợ gì? Sợ người ta dị nghị? Sợ không ai chấp nhận gái đã có một đời chồng?

– Vâng…

Kiệt bỗng im lặng một chút, rồi đột nhiên nói:

– Giờ xã hội hiện đại rồi, gái một đời chồng, thậm chí một hai đứa con vẫn đầy người chấp nhận lấy. Mà nếu như…

– Nếu như sao ạ?

– Nếu như không ai chấp nhận…thì còn có tôi.

Nghe xong, tôi bỗng thấy mặt đỏ bừng lên. Kiệt nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, bầu không khí tự dưng trở nên im lặng. Tôi cứ ngồi đó, hết nhìn mấy thanh củi rồi lại nhìn nồi bánh chưng, cuối cùng không chịu nổi sự ngượng ngùng liền đứng dậy chui vào lều rồi nói:

– Anh giúp em canh nồi bánh chưng nhé, em ngủ đây.

– Ngủ đi, để tôi canh luôn cả cô nữa.

Chẳng hiểu sao vào lều rồi mặt tôi vẫn cứ đỏ ửng, bên ngoài Kiệt vẫn đang ngồi, bóng lưng anh cao to cúi xuống hình như vẽ vẽ gì lên mặt đất.

Tôi không ngủ nổi, từng câu nói của anh cứ bám lấy tâm trí tôi. Kiệt không nói nhiều như Tùng, cũng không vòng vo tam quốc, thế mà sao tôi lại thấy anh đáng yêu thế này có chết không cơ chứ.

Nhưng rồi, tôi lại gạt đi, có lẽ anh chỉ nói đùa thế thôi, lời khuyên ly hôn là thật, còn việc…anh bảo chấp nhận tôi có lẽ chỉ mang tính chất an ủi.

Ly hôn!

Không phải tôi không nghĩ đến, nhưng giờ tự dưng cái quyết tâm qua Tết ly hôn bỗng dưng lại cao vùn vụt. Chẳng biết động lực nào, chỉ biết lời của Kiệt tác động đến tôi không nhỏ.

Tôi cứ nằm đó, suy nghĩ vẩn vơ ngồi ngủ lúc nào chẳng hay. Đến khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn liền chạy ra ngoài, nồi bánh chưng vẫn đầy nước, củi vẫn cháy, ngay chỗ ngồi của Kiệt vẫn còn hơi ấm, hình như anh mới rời khỏi đây. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thì chợt thấy chiếc xe ô tô nổ máy rồi rời đi, trong lòng không hiểu sao ấm áp lạ thường. Biết là không nên ảo tưởng, nhưng rõ ràng cả đêm qua Kiệt đã ngồi bên ngoài dù là canh cho tôi ngủ hay canh nồi bánh chưng thì cũng vẫn là giúp tôi. Tôi kéo chiếc áo lên, mới phát hiện Kiệt đã lấy áo từ bao giờ mà tôi không hay biết. Cũng may anh ta lấy đi, nếu không chút mẹ chồng tôi gặp hỏi tôi chẳng biết đằng nào mà trả lời. Bỗng dưng tôi nhìn thấy, ngay dưới chỗ Kiệt ngồi hôm qua, trên nền đất đen có một chữ “MAI” được viết hoa ngay ngắn. Không hiểu sao tự dưng tôi cứ cười tủm tỉm,

– Mai, đứng đó làm gì, vớt bánh ra đi.

Tiếng mẹ chồng tôi trong nhà vọng ra the thé kéo tôi trở về thực tại. Tôi liền nhanh chóng chạy vào nhà lấy chiếc rổ to, trong nhà không có ai, chỉ có mẹ chồng tôi ngồi trên phòng khách, hai mắt bà sưng húp. Chẳng hiểu có chuyện gì nữa, tôi tò mò kinh khủng nhưng chẳng dám hỏi mà lại chạy ra vớt bánh. Vớt xong bánh, mang vào bếp để ráo mẹ chồng tôi lại nói:

– Xong nấu luôn đồ ăn sáng, rồi lên mời chồng xuống ăn, ăn xong thì lau dọn từ trên xuống dưới, lau cả bàn thờ luôn. Tý tôi ra ngoài có việc, tối về kiểm tra, ba chị cũng không ăn sáng đâu, nấu cho thằng Tùng thôi

Bác Mùi về quê, thế là tôi được giao tất tần tật mọi công việc trong nhà. Tôi cũng chẳng nề hà chuyện đó, chỉ là cảm thấy muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng đáng tiếc qua Tết toà án mới mở, giờ muốn ly hôn cũng không được. Vả lại nghĩ đến ba mẹ ở nhà, tôi cũng muốn ăn xong cái Tết cho họ vui vẻ đã.

