Chương 7

. mấy hôm nữa live tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện sinh nhật và delay truyện. Đlm trông nó có chối vl không .-.

Tôi bàng hoàng ngỡ ngàng. Đây mới chỉ là tầng 2. Tôi thấy những con chó đen cụt 4 chân. Máu chảy lênh láng dưới sàn. Mùi tanh của máu. Cái hôi của xác thối và tiếng rên ư ử của những con chó cụt chân. Tôi bàng hoàng. Trên tường dán đầy những hình ảnh đen trắng xác người kinh dị. Tôi buồn nôn. Bật thẳng về nhà. Không ngoảnh đầu lại. Sợ hãi tụt cùng sợ hãi.

Về đến nhà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tôi thở hổn hển. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi như vậy. Nhà bà Trang đây sao? Nơi Trang đang ở đây sao? Hàng nghìn câu hỏi vì sao trong đầu tôi mà không hề có câu trả lời. Tôi nhấc máy gọi Trang. Nhưng vẫn là cái giọng thân thuộc

– Thuê bao quý khách vừa gọi…

Tôi sợ. Nỗi sợ trong tôi lớn hơn bao giờ hết. Thật hỗn độn. Tôi buồn bã. Nhấc máy gọi mẹ

– Mẹ có thể cho con xin 1 chút tiền được không?

– Làm gì? Ăn ở ngủ nghỉ học hành. Tiêu vặt hàng tháng có. Xin thêm làm gì?

– Dạ. Con có 1 chút việc riêng mẹ ạ. Thực sự con cần

– 1 Con số cụ thể. Nhanh nào, mẹ đang bận chút

– Dạ. 5 triệu mẹ ơi

– Mày làm cái gì mà tận 5 triệu cơ?

– Vài chút việc riêng tháng này mẹ ạ. Thực sự thì con sẽ kể với mẹ sau

– Thôi. Lớn rồi. Làm gì thì làm. Đừng làm phiền lòng mẹ là được

– Vâng !!!

Sau cuộc trò chuyện với mẹ. 10 phút sau bác V lên phòng và đưa tôi tiền. Tôi gọi Hòa

– Mày còn tiền không?

– Làm gì mày?

– Tối đi giải sầu. Tao buồn quá

– Chuyện em Trang xinh đẹp ý à. Bố mày bảo rồi đéo nghe

– Chỉ 1 phần thôi

– Đi đâu? Tao còn 2 triệu.

– Vừa đẹp. Gọi Thành Le đi. Cho nó thử.

– À à. Ok. Thế cho nó chơi nợ à?

– Bao nó. Chứ nó bán lông chim đi cũng đéo đủ tiền đâu. Tao còn 6 triệu ở đây. Thừa mày à

– Ok. Xin lịch hẹn cụ thể

– 8 giờ tối nay. Đi taxi lên thành phố

– Mυ"ŧ

Tôi quăng tất cả sang 1 bên. Tôi đang nhớ em.

Giờ điểm đã đến. Tôi sang nhà Hòa và xin phép được ngủ lại nhà nó. Mai chủ nhật cũng rất là trôi. Và nó thì ngược lại. Xin ngủ nhà tôi.

Tập hợp 2 thằng. Thành Le cũng đến. Chúng tôi book cho mình 1 chiếc taxi và chạy thẳng đến bar emo.

Bước vào bar tiếng nhạc sập sình. Những cô gái ăn vận mát mẻ. Tôi oder bàn ngồi và thêm 1 bình shisha bonus thêm cần bên trên. 1 đĩa hoa quả và thêm 1 chai chivas 12. Thành Le ất ơ. Hỏi tôi

– Chơi khét thế.

– Chơi thì đừng nghĩ. Nghĩ thì đừng chơi.

Tôi bảo Hòa

– Viên hay kẻ?

– Viên đi

– Gọi đi

– Ok

Trong men rượu cay thêm nồng. Tôi nghĩ tôi có thể quên được cô ấy. Tôi nghĩ sẽ xa được cô ấy. Ra đi không 1 lời từ biệt làm tôi buồn. Rất buồn. Ở nơi đây tiếng nhạc DJ sao mà vội vã. Phải chăng còn mình tôi chậm. Bonus thêm vài viên tim l*иg. Trong cơn mê của cần. Cái phê của kẹo và dăm chút rượu mạnh. Tôi mê man. Gọi tên Trang giữa bar. Tôi gào khóc như 1 kẻ điên tình

Tôi cố giữ tỉnh táo nói với Hòa.

– Đặt phòng đi. Nơi đây ồn ào quá. Vậy là đủ rồi

– Thế còn l tiền.

