Chương 19: Bí mật

Nửa tháng trước Tống Lê đi qua Vũ Thư Phòng.

Cửa nhìn vẫn vắng vẻ như trước, Trần Vũ Phồn nhàn nhã ngồi bên cửa sổ uống trà.

Bên ngoài trời mưa tầm tã, hơi ẩm trên người cô rất nặng nhưng quần áo không bị ướt, so với hai tháng trước chật vật thì lúc này may mắn hơn nhiều.

Tống Lê cắm ô vào chiếc xô nhựa ở cửa, bước vào rót cho mình mọt ly trà nóng.

“Chị không hy vọng em có thể nếm ra mùi vị gì, người sắp được thừa kế cả chục tỷ như em sẽ không quản đến sống chết của cửa tiệm này.”

Trần Vũ Phồn cười nhẹ hỏi cô, “Nói đi, tới đây làm gì?”

“Tới lấy ô.”

“Không phải em đặt ở cửa à?”

“Cái ở cửa là của em.” Tống Lê nói, “Em tới lấy cái mà Hứa Từ để ở đây hai tháng trước.”

Đã tám chín mười ngày rồi mà một chiếc ô năm sáu chục tệ cũng có thể khiến cô nhớ thương đến tận bây giờ, Trần Vũ Phồn không đoán ra được tâm tư của cô.

“Giải quyết xong Trương Mặc rồi, kế tiếp sẽ là ai?”

Tống Lê hỏi cô ấy, “Chị hy vọng là ai?”

Rất nhiều người chán ghét cô, nhưng chân chính đắc tội cô lại không nhiều lắm, chưa kể trước khi xuất ngoại Tống Y đã thay cô giải quyết không ít, cá lọt lưới giống như Trương Mặc chỉ là số ít.

“Làm sao chị biết được.” Trần Vũ Phồn chỉ là chủ tiệm cô thuê, cô ấy nói nửa đùa nửa thật, “Chị cũng không thể hy vọng em sẽ đem cả kiểm sát trưởng của mình vào, chị đoán lúc ấy em đối với anh ta là vừa yêu vừa hận.”

Ánh mắt Tống Lê dừng trên ly trà , bên ngoài trời mưa đến vui vẻ, nhưng cô không cảm thấy thoải mái.

“Em hận anh ấy cái gì?”

“Hận cũng như yêu vậy, rất khó tìm lý do, cứng rắn tìm thì cũng có, nhưng cơ bản thì chẳng có logic nào cả. Bác sĩ tâm lý của em cũng đã nói với em rồi, người bệnh trầm cảm không chữa được sẽ vì yêu mà sinh hận, cũng có thể vì giảm bớt hận ý trong lòng mà cưỡng bách bản thân đi yêu người không nên yêu. Nhưng cả hai loại tình huống đều thống khổ.”

“Người mà chị nói không phải bệnh trầm cảm, mà có chút điên rồi.” Tống Lê lúc này mới nhếch lên khóe môi, “Đừng nói nhảm nữa, A Từ của em nghe được sẽ khổ sở.”

“Chị chỉ nói đùa thôi, nếu em đã khỏe thì tất nhiên chị rất vui.”

Tống Lê nhìn thấy cô ấy đang xem một quyển sách giải trí, “Đây là cái gì?”

“Nói về tính cách phân liệt.” Trần Vũ Phồn đưa cho cô xem, “Mấy ngày trước nói chuyện phiếm với tên cảnh sát kia, nghe nói cục cảnh sát bọn họ có một hạt giống rất tốt làm đặc vụ ngầm, kết quả nhân cách thứ hai lại phản bội. Phần lớn thời gian sinh hoạt bị mất khống chế.”

Tống Lê không có hứng thú, “Chị cũng thật rảnh mà đọc mấy cái chứng bệnh kỳ kỳ quái quái này. Cái tên cảnh sát kia là Nhạc Thính Phong à? Sao hắn ta lại đến nữa?”

Nhớ đến mấy tháng trước bọn họ đến làm loạn thật không thoải mái.

Trần Vũ Phồn cười không nói, chỉ thản nhiên mở miệng, “Ai mà không yêu tỷ tỷ chứ.”

Trợ lý đã gọi điện thoại thúc giục, nhân viên cửa hàng mang ô ra, Tống Lê lập tức rời đi.

Trần Vũ Phồn hỏi cô, “Không phải em nói rằng em không muốn tình yêu của anh ta là bởi vì cảm giác tội lỗi sao? Chín năm qua đi, lòng kiêu ngạo của em có thỏa hiệp không, có sẵn sàng khiến tình yêu này trở nên không còn trong sáng không?”

