Anh rất ít khi nói những lời như vậy, nên mỗi lần nói ra đều khiến cô mặt đỏ tim đập.
Đặc biệt là nhìn thấy anh trong bộ quần áo kiểm sát viên phẳng phiu, Tống Lê lại không nhịn được nổi lên ý xấu, đầu ngón tay mềm mại vuốt ve huy hiệu trước ngực anh, “Vậy khi anh trở về mặc bộ quần áo này thử nhé?”
Lần gặp mặt đó cô đã muốn làm như vậy rồi, đáng tiếc anh không bị dụ dỗ.
Hô hấp Hứa Từ có chút hỗn loạn, nhưng không có biểu hiện gì khác thường, chỉ ẩn nhẫn nắm tay cô, cắn cắn quai hàm cô trả thù.
“Anh thật sự phải đi rồi, không thể đi làm muộn được.”
Không nói được, cũng không nói không được.
Tống Lê trong ổ chăn cười một lúc lâu, đến khi nhận được cuộc gọi từ trợ lý mới ngừng lại.
“Cô Tống.” Trợ lý ở bên kia nói, “Cô Hà muốn gặp cô.”
Mới nhịn một buổi tối thôi mà, xem ra cô ta vẫn không thể nhịn xuống được.
Tống Lê hiện tại cũng không biết được cô ta tức giận vì chuyện “Yenai” hay là bị Tống Y trả thù quá mức.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Tống Lê cũng không rảnh đi tìm hiểu sâu, “Để cô ta đợi.”
“Nhưng cô ta vẫn đang làm loạn dưới lầu phòng làm việc.” Hình như tiếng bên kia quá lớn, lại nghe được tiếng Tống Lê trầm khàn khác thường, giống như vừa tỉnh ngủ.
Trợ lý đi ra xa một chút, đè thấp giọng lại, “Bảo vệ đang xử lý. Cô ta biết được mình lại bị “Phá kén” xóa tên, cảm xúc không ổn định, vạn nhất chuyện bị làm lớn lên...”
Phần còn lại cô ấy không nói tiếp.
Trong lòng Tống Lê cũng biết rõ ràng.
Bây giờ họ đều người của công chúng, nếu chuyện bị làm lớn lên thì đối với ai cũng đều không tốt.
Hứa Niệm Đồng là người mẫu mới do một tay Phó Thanh Hà nâng lên, còn Tống Lê mới về nước không lâu, nền tảng chưa vững, nhưng ở Moscow đã sớm xây dựng một khoảng trời cho mình, lại có Tuấn Vĩ là hậu thuẫn, mức độ nổi tiếng không thua kém gì các minh tinh hạng hai.
Giới giải trí trong nước rất sâu, trợ lý lo cô sẽ dẫn lửa đến trên người. Nhưng ai biết được rằng Tống Lê không hề quan tâm, nếu cô chỉ để ý đến danh khí với thân phận thì đã không trở về rồi.
“Không đợi được cũng khiến cô ta phải đợi!”
Không biết câu nói nào đã chạm đến chuyện thương tâm của cô, Tống Lê cao giọng lên, “Cái cô Hà Niệm Đồng không biết tốt xấu đó một hai phải làm loạn thì cứ để cô ta làm loạn, lần này không có ai bảo vệ cô ta đâu!”
Tống Lê ném điện thoại vỡ tan thành từng mảnh, Phó Thanh Hà không dỗ dành được phụ nữ của hắn ta, cô cũng sẽ không đi gặp làm gì.
Ngày hôm qua cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật ra Tống Lê còn có chút mềm lòng, hiện tại la lối khóc lóc làm loạn, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa.
Giữa trưa Hứa Từ trở về thấy cô còn đang nằm trên giường, nhìn thấy đống hỗn độn trong góc tường còn tưởng cô bởi vì không thể gọi cơm hộp mà tức giận.
“Để anh nhìn xem là ai lại không nghe lời nào.” Hứa Từ nhấc chăn bông lên, nhìn thấy cô khóc đến đỏ cả mắt.
Chắc là sau khi anh đi cô liền khóc, căn bản không có đi ngủ.
Ngón tay Hứa Từ run rẩy áp lên khóe mắt cô, hôn lên mí mắt vừa khắc chế lại thương tiếc, “Sao em lại khóc thế này? Có phải sáng nay anh dùng sức quá không?”
Ngay lúc anh vừa mở cửa phòng ngủ Tống Lê liền nhịn không được, vùi vào lòng ngực anh khóc càng lớn hơn, vừa rồi chỉ là chịu đựng, hiện tại muốn nhịn cũng nhịn không nổi.
Nhưng vẫn còn nói dối, “Em không khóc.”
Tống Lê ghét nhất ở bân thân chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, còn có không kiểm soát được phản ứng sinh lý.
Đơn giản là tức giận thì cũng không đến mức rơi lệ, nhưng chỉ cần nghĩ đến thời gian anh tan làm trở về ngày càng gần, tủi thân dưới đáy lòng lại nhiều thêm một phân.
