Chương 28: Ném đi

Không ai có thể hiểu được tính chiếm hữu của cô, kể cả Hứa Từ.

Tống Lê sinh ra trong nhà họ Tống, nhưng cô biết rõ ngay từ khi sinh ra, không có gì trong nhà họ Tống thuộc về cô.

Đồ của Tống Lập Quốc là của Tống Y, đồ của Lý Ngọc Trinh là của bà ấy, không có gì trong nhà họ Tống thuộc về cô.

Thiếu niên gặp được năm 14 tuổi cũng sẽ đột ngột biến mất theo một cách nào đó.

Tống Lê thật sự hiểu tại sao Hứa Từ ở trong con ngõ nhỏ kia lại dịu dàng với cô như vậy, bởi vì họ đã gặp nhau trong con ngõ đó.

Ngay cả tỏ tình cũng vậy.

Hồi lớp mười Tống Lê thường xuyên tìm anh đánh đố, rất nhàm chán, nhưng mỗi lần Hứa Từ đều phối hợp với cô.

Cô đã dùng hình thức không đâu vào đâu mà không biết xấu hổ đánh bại anh, cho nên Tống Lê cũng sẽ không vô sỉ đến mức dùng một vụ cá cược để buộc Hứa Từ làm bạn trai cô.

Rất nhiều lần cược nhỏ đều là để Hứa Từ chạy đi mua đồ ăn vặt cho cô, năm đó cô tăng mấy ký một cách đáng kinh ngạc, vẻ mặt baby đã mất từ lâu cũng phì lên mặt.

Nhưng vào đêm giữa mùa hè đó, Tống Lê khi đứng dưới ngọn đèn đường vẫn không nhịn được mà dừng lại, duỗi tay giữ chặt lấy quai cặp sách của Hứa Từ.

“Hứa Từ, tớ muốn đổi.”

Mấy chữ đơn giản cũng có thể làm anh quay đầu lại.

Hứa Từ vẫn mang vẻ mặt có việc thì nói, không có việc gì thì đi, nếu không phải nhìn thấy anh cười vài lần, Tống Lê còn nghi ngờ không biết có phải anh chỉ có một cái vẻ mặt đó hay không.

Cô nhón chân, “Tớ nói, tớ muốn đổi tiền cá cược.”

Mỗi lần đổi đều là muốn giúp đối phương làm một chuyện, Hứa Từ chưa bao giờ thắng.

Vốn dĩ người muốn theo đuổi anh là cô, nhưng vì mấy vụ cá cược nhàm chán này mà Hứa Từ trở thành người phải làm nhiều chuyện nhất.

Trong trường học đã có một số tin đồn, nói rằng Hứa Từ, người đứng đầu khối đang theo đuổi Tống Lê.

Anh rất bất đắc dĩ, nhưng cũng lười giải thích.

Lần này Tống Lê không để anh chạy vặt đi mua đồ ăn, mà chỉ nắm lấy dây đeo cặp sách trên ngực anh, Hứa Từ khom lưng, cô nhón chân lên.

Đèn đường rất sáng, là cô tự mình chọn, nhưng lúc này cô lại hối hận, duỗi tay che mắt anh.

Hứa Từ đã bỏ lỡ trên má cô hiện lên rặng mây đỏ, chỉ nghe thấy giọng cô khẩn trương, “Tiền đặt cược lần này, tớ muốn hỏi, cậu có muốn hôn tớ không?”

Tống Lê rất căng thẳng, nhưng lời nói lại rất kiêu ngạo, “Này, tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi, tuy rằng tớ rất thích cậu, nhưng nếu cậu không muốn cũng không sao.”

Lông mi anh rất dài, cọ vào lòng bàn tay cô ngứa ngứa.

Tống Lê đợi vài giây cũng không thấy anh trả lời, chỉ nhìn thấy dưới bàn tay phải cô, môi Hứa Từ mím lại, chặt như bị kim khâu lại, yết hầu không tự chủ mà run lên.

Sau đó, cô nghe thấy một tiếng nuốt nhỏ nhưng rõ ràng.

Gan Tống Lê không lớn như vậy, sau khi nói xong những lời này, phản ứng đầu tiên của cô là trốn, tay vừa mới bỏ ra còn chưa kịp xoay người chạy đã bị anh bắt lấy.

“Được.” Hứa Từ ôm eo cô.

Cằm Tống Lê bị nâng lên, cảm xúc mềm mại rõ ràng chỉ dừng lại một cái chớp mắt đã dời đi, nhưng cô lại nóng đến mức toàn thân bốc hỏa.

Đến tận nhiều năm sau hồi tưởng lại, Tống Lê cho rằng tiếng “Được” như bị ma quỷ ám ảnh của Hứa Từ cùng với phản ứng sinh lý kỳ lạ của cô đều là do mùa hè năm ấy quá mức khô nóng.

Chỉ là một khi bắt được thứ gì đó, không đành lòng để nó trở thành giấc mộng hão huyền.

Hứa Từ là của cô, không ai được phép chạm vào, cho dù là đó là một bức thư tình viết tay sau này.

...

Hứa Từ đã lâu không dỗ dành cô, bản thân Tống Lê cũng không phải người tùy tiện giận người khác.

Khi đến viện kiểm sát vẫn chưa đến giờ làm việc, từ hành lang đến văn phòng anh rất ít người, không gian im ắng.

Tiếng đóng cửa của Hứa Từ làm cô nhớ tới lần trước đến đây, trên má nổi lên hai đám mây đỏ khả nghi.