– Mày đừng lo. Tao quay được

Tôi cố gắng tỉnh táo nhưng miệng vẫn đang méo xệch rồi. Tôi cầm máy vào danh bạ và ấn gọi cho anh Duy itachi.

– Lô. Việc gì đấy em yêu?

– Vứt em 10 triệu nào

– Chơi khét nhỉ? Chỗ anh em lãi 3 nhé

– Ok anh. Bar emo nhé. Phòng 666

– Chờ 15 phút. Tiền về bản. Thế đồ đạc dư nào rồi

– Quý thì vứt em vài viên nữa.

– Ok. Tưởng gì. Riêng chú anh tặng 3 viên. Ok chưa?

– Nhanh anh nhé.

3 thằng chúng tôi kéo nhau sang phòng bên. Anh Duy lên 4 chúng tôi nhập cuộc hoan lạc. Tất nhiên vẫn gọi 4 em xinh tươi rồi. Nhưng sao tôi chẳng cảm giác. Lòng tôi vẫn đang nhớ về Trang. Tiếng nhạc cuồng quay làm tôi đi vào cơn phê. Gọi tên em trong đêm. Hạnh phúc em đã đổi lấy. Mi anh cay em có hay?

Tôi vất vưởng. Tôi thấy bóng dáng em ở quanh đây.

Trong cơn mê man tôi ôm lấy 1 ai đó rồi khóc. Khóc như 1 đứa trẻ. Thổ lộ mọi tâm tư. Và gục lúc nào chẳng hay

Tôi lơ mơ mở mắt. Ơ. Sao thân thể tôi lõα ɭồ thế này. Nửa đêm nhân mờ ảnh ảo. Tôi đang ôm ai đó cảm giác thân thuộc nhưng có sự khác lạ. Là Trang nhưng không phải Trang. Tôi nhìn cô gái vừa lạ vừa quen. 1 cảm giác quen nhưng khuôn mặt lạ lẫm. Không còn tiếng nhạc DJ vội vàng nữa. Không gian yên tĩnh đến lạ thường. Tôi quay người con gái đang nằm cạnh tôi. Ôi. Đis mẹ

Cái lòn gì đây? Dung nhan ổn đấy. Cô ấy đang say giấc nồng. Tôi khều khều dậy

– Bạn gì ơi

– ….

– Dậy đi bạn gì ơi

– hở….

– Đây là đâu?

– Đây là mốt theo chứ ở đâu?

– Mốt theo là cái l gì?

– Tục tĩu thế? Nhà nghỉ. Hôm qua anh khóc rồi đưa em vào đây còn gì?

– Bạn là đứa nào?

– Là đứa hôm qua anh ôm em đấy.

– ôi đis

Tôi thấy bản thân có lỗi với Trang. Và hơn thế. Tôi phải uống gấp arv thôi. Đéo tin được. Nhưng nửa đêm thế này tôi biết tìm đâu. Cô gái lạ nói với tôi

– Em thật không ngờ đấy B ạ. Em thấy vọng về anh. Chỉ vì du͙© vọиɠ mà anh đã không thể kìm chế bản thân cho đến lúc em quay trở lại. Mọi thứ anh đã đánh đổi đạp đổ tất cả. Và trong đó có em

– Hở. Lại cái gì nữa đây

– Em đã đẳ cược số phận vào anh. Vậy mà. Anh đừng tìm em nữa. Vô ích thôi. Chào anh. Người mà em đã rất yêu thương

Tôi không hiểu chuyện gì. Cô gái lạ đã bất tỉnh từ bao giờ. Miệng thều thào khát nước. Tôi hoang mang hơn bao giờ hết.

Tôi nhấc máy gọi cho bác 2 trong đêm. Giọng bác ngái ngủ

– Bác ơi abcxyz ( Kể lại câu chuyện )

– Bản cam kết đánh đổi số phận linh hồn cho quỷ dữ. Người yêu cháu đặt số phận vào cháu và rồi như cháu biết đấy

– Cháu phải làm sao đây bác? Cháu không muốn mất cô ấy

– Chúng ta chưa thể xác định được Trang là người hay gì. Hôm thấp thoáng ở ngôi mộ trắng. Bác nhìn thoáng nhưng chắc chắn không phải là con người toàn diện

– Cháu chưa hiểu lắm.

– Bác sẽ giải thích sau. Cháu có biết doppelganger chứ?