Tức giận sẽ không làm cho người ta khóc, nhưng tủi thân lại có thể.
“Ngoan nào, em đói sao? Trên người anh bẩn lắm, em đừng ôm chặt như vậy, vừa rồi chỉ muốn đến xem em tỉnh ngủ chưa, không phải cố ý để em ôm mà không thay quần áo đâu.”
Cô không hề ghét bỏ, là chính anh để ý không thay quần áo đã vào phòng ngủ, còn ngồi trên giường.
Tống Lê cọ hết nước mắt lên vai anh, “Vậy càng tốt, cho em lau nước mũi, lau xong rồi giặt, tiết kiệm hơn.”
Hứa Từ cười nhẹ, nói vài câu được được rồi ôm người đi ra ngoài.
Anh cũng không hỏi cô tại sao lại khóc, Tống Lê tức giận cũng đủ rồi, khóc xong lại cảm thấy đói, buổi trưa Hứa Từ làm cơm cà ri gà, cô ăn hẳn hai bát cơm.
Buổi chiều Hứa Từ không yên tâm cô ở nhà một mình, đến phòng quần áo tìm quần áo cho cô ra ngoài, lại chọn một chiếc khăn quàng cổ dày với một chiếc mũ len rồi mới nói đưa cô đến viện kiểm sát.
“Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?”
Hứa Từ nói hôm nay bên ngoài gió lớn, cô ngoan ngoãn mặc quần áo, vừa dày vừa khó chịu, nhưng cô không cò kè mặc cả.
“Gần đây anh không bận rộn, em ở trong văn phòng anh không ảnh hưởng gì cả.” Hứa Từ thấy cô ngoan như vậy, đội mũ lên cho cô sau đó hôn một cái lên trán, “Chỉ là bảo bối của anh xinh như vậy, anh sợ bọn họ ghen tị, cho nên lát nữa ra ngoài em phải đeo khẩu trang nhé, mình khiêm tốn một chút.”
Đôi mắt Tống Lê lóe lên trở nên sáng lấp lánh, sự u ám khi vừa khóc xong liền bị quét sạch.
Cô nắm chặt góc áo Hứa Từ, “Anh gọi lại lần nữa đi.”
“Cái gì?” Anh cố ý giả ngu.
“Cái câu vừa mới nói ấy, nói lại đi.”
“Bị muộn đi làm rồi.” Thật ra vẫn còn hơn một giờ.
Tống Lê đứng ở cửa không chịu đi ra ngoài, Hứa Từ đi hai bước lại quay đầu lại, khom lưng nhìn thẳng cô.
Ở trong mắt anh, đôi khi Tống Lê giống như một đứa trẻ cố chấp và bồng bột vậy, nhưng lại rất đáng yêu.
Ngày thường khoa trương như thế nào thì tới thời điểm đòi ăn kẹo lại chỉ nhìn chằm chằm mà không nói một lời.
Hứa Từ hôn lên môi cô, “Được chưa? Tâm can bảo bối của anh.”
Giống như một đóa hoa nở vào mùa đông, ở trong tim đung đưa theo gió, Tống Lê nhìn thấy hình ảnh nho nhỏ của mình trong ánh mắt dịu dàng của anh, không có xấu như bản thân nghĩ.
“Hứa Từ.” Cô ôm lấy eo anh.
“Làm sao vậy?”
“Anh có tức giận không?” Tống Lê ngửa đầu lên, thật ra cô có thể cảm nhận được, “Bởi vì em không đồng ý lời cầu hôn của anh.”
“Muốn nghe lời nói thật sao?”
Anh luôn như vậy, rất kiên nhẫn, nhưng đôi khi lại là người sốt ruột nhất, Tống Lê cách lớp quần áo dày véo anh, Hứa Từ không thấy đau, chỉ cảm thấy ngứa.
“Chà, có tức giận, có người ngủ với anh nhưng lại không chịu phụ trách, anh đều bỏ qua, hiện tại nhận nhẫn của anh còn muốn hỏi anh có tức giận hay không. Nhìn đi nhìn lại càng thấy thương tâm hơn.”
Anh cười nói, “Nhưng không còn cách nào khác, hình như anh yêu cô ấy hơn chính bản thân cô ấy, cho nên đành chấp nhận thôi.”
Tống Lê sửng sốt, nhưng ánh mắt Hứa Từ lại đặc biệt nghiêm túc, xem cô như đứa trẻ mà véo eo ôm ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Một đường ôm cô đến trong thang máy, khi cửa khép lại, Hứa Từ cọ cổ cô nói, “Tống Lê, mặc kệ em thế nào, anh thực sự rất nghiêm túc. Anh đã sẵn sàng chấp nhận tất cả sự chuẩn bị của em, cũng có đủ kiên nhẫn để tiêu hóa bất kỳ chuyện không vui nào của em, cho nên, về sau đừng trộm khóc một mình, em là tâm can của anh, em rơi một giọt nước mắt anh đều sẽ đau lòng.”