Buổi tối hôm đó Tống Lê đợi bao lâu thì Tống Y cùng cô đợi bấy lâu.
Hắn cũng biết thời điểm cô đi không cam lòng như thế nào, hận Hà Niệm Đồng như thế nào.
Cho nên Tống Y không động đến một đầu ngón tay của cô ta nhưng lại khiến cô ta vấp phải trắc trở khắp nơi. Nỗi đau khi đồ vật thuộc về bản thân bị cướp đi khắc sâu vào như dấu vết hút thuốc khắc sâu vào phổi.
Tống Lê không ngăn cản, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt.
Giờ khắc này lại bởi vì một câu nữ chủ nhân của anh mà ngẫm lại bản thân có phải quá mức tàn nhẫn hay không.
Buổi chiều Hứa Từ phải ra ngoài nên đem Tống Lê cho bọn Tiểu Phan chăm sóc, thật ra không tính là chăm sóc, chỉ là anh lo lắng cô một mình sẽ buồn chán nên qua bên kia ngồi chơi.
Cô an tĩnh ít nói như vậy sẽ không ảnh hưởng đến ai.
Hứa Từ hôn lêи đỉиɦ đầu cô, “Anh sẽ sớm quay về. Bọn họ đều rất thích em, anh qua chào hỏi rồi, không cần căng thẳng đâu.”
Buổi chiều tương đối rảnh rổi, nhưng hiện tại đã gần đến Tết, là thời điểm bận rộn nhất của văn phòng, Tống Lê không muốn làm phiền thêm, “Em có thể đến phòng bảo vệ ngồi mà.”
Cô rất ít khi đến đây.
Trước đây tới hai lần, một là là đưa huy hiệu, không đến hai phút đã đi, một lần là ngồi chờ anh trong văn phòng rồi vô tình ngủ quên mất. Khi đó cũng sắp tan làm, không có nhiều áp lực.
Hiện tại lại không giống vậy.
Hứa Từ thấy cô kiên trì cũng nói được rồi, “Nhưng người trông coi hôm nay là người có tuổi, có thể có khoảng cách thế hệ đấy.”
“Em còn lo trẻ quá anh thấy sẽ ghen ấy.”
“Không cần hiểu biết anh như vậy đâu.” Hứa Từ không nhịn được bật cười, “Đến lúc đó anh muốn dỗ dành em hai câu cũng không còn mặt mũi nữa.”
Hứa Từ lấy giúp cô áo khoác và khăn quàng cổ xuống, khi lái xe ra ngoài anh chào hỏi lão Đàm ở cửa đón tiếp một tiếng, nói một tiếng sau anh sẽ về.
Hứa Từ định đến tòa án, Hà Niệm Đồng đã gọi điện hai lần, hắn tiện đường gặp cô ta một lát.
Hà Niệm Đồng đợi chưa đến nửa giờ người đàn ông đã xuất hiện ở cửa quán cà phê. Bộ đồng phục kiểm sát được cắt may trên người anh phẳng phiu soái khí như được đặt làm riêng, một đôi chân dài thu hút ánh nhìn, vừa mới rảo bước đi vào liền có người ngẩng đầu nhìn.
Anh chỉ mất hai giây đã nhìn thấy Hà Niệm Đồng đang ngồi cạnh cửa sổ, khi ngồi trước mặt cô ta Hà Niệm Đồng cũng không phản ứng lại.
Trong giới soái ca có nhan sắc không ít, đàn ông mặc vest lại càng nhiều, nhưng Hà Niệm Đồng vẫn phải thừa nhận rằng hormone Hứa Từ lơ đãng phát ra vẫn là độc nhất vô nhị trên thế giới, không ai có thể siêu việt hơn.
“Tôi chỉ có mười phút.” Hứa Từ nói ngắn gọn, thậm chí ngay cả nước người phục vụ mang đến cũng chưa muốn.
Hà Niệm Đồng biết anh bận, nhưng cũng biết rõ dù anh có rảnh cũng sẽ không liên lạc với cô.
Từ hồi cấp ba anh đã phiền chán cô, lúc trước chỉ là thờ ơ, lúc sau lại tránh gặp như thể trốn tránh đồ vật cực kỳ ghê tởm.
Ở trước mặt người lớn vẫn còn giữ lại một chút thể diện.
Hà Niệm Đồng rõ ràng đã khóc, ở trong nhà cũng không tháo kính râm xuống, “Anh họ...”
Hứa Từ lập tức cau mày, con người màu đen không có cảm xúc, nhưng lại cực kỳ lãnh đạm. Hà Niệm Đồng biết nếu cô không vào thẳng vấn đề chính thì giây tiếp theo anh sẽ không chút lưu tình mà đứng dậy bỏ đi.
Anh xưa nay đã như vậy, đối với ai cũng giống nhau, chỉ có Tống Lê là khác biệt.
Cô ta đã nhìn thấy Tống Lê vây quanh anh ríu rít nói nhiều lời vô nghĩa đến chết, nhưng anh không đuổi cô đi, vẻ mặt lại rất dịu dàng ngay cả anh cũng không nhận ra.
Cô ta nỗ lực làm nhiều chuyện như vậy chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng anh vẫn không nhìn tới cô ta.
Khi đó còn trẻ, luôn chấp nhất với những thứ và những người không thể có được, nhưng bây giờ đã khác.
Hà Niệm Đồng khóc lóc kể hết những chuyện Tống Lê đã làm với cô ta ra, “Cô ấy trả thù Trương Mặc, lại tới bắt nạt em, chín năm nay em chịu đủ rồi. Cô ấy rốt cuộc còn muốn hành hạ em bao lâu nữa? Anh họ, mục đích cô ấy trở về không đơn giản, quả thực chính là người điên rồi.”