Bác Mùi đi nhưng không quên bóc tôm với ghẹ vứt vào tủ, thành ra việc nấu ăn của tôi khá dễ dàng. Nấu xong, bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa rồi tiếng mẹ chồng tôi cất lên:

– Tiền viện tôi đền bù, nhưng riêng ông gặp lại con đĩ ấy một lần nữa đừng trách tôi.

Không có tiếng ba chồng tôi đáp, nhưng có tiếng thở dài của ông, tôi bắt đầu lờ mờ đoán ra được chuyện gì, tuy không dám khẳng định nhưng thấy thái độ nào của mẹ chồng lạ lắm. Thực ra trước kia tôi cũng đôi ba lần nghe loáng thoáng ba chồng tôi có bồ, lăng nhăng nhưng tôi chẳng quan tâm. Bỗng dưng…tôi chợt thấy rùng mình, hình như câu nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh đúng trong trường hợp này.

– Vợ, nấu ăn sáng xong rồi hả? Em có mệt không, lên nghỉ ngơi đi.

Tôi quay sang, đã thấy Tùng đứng dưới chân cầu thang, anh ta được ngủ sớm, không phải chịu cái rét cắt da cắt thịt nên trông tươi tỉnh gớm

Thấy tôi im lặng, anh ta liền đi vào bếp tự múc đồ ăn sáng ra đặt lên bàn rồi ôm lấy tôi. Tôi khẽ đẩy anh ta ra nói:

– Anh ăn sáng đi, tôi cũng phải ăn luôn rồi còn lên dọn dẹp nhà cửa.

– Thế để anh ăn rồi dọn cùng em luôn, hôm nay ba mẹ đi vắng hết rồi.

– Ừ!

Bên ngoài trời hơi có chút nắng, tuy còn buốt giá nhưng tôi vẫn thấy đỡ hơn hôm qua. Giữa nhà cây đào được ba chồng tôi mua từ mấy hôm trước đang bắt đầu rộ hoa, nhanh thật đấy, mai đã là ba mươi.

Ăn sáng xong, tôi rửa mấy cái bát rồi vác xô nước lên tầng bốn để lau bàn thờ, Tùng thì lau mấy cánh cửa. Nhà chồng tôi to lớn, lại nhiều phòng nên lau xong sạch sẽ hết cũng đến gần ba giờ chiều. Trong bụng tôi không đói, nên chẳng muốn ăn, liền bỏ đống bánh kẹo hôm trước bác Mùi mua sắp xếp lại để mai bàn ra bàn. Xong xuôi mọi việc tôi quay sang nói với Tùng:

– Anh đói thì tý ra ngoài mà ăn, tôi về nhà ba mẹ một chút.

Tùng thấy vậy thì đáp:

– Thế để anh đưa em về đi, không ba mẹ lại bảo từ hôm về không thấy mặt anh.

Tôi chẳng từ chối nữa, mặc kệ anh ta, anh ta đánh xe ra ngoài chở tôi qua chợ mua ít đồ rồi mới về. Vào đến nhà tôi thấy giữ gian giữa có cây đào nho nhỏ, dưới bếp mẹ tôi đang lạch cạch dọn dẹp bát đũa, tôi thấy vậy thì hỏi:

– Ba đâu mẹ?

Nghe giọng tôi, mẹ hơi giật mình quay lại cười nói:

– Hai đứa đến chơi à, ba con đang lau dọn trên tầng, mấy hôm nay lu bù quá giờ mẹ mới có thời gian dẹp dẹp. Để mẹ gọi ba xuống.

Tôi lắc đầu đáp:

– Không cần đâu mẹ, để con dọn dẹp với mẹ cho nhanh.

