Trong nhà hàng Giang Cảnh, Triệu Nhất Hàm lấy chiếc áo sơ mi trắng từ quầy lễ tân, chị ấy quay người đi được vài bước thì có người gọi chị ấy lại: "Triệu Nhất Hàm?"
Giọng điệu không chắc chắn.
Triệu Nhất Hàm dừng lại nhìn sang bên cạnh, một người đàn ông mặc áo phông màu xanh đậm bước tới từ khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh. Người đàn ông cao ráo cao ráo tuấn tú, đôi mắt đào hoa, lông mày hẹp dài, nở nụ cười vô hại.
Chị ấy biết người đàn ông này, là bạn đại học, tên rất quen nhưng đến bên miệng chị ấy lại không nhớ ra được người này tên là gì, đến cả họ gì cũng quên mất.
Lục An còn chưa đi đến trước mặt chị ấy đã tự giới thiệu mình: "Lục An, còn nhớ không?"
Cuối cùng Triệu Nhất Hàm cũng khớp được cái tên với người trước mặt, vẻ mặt chị ấy không thay đổi, cười nhẹ: "Sao lại không nhớ chứ, đã lâu không gặp."
Lục An hiểu tính cách của Triệu Nhất Hàm, anh ấy nửa đùa nửa thật nói: "Chỉ sợ quý nhân cậu đây hay quên thôi. Cậu là người thành phố Giang à?"
"Ừ." Triệu Nhất Hàm đưa tay ra, hai người vừa bắt tay vừa trò chuyện: "Còn cậu chắc là tới thành phố Giang công tác nhỉ?"
"Ừm. Một người bạn của tôi là con rể thành phố Giang các cậu, cậu ta huy động mọi người xung quanh đầu tư vào khu công nghiệp ở thành phố Giang, còn đặt KPI cho mỗi người bọn tôi, một năm phải đến thành phố Giang hai ba lần." Lục An mở mã QR đưa điện thoại qua, anh ấy không có phương thức liên lạc của Triệu Nhất Hàm: "Nghe nói cậu kết hôn với bạn trai hồi đại học, chúc mừng nhé."
"Cảm ơn."
Lưu phương thức liên lạc của nhau xong, Triệu Nhất Hàm thay đổi ghi chú.
Lúc trước chị ấy không nói chuyện nhiều với Lục An, bây giờ đã vài năm không gặp, lại càng không tìm được chuyện gì để nói.
Cuối cùng hai người kết thúc cuộc gặp lại vội vàng sau khi tốt nghiệp này với câu nói “Có thời gian rảnh mời cậu ăn cơm” của Lục An, anh ấy ngồi lại khu vực nghỉ ngơi ở đại sảnh, tiếp tục đợi đóng gói bữa khuya mang về, Triệu Nhất Hàm ra khỏi nhà hàng đi tìm Vệ Lai.
Trong mười phút chị ấy vào trong nhà hàng, Vệ Lai ở ngoài tán thưởng chiếc Cullinan bên cạnh hết mười phút.
Lúc đầu chỉ là thưởng thức, sau khi nhìn thấy thì nhìn đến thất thần, ánh mắt rơi vào chiếc xe nhưng suy nghĩ lại treo ngược cành cây, nghĩ ngày mai sẽ bàn giao công việc như thế nào.
Trong lúc đó, Chu Túc Tấn lại quay đầu nhìn xem Lục An có đi ra không, ánh mắt của Vệ Lai vô tình va vào mắt anh, anh thản nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cửa nhà hàng.
Lúc Lục An đi ra, chiếc xe màu trắng của Vệ Lai vừa mới lái đi.
"Đóng gói cho cậu một phần." Lục An đặt đồ ăn khuya ở ghế sau rồi khởi động xe.
Chu Túc Tấn nhìn anh ấy: "Đã nói là không cần rồi."
Vốn dĩ Lục An muốn mời Chu Túc Tấn ăn khuya, nhưng Chu Túc Tấn bảo không đói bụng nên anh ấy không ăn ở nhà hàng mà trực tiếp gói về, ăn mảnh một mình như vậy hơi xấu hổ nên anh ấy mới đóng gói thêm một phần, kết quả người ta lại không cảm kích. Anh ấy tức giận nói: "Một mình tôi ăn hai phần được không."
Chu Túc Tấn: "Sớm muộn gì công ty cũng sẽ bị cậu ăn đến sạt nghiệp."
Lục An: "..."
Đèn giao thông phía trước bắt đầu đếm ngược màu vàng, Lục An đạp phanh, anh ấy không nhịn được đáp trả Chu Túc Tấn: "Nói như kiểu cậu không ăn khuya thì tài nguyên công ty có thể cuồn cuộn như nước ấy."
