Không giống như Hứa Từ, Tống Y đã nhiều lần nhìn thấy anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Từ là mười hai năm trước, khi hắn đưa Tống Lê đến trường, vừa bước xuống xe đã nhìn thấy cô cầm cặp sách chạy đến cổng trường.
Hứa Từ rõ ràng đã sớm chờ cô ở đó lại làm bộ như vừa mới đến, khi cô gái tăng tốc đuổi theo thì bước chân cũng vô ý đi chậm lại, sợ đi nhanh một cái cô sẽ không theo kịp.
Trong suốt ba năm tiếp theo, Tống Y đều có thể nhìn thấy anh, kể cả khi chín năm trước hắn mang Tống Lê rời đi, anh cũng vẫn lặng lẽ đứng dưới gốc cây như vậy.
Chín năm có thể thay đổi rất nhiều người, hiện tại Hứa Từ đứng trước mặt Tống Y nhiều một chút tính công kích, như một dã thủ ngủ đông đã lâu. Dưới lớp da lãnh đạm bình tĩnh, địch ý tuy không sắc bén rõ ràng nhưng lại làm người ta khó có thể bỏ qua.
Tống Y biết rõ phân lượng của người này trong lòng Tống Lê, suy cho cùng, trong chín năm chật vật nhất của cô người duy nhất mà Tống Lê tránh mặt chính là Hứa Từ.
Hắn không thể kiểm soát được việc họ có sống cùng nhau hay không, nhưng bây giờ nửa đêm Tống Y đứng dưới lầu cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ dạng như vừa mới bước xuống giường của Hứa Từ.
Hắn vê tàn thuốc trên đầu ngón tay, quai hàm lạnh lùng cứng rắn, trên người vẫn còn lưu lại bụi bặm mệt mỏi.
“Nó đâu?”
“Ngủ rồi.”
Hai người đều không phải kiểu người nói nhiều, cũng không có gì để nói, biết rõ Tống Lê vừa trải qua cái gì, hiện tại đang nằm trên giường ai, hắn vẫn không tiện lắm miệng.
Đầu lưỡi Tống Y chạm vào hàm trên, khóe môi kéo ra lạnh nhạt nói. “Thật đúng là vất vả cho cậu, kiểm sát Hứa.”
Vừa rồi Tống Lê ậm ừ không muốn động đậy, Tống Y lại gọi điện thoại tới kêu cô xuống lầu. Điện thoại là cô nghe, nhưng người xuống lầu lại là Hứa Từ.
Anh cười một cái, “Nên như vậy.”
Hứa Từ bình tĩnh hỏi lại một câu, “Tống tiên sinh muộn như vậy còn muốn tới đưa tài liệu, mới thật là vất vả.”
“Tống Lê là em gái tôi, dù vất vả đến đâu cũng không sao, là việc anh trai nên làm, nhưng thật ra kiểm sát trưởng Hứa như cậu --- ” Tống Y dừng lại, đôi mắt đen đảo qua, “Trong thời gian này có phải chăm sóc thân thiết quá mức không?”
Hứa Từ nhướng mày, “Tống tiên sinh có ý gì?”
Tập tài liệu dừng lại trên không trung, Tống Y đưa qua nhưng lại không chịu buông tay.
“Nam nữ trẻ tuổi ở chung tôi không phản đối. Nhưng hiện tại Tống Lê là nhân vật của công chúng, mấy ngày nay đi làm tan làm cậu đều phải đưa nó đi, còn bị phóng viên chụp được, ai sẽ đối phó với những tiêu cực của tin tức này?”
Trên thực tế hắn còn chưa trở về đã có những tờ báo liên lạc với hắn, những bức ảnh đó vẫn còn trong hộp thư của hắn.
Nếu không phải hắn đã sớm chuẩn bị thì với tính tình tùy tiện này của Tống Lê cũng không biết đã vì Hứa Từ mà nháo ra bao nhiêu lần tai tiếng rồi.
Nghệ sĩ phải yêu quý thanh danh, đạo lý này không cần Tống Y dạy anh.
Hứa Từ chỉ cười, “Có phải Tống tiên sinh đang dạy tôi cách trở thành một người bạn trai tốt không?”
Tống Y không nói gì, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi đen láy thanh cao bị màn đêm che lấp, ánh mắt cũng hờ hững không chút ấm áp.
“Phiền Tống tiên sinh lo lắng rồi, tôi đã làm bạn trai Tống Lê mười một năm, biết rõ cách chăm sóc cô ấy tốt nhất.”
Hứa Từ nhận lấy tài liệu trong tay, mím môi đứng thẳng, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ, “Tống Lê vừa mới ngủ, hiện tại cô ấy còn không có sức để đạp chăn bông, nhưng sau khi vận động tiêu hao nhiều năng lượng thì chắc sẽ tỉnh lại vì đói. Đêm nay phiền anh vất vả đến một chuyến rồi, hẹn gặp lại.”