– Không được, hai đứa sang chơi dọn dẹp cái gì, lên phòng ngồi đi.

– Mẹ, mẹ xem nhà cửa đang bề bộn thế này mà mai đã ba mươi rồi, để con dọn cùng.

– Thế Tùng lên phòng khách mà ngồi, bỏ bánh ra ăn với xem ti vi nhé.

Anh ta nghe vậy, thì lắc đầu đáp:

– Để con lên dọn với ba, Mai ở đây dọn với mẹ cho nhanh.

– Thôi con, ba làm nhanh thôi.

– Mẹ cứ để kệ con,

Nói rồi anh ta chạy thẳng lên tầng, không hiểu sao tôi thương mẹ ứa nước mắt, vừa lấy giẻ lau lau chạn bát vừa nói:

– Mẹ…hay mai con về đón giao thừa với ba mẹ.

– Con này, lại ăn nói linh tinh, lấy chồng rồi thì phải ăn Tết bên đó chứ.

– Nhưng con nhớ ba mẹ lắm.

– Gớm nữa, cách có mấy bước chân, muốn về cái là được mà.

Muốn về cái là được! Tôi nghe xong cảng chua xót, nghĩ đến hôm bị mẹ chồng nhốt bên ngoài chợt thở dài.

– Mai à, thằng Tùng là người tốt, con phải trân trọng nó nhé.

Mẹ thấy tôi không đáp lại nói tiếp:

– Mình phận làm con, có gì thì chịu đi một chút, trừ khi người ta quá đáng quá chứ còn chịu được cứ chịu.

Tôi định nói với mẹ, mẹ chồng tôi thực sự rất quá đáng, nhưng nhìn mắt mẹ đỏ hoe tôi không dám nói mà đáp lại:

– Vâng ạ, con hiểu rồi.

Mẹ tôi thấy vậy thì cười cười, nhặt mấy cái bát đưa cho tôi úp lên chạn. Dọn dẹp bên nhà tôi xong cũng gần tối, tôi không ở lại ăn cơm mà gọi Tùng đi về.

Ba mẹ tôi cũng không giữ còn dặn dò về cẩn thận. Khi tôi với Tùng về đến nhà đã là 6 giờ tối, vừa vào trong nhà đã thấy mẹ chồng tôi hỏi:

– Hai đứa đi đâu mà giờ mới chịu về, không định cơm cháo cho người lớn à?

Tôi nghe vậy thì đáp lại:

– Dạ, con về nấu cơm bây giờ.

– Chắc lại đi sang bên nhà chị chứ gì, sểnh ra là đi, không biết phép biết tắc gì cả.

– Mẹ, thì con dọn dẹp xong con qua đấy một tý, từ hôm về anh Tùng cũng đã sang đâu.

– Lấy chồng thì phải theo chồng, nhà ngoại giờ cũng chỉ là người lạ, nhà chồng mới là nhà mình. Lo mà vun vén trước đi.

Tôi định hỏi lại, thế tại sao mẹ suốt ngày mang tiền cho mấy bác mấy dì bên ngoại, nhưng rồi nghĩ lại tôi không đáp mà đi thẳng xuống bếp nấu cơm. Chồng tôi thì chạy vào nói:

– Thôi mà mẹ, tết nhất rồi giờ mỗi người bớt đi một tý cho vui cửa vui nhà.

Tôi chẳng thèm nghe xem mẹ chồng tôi trả lời thế nào, mà bỏ đống đồ trong tủ ra nấu. Nấu cơm cũng mình tôi nấu, dọn ra cũng mình tôi dọn, đến lúc lên gọi thì cả nhà xuống ăn, ăn xong lại đi lên để mình tôi rửa bát. Bỗng dưng, tôi nghĩ tôi thật vô phúc khi được gả vào đây, bỗng dưng tôi lại muốn để cho con My đắc ý mà làm con dâu trong nhà này.

Ăn cơm xong tôi lên phòng tắm rửa rồi nằm vật ra giường, hai ngày nay mệt rã rời.

Khi tôi đang nằm, đột nhiên có tiếng tin nhắn điện thoại liền lấy ra xem, một số lạ gửi đến

“ Mai có muốn cùng tôi đón giao thừa không?