Chu Túc Tấn liếc sang, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Lục An bỏ cuộc, không có bản lĩnh tiếp tục trêu chọc Chu Túc Tấn, anh ấy ho khan một tiếng, giả vờ hắng giọng. Chu Túc Tấn không bao giờ nói những điều vô nghĩa, khi anh im lặng quan sát bạn, sẽ có thể làm bạn biết điều ngậm miệng lại, thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.
Lục An gác tay lên cửa sổ xe, xoa cằm đổi chủ đề: "Thế giới này quả thật là nhỏ bé, cậu đoán xem tôi vừa gặp ai trong nhà hàng? Là một người bạn hồi đại học của tôi, mà đến tên của tôi cô ấy còn không nhớ rõ."
Anh ấy cười gượng một tiếng.
"Tôi biết cô ấy là người thành phố Giang mà."
Chu Túc Tấn không hiểu ý của anh ấy, cũng không có hứng thú với chuyện phiếm, anh nói: "Sáng mai tôi sẽ về Bắc Kinh."
Lục An buông cánh tay ra khỏi cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy không hiểu nổi: "Không phải, nếu cậu về rồi thì cuộc họp đàm phán ngày mai phải làm sao?"
"Cậu đi."
"Tôi… Tôi đi với cậu đi sao có thể giống nhau được."
Dự án đầu tư vật liệu bán dẫn ở thành phố Giang là anh ấy hợp tác với Chu Túc Tấn cùng bỏ vốn. Trước đây, những quyết định lớn của công ty đều do Chu Túc Tấn đưa ra, anh ấy chỉ phụ trách làm việc vặt, rất vui vẻ và thoải mái.
Cuộc đàm phán ngày mai ở thành phố Giang đặc biệt quan trọng, anh ấy sợ một mình mình sẽ không kiểm soát nổi.
Chu Túc Tấn: "Cậu ăn hai phần cơm thì được, chẳng lẽ làm luôn phần của tôi thì không được à?"
Lục An: "…"
Anh ấy nghẹn họng không nói nên lời, lần thứ hai trong tối nay bị Chu Túc Tấn chọc tức đến bật cười.
Anh ấy quay lại chuyện chính: "Vội vã trở về có chuyện gì?"
Chu Túc Tấn nói: "Chuyện của anh cả tôi."
"Ồ ồ." Lục An không hỏi thêm nữa, bởi vì cho dù có hỏi thì cũng như tự rước lấy mất mặt, Chu Túc Tấn chưa chắc đã giải thích. Mấy năm nay anh ấy phát hiện, tất cả những người ở cạnh Chu Túc Tấn theo thời gian sẽ hình thành thói quen nói ít làm nhiều, ngay cả người từ nhỏ không có mắt nhìn, nói chuyện không kiềm chế như anh ấy cũng đã học được cách quan sát sắc mặt người khác.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước khách sạn.
"Sau này cậu sẽ phụ trách dự án ở thành phố Giang." Nói xong, Chu Túc Tấn tháo dây an toàn và xuống xe.
"Này, đợi một chút." Lục An không quên hai gói đồ ăn khuya, anh ấy chỉ vào chiếc Cullinan, ra hiệu cho tài xế và thư ký của Chu Túc Tấn ngồi ở xe phía sau đỗ xe rồi sải bước theo sau Chu Túc Tấn: "Cậu có ý gì?"
Chu Túc Tấn: "Tôi còn bận dự án khác." Không rảnh đến thành phố Giang thường xuyên.
Dự án ở thành phố Giang này trên cơ bản đã đi vào quỹ đạo, không cần anh theo sát từng chút, hẳn là Lục An có thể ứng phó được.
…
Ngày hôm sau, Vệ Lai đến công ty như thường lệ, vào văn phòng cũng trong khoảng thời gian như thường lệ, các đồng nghiệp trong nhóm dự án lần lượt đến, đều có vẻ ngạc nhiên khi gặp lại cô ở công ty.
Quầng thâm dưới mắt bọn họ còn đen hơn cả Vệ Lai, tối hôm qua bọn họ lập một nhóm mới bốc phốt sếp đến ba giờ sáng vẫn chưa hết chuyện, nếu không phải Đường Chi giải tán nhóm thì bọn họ có thể trò chuyện đến tận khi trời sáng.
Đường Chi chủ động lấy cốc của Vệ Lai vào phòng trà rót một cốc nước ấm, bản thân thì pha một cốc cà phê để sống nổi qua ngày nay, nửa đêm hôm qua cô ấy nhận được thông báo của sếp, sắp xếp cho cô ấy tiếp quản công việc của Vệ Lai.
"Uống nước đi." Cô ấy đặt cốc nước lên bàn của Vệ Lai, nhìn chằm chằm vào mắt Vệ Lai, không có vết sưng tấy nào mà chỉ có vài tơ máu đỏ: "Còn sợ mắt cô hôm nay không thể gặp người khác được chứ."