Giáo dưỡng của Tống Y khiến hắn từ khi đứng đợi dưới lầu đến khi Hứa Từ rời đi cũng không phát giận, nhưng sau khi lên xe lại đá lưng ghế một cái. Tài xế và thư ký trong xe im lặng không nói gì, ngay cả thở cũng chậm lại.
Vừa rồi vị kiểm sát trưởng kia nói năng đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng từng chữ đều ghim trong lòng hắn,
Bọn họ biết rõ Tống Y vừa xuống máy bay liền đi tới đây, tài liệu cần giao cũng không phải loại quan trọng gì, hộp quà trên băng ghế sau vẫn yên lặng nằm đó, không nhúc nhích qua.
Buổi chụp ảnh tạo hình ngày đó Tống Y đích thân đến đón cô, Hứa Từ sau khi đưa cô lên xe mới rời đi.
Mấy ngày nay anh lo lắng cô sẽ gặp được Cam Can, lại sợ cô ở nhà một mình sẽ rất buồn nên khi đi ra ngoài đều đưa cô đi theo.
Tống Y nhìn bóng lưng Hứa Từ rời đi, không nhịn được châm chọc mỉa mai, “Cái người kiểm sát trưởng này làm như là ba em vậy.”
“Anh ấy làm ba em không phải cũng là ba anh sao?” Tống Lê sau khi lên xe thắt dây an toàn, tùy ý hất cằm lên, “Người còn chưa đi xa, anh mở cửa sổ ra kêu anh ấy một tiếng ba ba anh ấy có thể nghe thấy đó.”
“...”
Tống Y giận không nói nên lời.
Sau khi đến đoàn phim, Tống Y trực tiếp đến gặp đạo diễn và nhà sản xuất, còn Tống Lê đi theo trợ lý đến phòng hóa trang.
Cô không phải nhân vật chính trong bộ phim này nên không có phòng hóa trang riêng, cho nên thời điểm Hà Niệm Đồng đến tìm cô trong phòng còn có những người khác.
Bởi vì “Phá kén” đã xóa tên cô ta, lần trước Tống Lê yêu cầu cô ta đợi, một lần đợi này chính là một tháng, cuối cùng lại thêm trở lại.
Trình độ trêu chọc này không thua gì trực tiếp sỉ nhục.
Tống Lê cho rằng cô ta tới đây nhục mạ chất vấn, nhưng không ngờ là xin lỗi.
“Cô không cần nói nhiều với tôi như vậy, bởi vì tôi sẽ không tha thứ cho cô.” Tống Lê không quan tâm, “Xin lỗi không làm người ta cảm thấy dễ chịu, cho nên tôi đều trực tiếp trả thù. Bây giờ cô đang tỏ ra yếu đuối bởi cô không thể làm gì tôi, nhưng không có nghĩa cô có thể nuốt xuống những gì tôi đã làm với cô.”
Hà Niệm Đồng á khẩu không nói nên lời.
Cô đang trang điểm, cuối cùng cũng vẽ xong nét cuối, nhân vật này rất giống khuôn mặt cô, khí chất xinh đẹp lạnh lùng, đuôi mắt câu, kẻ mắt màu tím xám khiến cô trở nên quyến rũ mà không thô tục.
Phòng hóa trang không chỉ có mình Tống Lê, cô không tránh khỏi tị hiềm, cửa không đóng, yêu hận rõ ràng đến chán ghét một người đều là sòng phẳng.
Hà Niệm Đồng lúc này mới thừa nhận rằng có một số người dù ngồi trên ghế, khi xoay người nhìn cô ta thì trong xương cốt vẫn có một vẻ ngạo khí của người trên cao.
“Vai diễn này vốn dĩ là của cô, việc tôi trả thù cô sẽ kết thúc ở đây. Còn việc cô có hận tôi hay không, xin lỗi, tôi không có hứng thú, nhưng nếu cô lại đến trêu chọc tôi, việc này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.”
Cô nói buông tha bởi vì cô không muốn Hứa Từ khó xử, giống như trước kia Hà Niệm Đồng làm phiền thế nào cô cũng sẽ không công khai phàn nàn với Hứa Từ.
Sau khi chụp ảnh tạo hình Tống Y muốn đưa cô về nhưng Tống Lê nói không cần, “Hứa Từ sẽ đến đón em.”
“Kiểm sát trưởng của em sẽ không đến nhanh như vậy đâu.” Tống Y nói.
Hắn bận trăm công nghìn việc như vậy lại ở bên cô cả ngày, nhưng cũng không nhàn rỗi chờ cô đuổi đi.
Tống Lê hỏi, “Tại sao?”
“Còn có thể vì sao chứ, quan chức tham nhũng của thành phố Du xuống ngựa, kiểm sát trưởng của em còn phải chấp hành công vụ.” Tống Y lộ ra nụ cười khó tả, “Em không quan tâm một chút là ai sao?”
Hắn nói, “Nhϊếp Trung Thành, anh rể của cựu cục phó cục thuế thành phố S Cam Vĩ.”