Chương 9: Hiện tại

Ngày cuối đông. Gió bấc cùng mây đen hú gào thê thảm, vườn cây ủ rũ thả lá vàng xao xác ra ngoài trước hiên, trong gió lạnh, căn biệt thự nằm sâu trong khu rừng hẻo lánh, âm u, ngôi biệt thự tĩnh lặng u sầu khoác lên mình một màu đen u tối khiến ai nhìn vào cũng rùng mình cảm thán.

Trời vẫn còn sớm - tôi đoán thế. Hẳn là do tôi bị nhốt trong căn phòng rộng lớn, bao quanh bốn phía là 4 bức tường. "Thật trống trãi" tôi tự cảm thán. Cái lạnh cuối đông mang theo hơi sương giá như cắt ngọt vào da thịt, dẫu không có vết tích mà nhức buốt đến tận xương tủy. Nhìn cái cửa nhỏ được tôi mở toang cho gió lùa vào cho lạnh buốt cả người. Tôi làm thế vì nghĩ rằng cơn lạnh giá đấy có thể khiến tôi nhất thời quên đi đau đớn trong tâm hồn. Tự nhiên tôi nhớ chiều thu: ửng hồng phía chân trời xa xăm. Những buổi chiều, tia nắng thu khẽ chiếu len lỏi qua những tán phượng đỏ sau hè, những áng mây đa sắc chiếu trên bầu trời. Cái nắng ấy đẹp thật. Nó thơ mộng, nó kỳ diệu một cách lạ thường. Giống như một bức tranh ngẫu hứng của thiên nhiên, bầu trời chiều thu mang trên mình những đường nét mộc mạc, nguyên sơ nhưng không kém phần dịu dàng, thanh thoát. Nếu những đám mây xám, mây hồng, mây ngũ sắc là phông nền cho bức tranh hoàng hôn thì những cánh chim nhỏ chòng chành cõng từng giọt nắng vàng lóng lánh ví như một điểm nhấn đầy ấn tượng…

Trước đây, đã có một thợ nhϊếp ảnh đã nhờ tôi. Mong tôi đứng giữa cái nắng mùa thu, để anh chụp một tấm hình. Trước đây, có người khao khát tấm ảnh đấy, người ta gọi là : băng thanh ngọc khiết. Nhưng giờ đây, tôi chỉ muốn xé, muốn đập tấm ảnh ấy cho thỏa lòng, thỏa dạ. Tôi chỉ cảm thấy toàn thân nhơ nhớp, bẩn thỉu. Nỗi ám ảnh từng nɧu͙© ɖu͙©, từng động chạm thân mật ấy khiến tôi nổi hết cả da gà da vịt. Và phản kháng lại, chỉ còn cách bị nhốt. Trước đây, nơi ấy không có cửa sổ, không có nơi nào để nhìn ra bên ngoài. Nhưng sau đó tôi bị ốm nặng, xin anh ấy mãi thì mới cho một cái cửa sổ để nhìn ngắm phong cảnh...

" Sao em lại mở toẹt cửa ra thế kia, kẻo bị nhiễm bệnh" Tôi giật béng mình quay lại, anh ấy đã về sau một chuyến công tác dài cả năm trời.

Tôi nhổm người dậy, bám cả thân lên người anh ta. Chúng tôi bắt đầu hôn nhau, hai đôi môi mυ"ŧ vào nhau tạo nên cảm giác ướŧ áŧ. Rồi bỗng môi tôi bị cắn đến bật máu, tôi nếm được hương vị tanh tưởi của máu hòa lẫn vào nước bọt.

P/S: Hi đây mới là thực tại real nè mấy pà ơi, chủn bị có 18+ nhoa. Chap sau nữa là tui giải thích từ quá khứ 2 cho tới quá khứ 1 nha các bạn. Tui thì thích viết từ tương lai, rồi về quá khư giải quyết hết rồi tiếp tục câu chuyện của tương lai á. Mấy bà đừng có lo. Tui biet là 9 chương rùi mà ko hỉu cốt truyện ntn hết đúng hong? 20 chap sau là tui gỡ hết. Yên tâm =))))))