“Anh phát hiện da mặt em ngày càng mỏng.” Anh trêu chọc cô, sau đó mở điều hòa, “Có nóng không? Lát nữa sẽ ra mồ hôi, đến đây, cởi khăn quàng cổ với mũ ra.”

Tống Lê chỉ cảm thấy ngột ngạt nên cởi khăn quàng cổ xuống đưa cho anh trước, “Rõ ràng là da mặt anh ngày càng dày.”

Anh không tỏ ý kiến, treo khăn quàng cổ lên bên cạnh sau đó duỗi tay kéo cô vào lòng ngồi, “Tống Lê, để anh nói cho em biết một chuyện.”

“Hả?”

“Dì anh bị bệnh, Hà Niệm Đồng là con gái duy nhất của dì ấy, nó cũng đang ở thành phố Du. Dì tuy không có quan hệ huyết thống, ngày thường cũng ít khi qua lại, nhưng tình cảm còn đó, dì ấy nhờ anh giúp đỡ chăm sóc nó, anh không thể từ chối.”

Hứa Từ trước đây rất ít khi qua lại với thân thích, nhưng sau khi lớn lên không thể tránh khỏi phải xử lý các mối quan hệ này.

Kỳ thật đều là người trưởng thành rồi, có năng lực độc lập tự gánh vác lấy, mà tính chất công việc của Hà Niệm Đồng khác với anh, không có điểm gì chung nên không thể nói là giúp đỡ chăm sóc được.

Đôi khi nó chỉ là mặt hình thức để cha Hứa mẹ Hứa làm người tốt thôi.

Tống Lê bất giác mím môi, nhìn anh một cái, cô nói, “Anh đã quyết định rồi thì còn hỏi em làm gì?”

Hứa Từ xoa lòng bàn tay mềm mại của cô, nhéo ngón tay đeo chiếc nhẫn tròn, cúi đầu nhẹ hôn xuống, “Bây giờ em là nữ chủ nhân của anh, anh chỉ đưa ra phương án thôi. Cho nên em có phê chuẩn không, lãnh đạo?”

“Đừng dùng giọng quan chức nói chuyện.” Tuy trên mặt cô không vui vẻ nhưng cũng đã đồng ý.

Hứa Từ hôn mu bàn tay cô, “Cảm ơn lãnh đạo phê chuẩn.”

Anh cười một cái, “Bây giờ có thể nói cho anh biết vì sao em tức giận không? Tức lớn như vậy, đến di động cũng hy sinh, lát nữa anh về còn phải dán lại tường."

Nhìn cô im lặng Hứa Từ liền hiểu chuyện này không đơn giản như vậy.

Anh cũng không thúc giục, chỉ an tĩnh mà ôm cô.

Tống Lê nghe tim anh đập dần dần bình tĩnh trở lại, cụp mắt xuống, Hứa Từ không nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô.

Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.

“Hứa Từ, em rất ghét cô ta.”

“Em cũng không phải người tốt gì. Trước khi anh nói chuyện với em, em còn trả thù cô ta, đoạt tài nguyên của cô ta, em không muốn cô ta sống tốt, em muốn cô ta sớm lăn trở về thành phố S.”

Giọng cô không có nghẹn ngào, ngược lại bình tĩnh đến mức lòng người run sợ, “Anh nói dì anh bị bệnh, muốn anh giúp đỡ chăm sóc cô ta, em lại hối hận, nhưng điều đó không ngăn cản được việc em tiếp tục ghét cô ta.”

“Không có ai sẽ vô duyên vô cớ mà đi ghét một người cả.”

Hứa Từ giơ tay lên, nước mắt rơi trên tay anh trượt xuống rơi vào ống tay áo anh rồi biến mất, “Không phải lỗi của em, chỉ là chúng ta cần tìm ra đáp án, sau đó lại tìm một giải pháp tốt hơn, phải không?”

Giải pháp tốt hơn là gì?

Tống Lê không biết, ngay lúc đó cô cũng không muốn biết.

Cô chỉ biết khi bức thư tình bị người ta làm lung tung rối loạn cô rất tức giận.

Bị người ta lấy ra làm trò cười bốn phía cô rất tức giận.

Đặc biệt tức giận hơn khi thật lâu sau này cô mới biết được Hứa Từ vì lấy về bức thư tình kia mà phải khép nép nói chuyện với Hà Niệm Đồng.

Hà Niệm Đồng dựa vào đâu đã sai còn kiêu căng ngạo mạn như vậy? Đem thiếu niên mà cô nâng niu quý trọng nhất đạp dưới chân.

Nếu chỉ có vậy, có lẽ một lời xin lỗi là có thể, nếu cô có thể rộng lượng hơn.

Nhưng chín năm trước, vào cái đêm mà cô định đến Moscow, Hà Niệm Đồng không nên bắt cô đợi mười mấy tiếng đồng hồ dưới mưa.

“Cô ta ném hành lý của em đi.”

Tống Lê nhỏ giọng nói, “Em đi Moscow chỉ có một rương hành lý. Cô ta nhặt được, nói muốn trả lại cho em, em ở sân bay chờ cô ta rất lâu, vé máy bay đổi đi đổi lại, rồi cô ta lại nói ném đi rồi.”

Cô ngước mắt lên, trong mắt chứa đựng cảm xúc xám xịt, “Cô ta có thể không trả lại cho em, nhưng không cần phải gạt em như vậy, để em chờ, sau đó lại ném đi.”

Sân bay người đến người đi, mỗi người hành lý đều có một cái túi, một cái hộp, chỉ có mình cô hành lý chỉ có một quyển sách.

Tống Lê nghĩ rằng anh không nhận được nó, thực ra anh đã nhìn thấy và hồi đáp lại, một bức thư tình.