Sớm hay muộn Hứa Từ cũng sẽ biết chuyện này, sớm một chút hay muộn một chút cũng giống nhau.

Khi cô không ở đây, anh đã tự mình đi kiểm chứng, phát hiện ra rằng những sự thật mà cô cho rằng mình đã che đậy tốt chính là nguyên nhân khiến cô rời xa anh.

Nếu một hai phải miệt mài theo đuổi thì không thể tìm ra đúng sai gì cả. Mười mấy tuổi cô đã không thể chịu nổi những lời vu khống chửi bới đó, và sự ngây ngô của anh cũng không thể thay anh chứng minh tình yêu mãnh liệt chôn ở đáy lòng.

Tống Lê nắm chặt chiếc ô trong tay rồi lại buông ra, trên môi nở nụ cười, “Vậy thì chị coi như em bị bệnh không nhẹ đi, hiện tại em chỉ cần anh ấy yêu em, dù là loại nào cũng được.”

Năm đó ở Moscow cô đã làm đủ các loại trị liệu, nhưng không có hiệu quả.

Cô là người không giống người mắc bệnh trầm cảm nhất bác sĩ từng gặp, nhưng lại là bệnh nhân ngoan cố nhất.

Tống Y đã đưa cô đi gặp đến năm bác sĩ, chỉ có người thứ tư là kiên nhẫn nhất. Mỗi lần cô đến văn phòng của bà ấy đều có một lọ hoa tươi, mỗi ngày đều khác nhau.

Bác sĩ nói đó là chồng bà ấy đưa, ông ấy vì bà mà trồng một vườn hoa.

“Chồng tôi là nhà sinh vật học. Ông ấy có tính cách nhàm chán, không thích giao tiếp với mọi người, mọi người đều nói ông ấy quái gở, khó ở chung, nhưng thật ra ông ấy là người rất dịu dàng, ông ấy thậm chí còn đặt tên cho từng chiếc lá mà mình thu thập được.”

Bác sĩ đưa cho một chiếc, “Đây là Vera.”

“Vera?”

“Đúng vậy, nó có nghĩa là tín niệm*.” Bà ấy cười nói, “Đôi khi, người yêu chính là tín niệm của bản thân. Tôi nhìn thấy trên cổ tay cô có xăm hai chữ, xc**? Đó có phải là người con trai cô thích không?”

* tín niệm: niềm tin, lòng tin, sự tin tưởng.

** Hứa Từ trong tiếng Trung là Xu Ci.

Giai đoạn cuối của bệnh trầm cảm sẽ có khuynh hướng tự sát.

Nhưng Tống Lê thì không có, cô chỉ không thể ăn ngon miệng và cân nặng thì giảm từng ngày. Rõ ràng cô không muốn như vậy, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.

Cô nghĩ nếu có một ngày cô thật sự ngu ngốc đến mức tự tử, cô vẫn sẽ luyến tiếc nhìn thấy Hứa Từ.

Trên thế giới này có quá nhiều thứ đáng ghét, nhưng chỉ có Hứa Từ là cô thích nhất.

“Không phải.” Tống Lê cụp mắt xuống, nhẹ giọng trả lời, “Anh ấy cũng là Vera của tôi.”

...

Tống Lê ngủ không đều, thường xuyên ngủ ba bốn tiếng liền tỉnh lại, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đây là giấc ngủ trọn vẹn đầu tiên của cô.

Trong giấc mơ, cô trở lại năm cô gặp Hứa Từ.

Lúc chạy ra khỏi nhà, đầu óc trống rỗng, đường phố chỉ toàn người lạ.

Cô không có nơi nào để đi.

Tất cả những gì cô biết là nếu chạy thêm mười ki lô mét nữa là đến bệnh viện của dì.

Chẳng có ai là không khát vọng được ôm khi vô cùng bơ vơ, kể cả là người xa lạ chưa từng quen biết.

Thời điểm cô đυ.ng ngã Hứa Từ cô liền biết mình không xong rồi.

Cặp sách của chàng trai vương vãi khắp nơi, còn mèo trong lòng cậu sợ hãi chạy ra ngoài, cậu xoa cùi chỏ đứng dậy, ánh mắt rất lạnh lùng.

Nhìn thấy chân cô, vẻ mặt hơi giật mình, lúc sau chỉ hỏi cô một câu, “Đau không?”

Thần kinh tê liệt đã không còn cảm giác đau nữa.

Cô chạy mười mất ki lô mét cũng không cảm thấy đau, nhưng khi tay cậu đυ.ng tới mu bàn chân, cô lại cảm thấy đau đến tê dại.

“Tôi mang cậu đi bệnh viện.” Cậu cau mày.