– Bác nói hẳn ra đi. Chứ cháu không hiểu rõ lắm

– Chính xác hơn là Kẻ Song Trùng. Cháu cần tìm người song trùng của cháu. Họ sẽ là ở bất cứ đâu trên cái trái đất này. Và hơn thế. Cháu phải tìm ra người ấy trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn

– Nhưng tại sao ạ. Cháu cần tìm ở đâu?

– Để bác gọi vong xong chúng ta sẽ nói chuyện thêm

Tôi phải tìm kẻ song trùng của tôi ư? Là như nào nhỉ? Hừmmmmm khó hiểu thế. Tôi như 1 thằng đần giữa vô vàn điều hư vô.

Tôi lấy chai nước cho cô gái đang thều thào vì mệt. Tôi nằm suy nghĩ. Ngôi mộ bí ẩn đấy nó không đơn thuần dễ hiểu như tôi nghĩ. Nó rắc rối hơn nhiều. Phải chăng đây là trò đùa của số phận? Hay là cái giá phải trả cho tất cả những điều ngu dốt này của tôi?

Tôi trằn trọc đến sáng. Và đưa cô gái kia về. Tôi rút ví ra 1 triệu. Cô ấy lắc đầu từ chối

– Em thích anh em mới lên giường cùng anh. Và đừng mang tình cảm này của em để đánh đổi lấy những tờ bạc lẻ này. Thôi. Em vào. Chào anh

Tôi đứng hình mất mũ số N giây. Thề chứ cuộc đời nhiều khi khó hiểu vl

Trong ví còn hơn 1 triệu. Tôi phóng như bay đến viện và mυ"ŧ ngay 1 lọ arv. Không thì hỏng mẹ đời trai. Phê pha kiểu gì mà cứ đôi chân trần trên cát thế này thì sợ vl.

Câu chuyện tiếp diễn này chắc tôi phải tự mình làm thôi. Và phải có sự trợ giúp của mẹ. Vừa nói xong mẹ gọi tôi

– Con nên nghỉ học vài bữa. Bác vừa kể mẹ nghe rồi.

– Dạ? Là sao ạ.

– Gia đình sẽ giúp con. Về giải quyết xong cái câu chuyện này đi. Bác 2 bảo khá nguy hiểm đấy. Và con lại là con của mẹ.

– Vâng ạ

Tôi mừng thầm. Có sức mạnh của gia đình thì dăm ba thứ ma quỷ tà ma chả là cái đinh gì. Nhưng bà Trang là sao nhỉ? Là bà hay là gì? Tôi thực sự khó hiểu. Và linh hồn Trang đang đánh đổi cho ai? Người chị kia là chị hay đơn giản cũng chỉ là kẻ song trùng?

Trời đang tắt nắng. Buông màn đêm vô định nơi đây. Sao hôm nay buồn ngủ thế nhờ. Như có 1 sức mạnh nào đấy lôi kéo tôi chìm sâu vào giấc mộng mị

Đây là nơi tiên cảng bồng lai nào đây? Ủ ôi. Gái nhà ai mà xinh thế nhờ. Như xuất thân từ Hà Nội vậy.

2 cô gái quay gương mặt lại. Tôi thẫn thờ. Đó không phải là mặt người. Chỉ là 1 chiếc đầu lâu đội tóc. Không hơn không kém. 2 người họ từ từ tiến về phía tôi. Không. Không thể như thế. Tôi cắm đầu cắm cổ vào chạy. Càng chạy nhanh bao nhiêu thì họ lại càng sát tôi bấy nhiêu. Tiếng lạo xạo của tiếng xương người đang gẫy. Tiếng cười điên loạn giữa nơi rừng sâu. 2 người con gái này bước trước mặt tôi. Trang phục nay đã hóa thành cô dâu.

Tiếng nói đâu đây

– Vợ mày đấy. Đón nhận đi

Tôi sợ hãi. Bò về đằng sau. Nhưng chân tôi đã bị túm lấy. 1 sức mạnh hơn cả tôi. Lôi tôi như 1 con chó bị mấy anh đi exciter kéo đi. Tôi vùng vẫy vô vọng. Khung cảnh thay đổi liên tục từ hạ sang thu mà từ đông ngược hè.

Mỗi khung cảnh lại mập mờ bóng dáng ai đấy. Tôi như nước mắt trào ngược ra. Tôi thấy bác 2 tôi thấy anh trai nhưng không thấy Trang. Và hơn cả thế tôi thấy Thu…..

Những điều mà tôi chưa biết. Thực sự mông lung rối loạn. Tôi sợ 1 điều bí ẩn. Tôi sợ ngôi mộ kia. Và tôi đang dần sợ Trang. Cô ấy là thiên thần hay ác quỷ đây???