Kiệt”

Tôi đọc xong, tự dưng thấy xao xuyến kinh khủng, nhưng rồi tôi tự biết mình có muốn cũng chẳng thể làm được gì. Dù sao tôi vẫn là người đã có chồng, ngày mai còn bận sấp mặt với việc nấu nướng, rồi giao thừa cũng phải cùng bên nhà chồng thắp hương gia tiên. Mà hình như Kiệt có mấy cái điện thoại liền, điện thoại kia tôi còn chưa trả mà anh ta đã có số khác để nhắn. Bỗng dưng tôi lại thấy mình giống Mị trong vợ chồng a Phủ, tôi còn trẻ tôi cũng muốn đi chơi.

nhưng rồi tôi thở dài nhắn lại

“ Chắc em chẳng đi được đâu, dù sao em cũng vẫn là vợ người ta mà, chưa ly hôn.”

Tôi gửi xong, lại thấy tiếc tiếc, trong phòng tắm Tùng cũng bước ra, anh ta lau khô người rồi leo lên giường khẽ hôn lên trán tôi rồi thì thầm:

– Mai, anh yêu em.

Nghe cái giọng đầy mùi động dục của anh ta mà tôi thấy kinh hãi, mấy người trước còn rêи ɾỉ yêu con My, còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hôn môi, mυ"ŧ má nó giờ có thể quay sang gợϊ ȶìиᏂ với tôi ngay được. Tôi khẽ đẩy anh ta ra rồi nói:

– Tôi mệt lắm, ngủ đây.

– Sao em ngủ sớm vậy?

– Đêm qua canh nồi bánh chưng thức cả đêm rồi.

– Nhưng mà…

Tôi chẳng thèm nghe anh ta nói nữa, xoay người nhắm mắt, anh ta cũng nằm xuống thở dài thườn thượt. Chẳng hiểu nhu cầu sinh lý là cái quái gì to tát mà anh ta có thể muốn ngay được khi mà mới cách đây vài ngày anh ta còn phản bội tôi. Tôi cảm thấy khinh bỉ và kinh tởm đến tột cùng.

Nằm nhắm mắt một chút tôi đã thϊếp đi, có lẽ do quá mệt mỏi mà giấc ngủ ngon lành đến lạ.

Được giấc ngủ ngon nên sáng hôm sau tinh thần tôi thoải mái lắm, liền xuống nhà nấu đồ ăn sáng. Ba mẹ chồng tôi hôm nay dậy rất sớm, mẹ chồng tôi cũng không còn vẻ mệt mỏi như hôm qua, mà vui vẻ cười đùa với ba chồng.

Tôi xuống bếp, bỏ gạo ra chuẩn bị nấu cháo thì mẹ chồng tôi liền nói:

– Hôm nay vợ chồng đi chùa, muộn mới về, chị Mai ở nhà lau dọn rồi bỏ bánh kẹo ra nhé. Chiều ở nhà mua một con gà về luộc chéo cánh, nấu một nồi xôi để thắp hương với nấu luôn cỗ tất nhiên, chắc vợ chồng tôi sáu bảy giờ mới về đấy nhé

Nghe bà nói mà tôi không tin vào tai mình, rõ ràng bà giục tôi, nhưng lời nói nhẹ nhàng hết sức. Tôi liền đáp lại:

– Dạ con biết rồi.

Nói chung, cứ mẹ chồng ra khỏi nhà là tôi vui, đỡ cảm giác bí bách. Đợi ba mẹ chồng đi khuất tôi mới lau lại nhà rồi bày bánh kẹo ra trong lúc chờ cháo chín. Đến khi nấu xong, tôi ăn sáng trước rồi lên gọi Tùng dậy nói:

– Anh tý xuống ăn cháo đi, tôi đi ra ngoài có việc.

– Em đi đâu vậy,

– Sang nhà ba mẹ tôi thôi.

– Ừm vậy em đi đi, hôm nay anh hơi mệt không đi cùng được.

Tôi cũng chẳng thèm anh ta đi cùng nên đáp lại:

– Ừ.

– Mà em đi lâu không?

– Chưa biết nhưng chắc chiều mới về, dù sao ba mẹ anh cũng không ở nhà, tôi muốn sang chơi lâu một chút.