Vệ Lai nhẹ nhàng mỉm cười: "Tuyến lệ không phát triển."
Người đàn ông có thể làm cho cô khóc có lẽ còn chưa ra đời.
Tối hôm qua khi đưa Triệu Nhất Hàm về nhà, Triệu Nhất Hàm bảo cô đợi mấy phút, sau đó xuống xe đi đến hiệu thuốc mua cho cô một lọ thuốc an thần và thuốc ngủ, cho nên cô nằm trên giường chưa đến nửa giờ đã ngủ thϊếp đi, buổi sáng dựa vào đồng hồ báo thức tỉnh dậy, hoàn toàn không có thời gian khóc lóc buồn bã.
Đường Chi đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Mục để tôi tiếp quản công việc của cô, nếu tâm trạng của cô hôm nay vẫn chưa ổn định thì để có thể bàn giao vào hôm khác, không vội."
"Không cần, không thể vì chút chút chuyện thất tình này mà trì hoãn việc bàn giao."
Đường Chi thở dài trong lòng, ngứa mắt sếp cũng chỉ dám ngứa mắt sau lưng, hôm sau đi làm vẫn phải cụp đuôi mà làm việc.
"Tổng giám đốc Mục còn nói, cô cứ yên tâm, tiền thưởng của dự án vừa rồi sẽ trả cho cô, không thiếu của cô một đồng nào." Cô ấy lo lắng thấp giọng nói với Vệ Lai: "Mặc dù thể diện rất quan trọng, nhưng nó không có thật, cô đừng có làm chuyện ngốc nghếch như không cần khoản tiền này, đây đều là tiền cô bán mạng tăng ca kiếm được, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng giằng co với tiền bạc."
Vệ Lai đang cặm cụi sắp xếp công việc cần bàn giao, nghe vậy thì dừng việc đang làm lại ngẩng đầu lên: "Tiền thưởng là thứ tôi xứng đáng có được, sao tôi lại không cần chứ, nếu công ty không trả cho tôi thì tôi cũng không đồng ý đâu."
Đường Chi giơ ngón tay cái lên với cô, lúc trò chuyện cũng cố gắng không nhắc đến sếp Mục Địch, thoải mái nói: "Chờ cô đứng vững chân ở công ty mới rồi, tôi nhất định sẽ đến nhờ cậy."
Vệ Lai nói đùa theo: "Sau này mà lăn lộn được thành bà chủ, kiểu gì cũng bỏ lương cao mời cô về."
Cô chỉ nói đùa, nhưng Đường Chi thì không.
Vệ Lai là một trong số ít nhân viên trong công ty không nộp đơn xin nghỉ việc trước một tháng, công việc bàn giao thậm chí còn nhanh hơn, chỉ mất ba ngày đã bàn giao toàn bộ dự án trong tay.
Trong suốt ba ngày, cô không hề nhìn thấy Mục Địch.
Văn phòng của Mục Địch ở ngay tầng này của bọn họ, nghe nói mấy ngày nay cô ta đi công tác không ở thành phố Giang, bọn họ đều lén lút bàn tán, Mục Địch hẳn là muốn mượn cớ đi công tác cố tình tránh gặp mặt Vệ Lai.
Về phần tiền thưởng, một tháng sau Vệ Lai mới lấy được.
Ngày cô nhận được tiền thưởng chính là ngày Chương Nham Tân và Mục Địch đính hôn, cô không nghĩ đó là sự trùng hợp, sao có thể trùng hợp đến như vậy.
Bộ phận tài vụ của công ty đã biết chồng sắp cưới của sếp là bạn trai cũ của cô, mà lại cố tình chọn ngày hôm nay chuyển tiền cho cô.
Hôm đó, một ngày trôi qua như một năm, mà một buổi sáng còn dài hơn một tuần.
Vệ Lai đọc sách không vào nên bật máy lên chạy bộ.
Cô đang chạy thì đột nhiên có cuộc gọi đến, Vệ Lai để đầu đẫm mồ hôi bước ra khỏi máy chạy bộ, cô nhấc điện thoại lên thì thấy là cuộc gọi của môi giới. Cô đã liên hệ với môi giới treo bán căn biệt thự bên bờ sông kia, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại có người đến xem nhà.
Vệ Lai nhận máy, người môi giới hỏi cô bây giờ có rảnh không, có một vị khách nhìn trúng căn nhà của cô.
Thứ mà Vệ Lai có nhiều nhất bây giờ, nhiều đến mức cô không biết tiêu xài thế nào, chính là thời gian: "Tôi rảnh."
Môi giới nói: "Cả nhà vị khách kia đang ở trong cửa hàng, cô tới đây một chuyến nhé."
