Chương 20: May mắn

Một đêm ngồi chơi game ở tiệm nét thật đần độn vô vị.

Vận may trước năm mười bốn tuổi của cô không tốt lắm, nhưng sau khi gặp Hứa Từ thì đã tốt hơn rồi.

Tên côn đồ kia cũng không tệ lắm, buổi sáng mời cô ăn bát mì gói nóng hổi, thậm chí còn coi cô như tiểu thái muội* mà đút canh gà cho tâm hồn**.

* Tiểu thái muội: chỉ những cô gái côn đồ, nữ lưu manh hoặc những cô gái hỗn chiến với côn đồ. Đặc trưng thường khá trẻ, ăn mặc dị, học vấn không cao, thường lui tới các quán karaoke hoặc quán nét, dựa vào các băng nhóm lưu manh nam làm chỗ dựa, có chút nhan sắc.

** canh gà cho tâm hồn: chicken soup for the soul, một đoạn văn hoặc bài váo có tác dụng tăng cường động lực, truyền cảm hứng.

Nói em lớn lên rất xinh đẹp, nhìn còn hơi kiêu ngạo, vốn muốn theo đuổi em nhưng nhìn ánh mắt em cảm giác đuổi không kịp.

“Anh trước kia cũng giống với em, cũng như thế đến đây. Anh luôn cảm thấy rằng tất cả mọi người trên thế giới đều có lỗi với anh, bố mẹ anh không hiểu anh. Anh chỉ là muốn nhuộm tóc thôi mà. Chà, bỏ nhà trốn đi, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, yêu sớm, chuyện xấu anh làm còn nhiều hơn em, còn cảm thấy như thế thật tuyệt vời.”

Hắn ta trông chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng nói chuyện lại như người từng trải.

Tống Lê hỏi, “Sao anh lại nghĩ không đuổi kịp em?” Cô nghĩ, nói không chừng vì nể mặt gói mì này mà cô đồng ý thì sao.

“Tuy rằng anh thích những cô gái kiêu ngạo, nhưng thành thật mà nói, ánh mắt em nhìn rất lạnh nhạt. Người đến gần em sẽ không không để ý tới, nhưng dù sao anh cũng là người từng trải, có thể nhìn thấy cái gai trong mắt em. Có thể em sẽ không cảm thấy, nhưng so sánh liền thấy, ánh mắt em khi ở cùng nam sinh kia rất khác biệt, rất dịu dàng.”

Hắn ta ngượng ngùng gãi đầu, “Hơn nữa anh nghĩ hai người rất giống nhau. Các em ở trường chắc cũng là học sinh có thành tích tốt, về sau chăm chỉ học tập nhất định có tiền đồ. Không giống anh, chỉ có thể quét dọn trong tiệm sửa xe.”

Tống Lê hỏi thích là cái gì. Tên côn đồ nói thích chính là em rất muốn hôn người đó.

“Em không có nghĩ tới muốn hôn cậu ấy.”

Tên côn đồ đã trải qua nhiều mối tình, nói làm sao có khả năng? Nếu em thích một ai đó đương nhiên muốn hôn người ấy, không chỉ hôn mà còn muốn nắm tay, ôm, rồi lên giường. Chỉ cần người ấy cũng thích em, không có gì không thể.

“Lần sau gặp cậu ta em cứ thử xem.” Tên côn đồ ngồi xổm ven đường ăn xong mì gói, thậm chí uống sạch nước mì, “Dù sao nếu em không cự tuyệt cậu ta hôn em thì khẳng định chính là thích rồi. Chân em không phải cũng đồng ý để cho cậu ta sờ sao?”

Miệng có thể nói dối, nhưng thân thể thì không.

Tống Lê vẫn còn dư hơn nửa gói mì, nhưng cô không thể ăn nổi, nước mì khiến sợi mì mềm và trương lên. Nhìn nặng trĩu, đè tâm tình cô sa sút hẳn.

Thành phố S phồn hoa, 6 giờ sáng đã có xe và người dưới hầm cầu vượt, Tống Lê nhìn bầu trời đang dần trở nên trắng xóa, nói: Sẽ không có lần sau gặp mặt nữa đâu.

Làm sao cô có thể gặp lại một người thậm chí còn không biết tên.

...

Khi tỉnh dậy còn mang theo tiếng khóc nức nở yếu ót, rõ ràng là giấc mơ rất khổ sở, nhưng cô vẫn không thể tỉnh lại. Ở trong mơ tìm Hứa Từ rất lâu.

“Hứa Từ...”

“Anh đây.”

Người bên cạnh đã bắt đầu hôn nhẹ cô từ khi nghe được tiếng khóc đầu tiên, hôn từ khóe mắt đến khuôn mặt, bàn tay sau lưng nhẹ nhàng vỗ về.

Tống Lê nép trong lòng ngực anh, gối đầu khóc ướt một khoảng.

Cô không phải người thích khóc.

Trước đây chân bị thương rất nghiêm trọng, đau nhất là lúc bôi thuốc, xé miệng vết thương đã đóng vảy càng đau, nhưng trước nay cô chưa từng khóc.

Hiện tại cô khóc lóc gọi tên anh, Hứa Từ mới nhận ra những chuyện không vui cô đều chôn ở đáy lòng.

“Tại sao em lại khóc? Anh vẫn luôn ở đây mà.”

Thấy cô cuối cùng cũng mở mắt, Hứa Từ ôm người vào lòng.