Tống Lê vốn dĩ muốn đến bệnh viện tìm dì. Nhưng hôm đó cô nghe được dì cùng hàng xóm kháo nhau rằng trong nhà có một con hồ ly tinh nhỏ đang sống, không biết khi nào thì con hồ ly tinh lớn mang đi.

Gió thổi thân thể gầy gò của cô, cổ họng chua xót không thể che giấu, Tống Lê theo bản năng lắc đầu nói không cần, quên đi.

Hứa Từ nhíu mày, bảo cô về nhà nhưng cô không về. Phản nghịch đến cực điểm, lại khó chiều, Hứa Từ mềm lòng sát trùng cho cô bằng cồn đỏ, lúc sau cô như con mèo quấn lấy cậu.

Nhưng Tống Lê thông minh hơn con mèo trắng đó một chút. Cô là hồ ly tinh, biết cách mê hoặc cậu, biết làm sao để cậu thẹn quá thành giận.

“Cậu muốn quấn lấy tôi đến khi nào?”

Hứa Từ rất hung dữ, cô nên sợ chết khϊếp, nhưng sau khi ánh sáng đèn đường yếu hơn một chút, cô lại bắt đầu giở trò với anh.

“Nếu cậu lại hướng vào trốn trong nhà kho, tôi sẽ không bôi thuốc cho cậu nữa.” Hứa Từ bắt lấy mắt cá chân cô.

Trong ngõ nhỏ có một nhà kho bỏ hoang, rất bé, chỉ có thể chứa hai người với một con mèo.

Bên trong rất tối, còn hôi nữa, mỗi lần Hứa Từ nhìn thấy cô trốn ở đây đều cau mày, giống như con mèo khó chịu đó.

Tống Lê giúp cậu dùng di động chiếu sáng, lau sạch bụi bẩn trên chân rồi nhặt từng viên đá vụn ra, khi bôi cồn đỏ cô đau đến rụt chân lại, Hứa Từ dùng sức túm chặt lấy.

“Đừng trốn.” Lúc này ánh mắt anh đã dịu đi một chút, nhưng vẫn rất hung dữ.

Tống Lê rầu rĩ nói, “Không né là đồ ngốc.”

Cậu đột nhiên vặn lại, “Không đi giày mới là đồ ngốc.”

Tống Lê không nói cho cậu biết lý do tại sao cô lại chạy ra ngoài, giống như cô chưa bao giờ hỏi vì sao anh tan học còn ở chỗ này trộm chăm mèo.

Mỗi người đều có những bí mật của riêng mình trong thời niên thiếu.

Hứa Từ nghĩ rằng bí mật lớn nhất của cô là một cô gái hư đang phản nghịch. Cãi nhau với ba mẹ, bỏ nhà trốn đi, có thể còn cùng mấy tên côn đồ trong xã hội yêu sớm.

Chỉ cần cậu tan học đi ngang qua nơi này đều có thể nhìn thấy cô ở đây. Đôi khi đi giày, đôi khi thì không, rõ ràng vết thương trên chân đã lành lại bắt đầu chảy máu.

Cậu chưa từng thấy người nào không biết yêu quý hai chân chính mình như vậy.

Cuối cùng ngày đó, có một tên côn đồ hỏi cô có muốn đến quán net chơi game không, Tống Lê nói đồng ý, nhưng cô vẫn ngoan cố không chịu rời đi, như thể đang đợi người nào đó đến đây.

Vài đêm trước Hứa Từ hung dữ với cô, “Nếu cậu không muốn hai chân này lành lại thì lần sau đừng kêu tớ mang thuốc đến đây.”

Cậu thường xuyên nói những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng chưa bao giờ thất hứa. Cậu nói cậu sẽ chăm sóc cô đến khi vết thương lành.

Phải hai ngày sau, cô mới bàng hoàng nhận ra ngày hôm đó cậu rất nghiêm túc.

“Không phải tối nào tớ cũng đi qua đây. Bỏ nhà trốn đi cũng không phải điều hay ho, từ nơi này đi ra ngoài rẽ trái 400 mét sẽ có một hiệu thuốc và bệnh viện. Nếu tên côn đồ gần đó nói chuyện thì đừng đáp lời, cho cậu kẹo cao su cũng không được nhận, giận dỗi xong rồi thì về nhà đi.”

Đó là lần đầu tiên cậu nói nhiều với cô như vậy, nhưng cô lại không nghe hiểu đó là lời từ biệt, “Tống Lê, cậu cần phải tự chăm sóc cho thân thể mình.”

Vì tìm con mèo kia mà cậu đã từng cõng cô từ đầu ngõ đến cuối ngõ, nhưng lúc đi chỉ nhắc nhở cô, đi giày mới có thể đi đường xa hơn.