Trương Mặc bị trừng phạt đúng tội, nhưng những gì cô ta làm hoàn toàn không đυ.ng đến điểm mấu chốt của pháp luật, Hà Niệm Đồng tự nhận bản thân không có làm ra tội ác tày trời nào.
Hứa Từ không dám nhớ lại cái đêm mưa kia cô đã mong chờ và tức giận như thế nào.
Đối mặt với tiếng Hà Niệm Đồng khóc lóc kể lể, Hứa Từ chỉ lạnh nhạt hỏi, “Em ném đồ ở đâu?”
“Cái...cái gì?”
“Quyển sách chín năm trước anh đưa cho Tống Lê, em ném đâu rồi?”
Hứa Từ ngước mắt, đuôi mắt hẹp dài không cảm xúc, lạnh băng như đang nhìn một đồ vật vô tri vô giác.
Qua kính râm, cô ta vẫn bị ánh mắt này làm kinh sợ, ngón tay đặt trên đầu gối không nhịn được siết chặt.
Khoảng thời gian kia Tống Lê không được ổn, sẽ thường xuyên vứt đồ bừa bãi, nhưng quyển sách trước kia Hứa Từ cho cô, cô sẽ không ném đi.
Cô biết bên trong có một bức thư tình, chứng tỏ cô đã đọc nó, cô sẽ không vì cảm xúc không tốt mà ném đồ vật anh tặng, càng sẽ không rời đi ngắn ngủi mấy tiếng mà quên ở góc nào đó không mang theo.
Ngày đó cùng anh đi tìm Tống Lê trừ bỏ anh còn có Hà Niệm Đồng.
Không phải ác ý ăn trộm, Hứa Từ không tin.
Kính râm ngăn chặn cảm xúc khẩn trương trong mắt cô ta, nhưng lại không che được sự thật cô ta đang chột dạ.
“Em...” Hà Niệm Đồng cắn môi, giọng hạ xuống một chút, “Ở Vĩnh Giang, em ném ở đó.”
“Được.”
Hứa Từ gật đầu, sau khi nói xong đứng dậy, Hà Niệm Đồng duỗi tay ra muốn kéo anh, còn chưa đυ.ng tới ống tay áo đã bị anh tránh đi.
Đáy mắt Hứa Từ đỏ lên, rõ ràng ngữ khí bình tĩnh lại làm cô ta có thể nghe ra được nỗi đau đã đè nén bấy lâu nay. Không rõ lý do mà ở trong cổ họng lại khó chịu như bị tắc một cục sắt vậy.
“Em có biết buổi tối ngày hôm đó trời mưa không.” Hứa Từ nói với cô ta, “Em ném sách vào Phổ Giang, cô ấy vẫn đi tìm nó dù biết không thể lấy lại được.”
“Hà Niệm Đồng, trước kia tôi cho rằng em chỉ tùy hứng. Tôi ăn nói khép nép với em không sao, nhưng em không được làm cô ấy tủi thân.”
“Dì nói muốn chăm sóc em, không cần thiết. Làm người trưởng thành còn không thể chịu trách nhiệm với bản thân, làm xằng làm bậy như một đứa trẻ, là lỗi của cha mẹ, không phải của tôi.”
Đây là lần đầu tiên anh nhẫn tâm như vậy.
Hứa Từ ở lại chưa đến mười phút, khi ra ngoài cửa gió rất lớn, lại không mưa, anh từ quán cà phê đi đến hiệu sách trên đường lại chật vật như đi trời mưa cả đêm vậy.
Khi tính tiền chủ tiệm nhìn anh nhiều lần, phát hiện trong mắt người đàn ông ẩn chứa một cảm xúc mãnh liệt, giống như mây đen giăng đầy trời vậy, dự đoán một trận mưa lớn sắp rơi xuống.
“Mua giấy viết thư màu hồng nhạt chắc không phải để viết đơn từ chức.” Ông chủ nói chuyện phiếm vài câu với anh, “Thư tình còn chưa viết sao lại giống như thất tình vậy chứ.”
Anh đã 27 rồi, hiện tại nam sinh 17 tuổi chắc còn không thịnh hành kiểu này nữa, Hứa Từ không biết vì sao mình lại đi tới nơi này, chỉ là nghĩ nếu ai đó đánh vật một thứ gì đó quan trọng nhất định sẽ rất đau lòng.
Anh không muốn cô đau lòng.
Bức thư tình bị nhấn chìm bởi dòng sông dâng trào trong ngày mưa không nên trở thành lý do để cô chán ghét những ngày mưa.
Anh luôn cố gắng khiến cô cảm nhận được niềm vui khi trời mưa, giống như thế giới này không tồi tệ như cô tưởng tượng.
Hứa Từ kéo khóe môi cười, “Vâng, bởi vì đến muộn chín năm, không biết cô ấy có thích hay không nữa.”
Hẳn sẽ thích, vẫn thích đến muốn mạng.
Cô không phải là người duy nhất chủ động, cô cũng không phải là người duy nhất ở trước bàn học luyện tập trên nháp rất nhiều lần để viết một bức thư tình.
Lời tỏ tình làm thế nào để có thể lưu lại?
Hứa Từ không biết, chỉ biết rằng trên đời này chỉ có giấy trắng mực đen là không thể phủ nhận. Tuy chỉ có vài chữ ít ỏi trên lá thư nhưng đã lấy hết dũng khí của cả tuổi trẻ.