Tống Lê thở hổn hển, thật lâu mới xác định vừa rồi chỉ mà mơ, là giấc mơ đã qua thật lâu.

“Anh hôm nay không đi làm sao?” Cô phát hiện đã hơn tám giờ, đây là thời gian cô ngủ lâu nhất.

“Anh xin nghỉ rồi, nghỉ nửa ngày.”

Từ lúc bảy rưỡi cô đã bắt đầu khóc, Hứa Từ gọi rất lâu mà không đánh thức cô được, anh nào còn tâm tư đi làm nữa.

Tống Lê lau khóe mắt, “... Nhưng em không xin nghỉ, bỏ bê công việc sẽ bị trừ lương.”

Hứa Từ nói, “Trừ thì trừ, bị trừ bao nhiêu anh giúp em bổ sung.”

“Không cần.” Tống Lê lại thở ra, yên tâm thoải mái nằm xuống, “Em chính là bà chủ.”

Làm bà chủ thật tốt.

“Mơ thấy gì vậy?” Hứa Từ càng quan tâm cái này hơn.

Khóe mắt cô đỏ hoe, mí mắt sưng vù. Mới tỉnh lại nên giọng hơi khàn, lúc nói chuyện càng thêm ồm ồm.

“Hứa Từ, em vẫn luôn chưa hỏi anh, tại sao năm đó anh lại đột nhiên rời đi?”

Tống Lê cảm thấy đó chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ, không cần tạo thêm nhiều ràng buộc như vây, nhưng con người là động vật bị chi phối bởi du͙© vọиɠ, lòng tham là một con quái vật sẽ bành trướng.

Cậu giống như ánh trăng nơi ngõ tối, còn cô là con vật cùng đường bí lối, ngoài ý muốn nhảy bổ vào ánh trăng, lại không bắt được.

Cô muốn biết quyển sách trong cặp cậu là ai viết, cậu thích nhất câu nào bên trong, thậm chí khi cậu ngồi xổm bôi thuốc cho cô, cô đều nghiêm túc mà đếm lông mi của cậu.

Thật ra cô muốn biết tất cả mọi thứ về cậu, không chỉ mỗi cái tên.

Tuy nhiên, phải đến một năm sau cô mới gặp lại cậu. Cậu đứng dưới ánh mặt trời, áo sơ mi trắng chỉnh tề vẫn bắt mắt như cũ.

Hứa Từ mỗi tối đi ngang qua con ngõ nhỏ cũng được, vì ông ngoại cậu ở khoa nội trú cách đó vài trăm mét.

Bố Hứa và mẹ Hứa đều là bác sĩ, hàng ngày có vô số bệnh nhân được gửi đến tay họ.

Không thể phủ nhận rằng họ đều là những bác sĩ giỏi và có trách nhiệm, nhưng lại không thể chăm sóc tốt cho con cái.

Từ nhỏ Hứa Từ đã gần gũi với ông bà ngoại, mỗi ngày buổi tối sau khi tan học cậu sẽ qua ngủ cùng, khoảng thời gian đó cậu thường xuyên đến trễ.

Ông ngoại hỏi tại sao cậu lại đến muộn như vậy, Hứa Từ chỉ nói dối rằng có quá nhiều bài tập ở lớp học bổ túc.

Cho đến tận ngày hôm đó, ông ngoại cậu qua đời.

Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng vẫn rất khổ sở.

Hai ngày đó cậu không đến con ngõ nhỏ kia nữa, sau khi xử lý xong hậu sự thì đem tro cốt của ông ngoại về thành phố Du.

Hứa Từ không nói cho cô điều này, dù là sinh lý hay tâm lý, bị ốm đều không làm người ta cảm thấy tốt.

“Bởi vì phải trở về đi học.” Khi đó còn một tuần nữa là trung học Anh Hoa khai giảng.

Tống Lê nhớ tới năm ấy cô chuyển trường là vào lớp chín. Minh Dư giới thiệu anh là người kiêu ngạo luôn đứng đầu khối, người không quan tâm đến chuyện gì khác.

“Anh còn giả vờ không quen biết em.” Cô chặn anh ở đầu cầu thang, anh nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Hứa Từ nghĩ lại cũng thấy buồn cười, dáng vẻ cô khi đó không giống như nhận ra người quen, mà lại giống như chị đại muốn thu phí bảo kê vậy.

Hứa Từ nói, “Em không phải là cũng giả bộ không quen anh còn gì? Còn muốn tống tiền nữa.”

“Ai bảo lúc ấy anh không nói em biết anh tên gì cơ chứ.”

Hai người nằm trên giường cười thật lâu, đôi mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng tươi cười sáng ngời.

Tống Lê ghé vào vai trái của anh, đưa tay chạm vào lông mày anh, “Hứa Từ, lúc gặp lại em anh cảm thấy thế nào?”

“Ngoài ý muốn.”

Không nghĩ đến sẽ gặp lại em, cho nên không nói tên cho em biết, nhưng em lại xuất hiện.

“Vậy bây giờ thì sao?” Cô hỏi, “Cảm giác thế nào khi gặp lại em sau chín năm?”

Những vết hằn trên cổ tay cô không hề phai mờ theo thời gian.

“Cảm thấy may mắn.”

Đôi môi mềm mại của Hứa Từ in lên hai chữ xăm trên tay cô, “Anh cảm thấy may mắn vì cô gái của anh dũng cảm và lạc quan, trở về sau chín năm dài đằng đẵng vẫn yêu anh như cũ.”