Chương 34: Cặn bã

Năm đó Cam Can lẽ ra không chỉ bị kết án chín năm tù vì tội cưỡиɠ ɧϊếp một cậu bé, Cam Vĩ không có cái năng lực bảo vệ hắn, là Nhϊếp Trung Thành đã can thiệp.

Chỉ là chân trước Cam Can vừa được người đưa ra thì thư tố cáo Nhϊếp Trung Thành đã được gửi tới hộp thư.

Sau khi xong việc Tống Lê gọi điện cho Hứa Từ nhưng anh không nghe máy. Bình thường điện thoại của anh đều bật 24/24, nhưng bây giờ sáu giờ chiều, anh không có lý do không nghe máy, đồng thời còn tắt máy như vậy.

Tống Y nói, “Nhϊếp Trung Thành là một con cáo già, cáo trạng trên người hắn đều không kém Cam Can. Tuy rằng đứa cháu trai này không biết cố gắng, nhưng dựa vào hắn còn hiệu quả hơn cha ruột của mình.”

Một phó cục trưởng nho nhỏ, lấy thế lực của nhà học Tống có thể thông qua mối quan hệ áp đảo được, nhưng đổi thành Nhϊếp Trung Thành thì tính huống phức tạp hơn nhiều.

Tống Y không thích giao thiệp với người làm chính trị. Một số chính trị gia còn giảo hoạt hơn cả thương nhân, không phải nhân vật dễ đối phó, đặc biệt là người mang vẻ hào nhoáng trên đỉnh kia.

Không liên lạc được với Hứa Từ, Tống Lê chỉ có thể đổi hướng. Lúc cô lái xe đi ngang qua cô tình cờ nhìn thấy Cam Can bị đuổi ra khỏi quán bar.

Chín năm không gặp hắn vẫn là dáng vẻ kia, gầy yếu không chịu nổi một kích, tóc cắt ngắn, da tái nhợt như một tờ giấy, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm như vậy.

Còn chưa đứng vững đã bị người ta xách tới ngõ nhỏ.

“A, còn tưởng là ai cơ.” Cam Can thở ra mùi rượu, “Hóa ra là Tống Lê, lâu rồi không gặp, lớn lên ngày càng xinh đẹp.”

Hắn nói lời thô tục, vừa dặt dẹo định đưa tay ra sờ người nào đó đã bị vệ sĩ bên cạnh ấn xuống đất trước khi kịp chạm vào một sợi tóc.

Mặt cọ sát vào đất, khóe môi dính không ít bụi.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi giày cao gót Tống Lê đang đi là đôi giày cao cấp xinh xảo màu xám bạc.

Cô đi đến trước mặt Cam Can, không cúi xuống, chỉ rũ mi nhìn hắn, “Uống rượu có ngon không?”

Lời nói bâng quơ nhưng lại mang tới cảm giác áp bức chết người không lý do.

Hai người vệ sĩ nâng Cam Can lên đè quỳ trên mặt đất.

Tống Lê mặc chiếc áo khoác màu xám, đang ung dung thong thả sửa lại bao tay, rất ít người mang bao tay da cũng có thể xinh đẹp như vậy, nhưng mười ngón tay cô nhỏ dài, nhìn bàn tay là biết khí chất không tầm thường.

Cam Can nghiến răng, sau đó kéo khóe môi cười, “Đương nhiên.”

Ngần ấy năm, hắn đối với cô không chỉ là ám ảnh mà còn là mặt tối trong trái tim bị che lấp bởi nhiều lớp. Càng không chiếm được lại càng muốn, sau đó hủy diệt nó.

Bây giờ khi hắn nhìn đôi tay này của cô đều có thể tự bổ não nghĩ ra một số thứ bẩn thỉu.

Tống Lê lại cười, “Quả thật, ảnh chụp của tao có thể bán được không ít tiền, có thể cho mày mua vài bình rượu ngon để uống.”

“Hiện tại ngày càng có hương vị phụ nữ rồi đấy.”

Hắn quỳ gối trước mặt cô, nương theo ánh trắng mờ ảo có thể thấy hình ảnh phản chiếu trên tường.

Rõ ràng là hai người như nước với lửa, lúc này nói chuyện lại hài hòa hòa hợp quỷ dị, như là bạn tốt đã lâu vậy.

Tống Lê đáp lại một nụ cười khinh thường, “Cái mùi vị cặn bã của mày cũng không nhạt đi chút nào.”

“Nếu như tao biết tao gieo mình trong tay mày lâu như vậy thì trước khi bị vào tù tao nên chạm vào mày thật tốt, bằng không cũng sẽ không tiện nghi cho thằng nhóc Hứa Từ đó như vậy.”

“Thằng nhóc đó sống tốt chứ? Tao xem mặt mày hồng hào, bộ dáng như được đút no vậy.”

Tống Lê không bị khıêυ khí©h, cô cũng có đủ kiên nhẫn để Cam Can tiếp tục tiện miệng.

Chờ đến khi hắn lăn lộn qua lại mà không có gì mới, cô mới nhỏ giọng nói, “Nhϊếp Trung Thành là dượng mày?”