– Ừ thế em đi cẩn thận.

Tôi không đáp, đóng cửa lại rồi bắt taxi sang nhà ba mẹ. Hôm qua dọn dẹp xong hôm nay nhìn nhà cửa sáng bóng, mẹ tôi cũng bày biện bánh kẹo ra, thấy tôi sang thì ngạc nhiên lắm. Tôi nói qua loa tình hình, đột nhiên mẹ tôi chợt hỏi:

– Mà từ hôm về con đã sang nhà ba mẹ nuôi chưa? Sáng nay đi chợ thấy cô Thuận hỏi con.

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, từ hôm về còn chưa sang đó, nghĩ đến con My tôi tức lắm, nhưng mà trước mặt mẹ Lan tôi không dám thể hiện gì. Mà sao tôi lại phải vì con My mà không sang đó cơ chứ, đằng nào chẳng phải gặp, với lại ơn nghĩa nuôi dưỡng đến giờ tôi không muốn mình thành kẻ vô ơn. Nghĩ vậy tôi liền nói:

– Mẹ, vậy để con bày bánh kẹo ra cùng mẹ rồi con qua.

– Ừ, thế cũng được, giờ hãy còn sớm, tý bắt taxi hai mẹ con mình đi, để ba con ở nhà trông nhà.

Tôi cười khì khì, nhặt mấy cái kẹo ngô đặt vào đĩa, đến khi đống bánh kẹo được xếp ngay ngắn trên bàn thì mẹ Lan kéo tôi đứng dậy ra ngoài bắt taxi.

Trên đường đi, tôi đã nghĩ ra hằng trăm viễn cảnh, nếu như gặp con My, tôi sẽ nói gì cho ngầu. Rồi còn nghĩ, không biết nó sẽ bất ngờ thế nào khi tôi đến đây, thế nhưng khi đến nơi tôi với mẹ Lan bước vào chỉ thấy ba mẹ Hiếu Thuận đang ngồi dưới phòng khách xem ti vi, thấy tôi ba mẹ ngạc nhiên lắm, tôi cười chạy đến ôm chặt lấy mẹ Thuận rồi nhìn xung quanh hỏi:

– Mẹ, mỗi hai người ở nhà hả, My đâu ạ.

Mẹ Thuận sang chỗ ba Hiếu ngồi nhường ghế cho mẹ Lan với tôi rồi đáp:

– Ban nãy thấy có người gọi nó xong nó đi luôn rồi. Ăn mặc đẹp lắm, chắc người yêu, mà mẹ hỏi không thấy nói gì.

Nghe xong, bỗng dưng tôi có một linh cảm không lành liền hỏi lại:

– Mẹ biết ai gọi không?

– Mẹ cũng không rõ nữa, chỉ thấy nghe điện thoại rồi bảo cái gì mà “ Thế hả anh, em sang luôn” rồi lên trang điểm thay váy đi. Trời lạnh căm căm mà mặc cái váy mỏng tanh, nói thì bảo thời trang đánh tan thời tiết…

Tôi bỗng thấy người hơi ớn lạnh, run lên cầm cập, quay sang vội vàng nói:

– Ba mẹ, chết rồi con quên mất con đang nấu nồi cháo trên bếp, con chạy về tắt bếp rồi chiều con sang nhé. Đoảng quá.

Cả ba Hiếu, mẹ Thuận lẫn mẹ Lan đều ngạc nhiên lắm, nhưng rồi ba Hiếu vội nói:

– Thế về nhanh lên, không cháy ra cả nhà đấy, lấy xe của ba mà về.

Tôi gật đầu, nhận lấy chìa khoá xe máy phóng một mạch thẳng đến gần nhà chồng, rồi dựng ngoài gốc cây sợ rằng đi vào trong sẽ gây ra tiếng động. Vừa đến cửa nhà, tôi cố giữ bình tĩnh, lấy chìa khoá nhẹ nhàng mở cửa rồi bỏ dép nhón từng bước chân đi lên tầng hai. Lên tầng hai tôi đã thấy đôi giày cao gót màu hồng của con My vứt bên ngoài phòng ngủ của tôi và Tùng, cánh cửa đóng chặt nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cười khúc khích của đôi gian phu da^ʍ phụ.

———