Vệ Lai bỏ điện thoại di động xuống đi tắm rửa, từ khi nghỉ việc đến giờ, thỉnh thoảng ra ngoài cô cũng chỉ để mặt mộc, hôm nay trước khi đi cô còn trang điểm khéo léo một phen.
Một tháng đã trôi qua, nhưng nhìn từ trạng thái tới nhan sắc của cô, người ta hoàn toàn không đoán ra được cô là người vừa thất tình vừa thất nghiệp.
Khi cô đến cửa hàng môi giới, gia đình nhìn trúng nhà cô đã đợi khá lâu, còn dẫn theo một luật sư tới đây.
Luật sư đi thẳng vào vấn đề và đưa ra mức giá, tổng giá thấp hơn cô mong đợi, nhưng đối phương có thể trả toàn bộ, chỉ cần cô gật đầu là có thể ký hợp đồng và giao tiền đặt cọc ngay bây giờ.
Hôm nay Chương Nham Tân đính hôn, một ngày đặc biệt như vậy, dường như đã định đoạt số phận của ngôi nhà này.
Vệ Lai không muốn giữ nó thêm một ngày nào nữa, cô đồng ý thỏa thuận.
Thủ tục có hơi phức tạp, đến ngày hôm sau mới chuyển nhượng xong xuôi.
Tuần này Vệ Lai trở lại lịch trình bình thường của mình, thức dậy lúc sáu rưỡi sáng, làm một bữa sáng phong phú, ăn xong thì dựa vào ghế sofa đọc sách.
Triệu Nhất Hàm gửi cho cô một tin nhắn: [Có đang bận không?]
Trong khoảng thời gian hơn một tháng, cô không hề liên lạc với chị này.
Vệ Lai đặt tập văn trong tay xuống và trả lời: [Tôi đang rảnh.]
Triệu Nhất Hàm đã biết việc cô từ chức, nghỉ ngơi ở nhà hơn một tháng từ lâu, hôm Chương Nham Tân đính hôn, chị ấy còn nghĩ đến chuyện gọi cho cô, nhưng lại lo lắng cô đau buồn không muốn nói chuyện nên lại thôi.
Vệ Lai hỏi: [Tìm tôi có chuyện gì?]
Triệu Nhất Hàm quan tâm nói: [Cô đã có dự tính gì về công việc chưa? Hay là vẫn định nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa?]
Vệ Lai muốn điều chỉnh lại bản thân thật tốt trước khi lập kế hoạch: [Chờ đến sau hôn lễ của ba tôi rồi nói sau, không vội.]
[Đúng rồi.] Triệu Nhất Hàm hỏi Vệ Lai: [Dì có biết cô vừa chia tay vừa từ chức không?]
Vệ Lai tạm thời vẫn chưa nói với mẹ, cô không muốn làm mẹ mình lo lắng: [Quầy hàng trong siêu thị cũng đủ khiến mẹ tôi bận rộn rồi.]
Triệu Nhất Hàm: [Vậy tôi nói với chú Vệ nhé?] Cho dù bây giờ không nói, cũng không thể giấu được lâu.
Hôn lễ của ba cô và mẹ Triệu Nhất Hàm đang tới gần, Vệ Lai nghĩ đi nghĩ lại: [Đợi thêm chút nữa, tôi muốn ông kết hôn với tâm trạng thật tốt. Chờ tới sau hôn lễ, tôi tìm được việc làm ổn định rồi mới nói cho bọn họ.]
Triệu Nhất Hàm: [Chỉ cần cô còn ở trong giới tài chính của thành phố Giang, cô chắc chắn sẽ không tránh được phải tiếp xúc với Mục Địch, cô có từng suy nghĩ đến làm việc ở thành phố Tô chưa? Cách nhà cũng không xa, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm trạng luôn.]
Vệ Lai thẳng thắn nói: [Tôi không có tài nguyên ở thành phố Tô.]
Triệu Nhất Hàm: [Tối nay tôi sẽ tham dự một bữa tiệc, chủ bữa tiệc là người giàu số một thành phố Tô, Hạ Vạn Trình, Hạ Vạn Trình có quan hệ kinh doanh với hầu hết các tập đoàn lớn ở thành phố Giang của chúng ta, cho dù sau này cô có đến thành phố Tô hay không thì quen biết nhiều người hơn cũng không có hại gì cả.]
Chị ấy có đến bữa tiệc cũng chỉ là để làm nền, không thể chen vào vòng cao cấp như vậy, nhưng Vệ Lai thì khác, với kỹ năng xã giao của Vệ Lai, chuyện biến những sếp lớn trong bữa tối nay thành nguồn tài nguyên nhân lực của mình hẳn là không thành vấn đề.
[Cơ hội khó được, đi đi.]
Vệ Lai không lãng phí lòng tốt của Triệu Nhất Hàm: [Gửi địa chỉ cho tôi.]