Tống Lê hỏi hắn, “Là ông ta đưa mày ra ngoài đúng không? Ông ta đưa bao nhiều tiền cho những người đó.”

“Sao nào? Mày muốn giúp Hứa Từ?” Cam Can liếc mắt nhìn, hắn nên sớm đoán được người giống như Tống Lê sẽ không bao giờ tốt tính lên vì chín năm trôi qua, một khắc kia nhìn thấy hắn hẳn là muốn cho một đạp rồi.

Hiện tại quy củ như vậy, một sợi lông tơ cũng chưa động vào hắn.

Cam Can cười tàn nhẫn, “Đúng vậy, một kiểm sát trưởng nho nhỏ như Hứa Từ làm sao có thể động đến căn cơ của dượng tao? Người đưa tin không có bằng chứng, tin đồn vô căn cứ hắn vẫn muốn nhúng một chân vào, chỉ sợ tiến vào vũng nước đυ.c này rồi thì không chui ra được.”

“Mày nói nó thể thể chết hay không?” Cam Can duỗi cổ hỏi cô, “Giống như tao vậy, không chừng ngày nào đó chết trong tù cũng không biết.”

Lúc ra ngoài Hứa Từ không nói cho cô anh muốn đi đâu, nhưng mỗi lần trong quá khứ anh đều đứng tại chỗ nhìn cô rời đi rồi mới xoay người đi.

Nhưng hôm nay không giống thế.

Anh có vẻ có việc gấp, đang điều tra một số vụ án cũ. Cô không rõ những vụ này có liên quan đến Nhϊếp Trung Thành hay không, nhưng sự bất thường hôm nay của Tống Y khiến cô bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Sự kiên nhẫn của Tống Lê đã biến mất hầu như không còn.

“Cho mày mặt phải không?” Cô nhẹ giọng hỏi, đôi mắt sắc lạnh như dao kéo.

Cam Can cho rằng mình nghe nhầm, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cô đang bình tĩnh vuốt ve đôi găng tay da.

Tống Lê chưa tẩy trang, đôi mắt dài màu xám tím vẫn còn đó, dưới ánh trăng trống rất lạnh lùng và quyến rũ, trong đôi mắt như chôn một con dao.

“Tao nói, có phải tao cho mày mặt mũi không?” Tống Lê dùng hai ngón tay nắm cằm hắn, rõ ràng trông rất mảnh mai nhưng lực đạo lại không nhỏ, Cam Can giẫy mấy lần đều không thể tránh ra.

Cô hỏi, “Hứa Từ ở đâu?”

Cam Can âm ngoan nói, “Mày đoán xem.”

“Bốp ---“

Tiếng tát vang dội, mặt Cam Can hứng trọn nghiêng hẳn đi. Khóe miệng hắn cứng đờ, lắc lắc vài cái cũng không trở về vị trí cũ được.

Chín năm ở Moscow cũng không phải là vô ích, cô tát mạnh như vậy nhưng phong độ vẫn tao nhã như một đại tiểu thư đi dạo phố vậy, nói chuyện chậm rãi nhẹ nhàng.

Nếu không phải hắn bị hai tên vệ sĩ giữ chặt thì cái tát này có lẽ đã đánh hắn đến nằm sấp xuống đất.

“Tao hỏi lại lần nữa.” Tống Lê bẻ đầu hắn lên, “Hứa Từ ở đâu?”

Hắn không nói, Tống Lê lại tát hắn một cái.

Trên má có hai dấu tay màu đỏ, sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những sợi máu nhạt từ khóe miệng chảy ra, đuôi mắt cũng sưng theo.

Sức lực này khiến hắn cảm thấy khó chịu, mấy chai rượu vừa uống xuống liền từ trong bụng phun ra, đầu sưng lên kèm theo cảm giác đau đớn muốn xé rách.

Tống Lê đánh xong thì cởi đôi găng tay ra, như là cảm thấy vô cùng kinh tởm mà ném vào thùng rác gần đó rồi rời đi.

“Cô Tống, người kia nên xử lý như thế nào?" Một trong hai vệ sĩ xin chỉ thị của cô.

“Sao cũng được.” Tâm trạng Tống Lê vô cùng kém, “Cứ để hắn chết ở đó.”

Sau khi bọn họ rời đi, liền có vài bóng người đi vào con ngõ tối kia.

Lúc Tống Lê vội vàng đến câu lạc bộ đêm đã là mười giờ tối.

Tống Y ban đầu không muốn cô đi, nhưng biết nếu không cho cô đi thì Tống Lê sẽ càng tức giận hơn.

Cửa ghế lô bị khóa, Hứa Từ khóa trái bên trong, người bên ngoài không vào được cũng không mở được, người quản lý đang cố gắng tìm cách cạy cửa sổ.

Tống Lê tiến lên gõ cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng lách cách, sau khi nghe quản lý nói mới biết anh đã uống đồ không nên uống.

Trước khi đi, Nhϊếp Trung Thành còn tốt bụng mà để lại hai mỹ nữ cho anh, nói rằng sợ anh không đủ dùng.

“Mẹ nó.” Tống Lê ném túi xuống đất, giật lấy chiếc cờ lê người phục vụ vừa mang tới, “Tránh ra."