Chương 4: Tân hôn cùng yến tiệc

Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Tri Dung liền mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thành Tiêu gần ngay trước mắt.

Nam nhân bởi vì say rượu mà hiếm thấy dậy trễ, mí mắt cũng không nhấc lên một chút, mơ mơ màng màng đem y ôm chặt trong ngực. Lâm Tri Dung phát hiện mình mặc trên người một thân áo quần sạch sẽ, bên ngoài bao bọc một tầng áo gấm, Thành Tiêu sợ y bị lạnh, cả đêm đều đem y ôm vào trong lòng.

So với Lâm Tri Dung, thân trên của Thành Tiêu lại khiến y cảm thấy xấu hổ. Bởi vì thể chất tốt lại không sợ lạnh, trên eo chỉ che một tầng chăn mỏng, một thân bắp thịt cân xứng màu đồng cổ lộ ra, phía sau lưng còn có mấy vết cào mới mẻ.

Lâm Tri Dung ngồi dậy, cúi đầu thoáng nhìn, chỉ nhìn thấy dưới tầng chăn mỏng kia côn ŧᏂịŧ căng phồng cương một đoàn được phác họa rõ ràng lúc ẩn lúc hiện. Qυყ đầυ còn chảy ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ám muội, mặt của Lâm Tri Dung nhất thời đỏ lên, vội vã dời tầm mắt đi chỗ khác, kẹp chặt hai chân của mình, chỉ lo đối phương vừa mở mắt ra liền nhìn thấy bộ dạng chẳng biết xấu hổ của y.

Quanh năm chinh chiến sa trường, dù cho đang ngủ thì Thành Tiêu cũng mang theo một đạo khí tức đề phòng, hai mày kiếm dày đặc hơi nhíu lên, ngũ quan ác liệt giống như đao khắc, mang theo loại khí thế không giận mà uy. Nhưng với hai cánh môi mỏng làm y cảm nhận được Thành Tiêu còn có một điểm tình sắc cùng ôn nhu. Lâm Tri Dung không nhịn được hồi tưởng lại những hành động lỗ mãng của mình vào tối hôm qua. Trong cảm nhận của Lâm Tri Dung, Thành Tiêu là một người tốt đến mức y không dám từ chối hắn. Thành Tiêu không những không ghét bỏ thân thể kì quái này, còn hoàn thành tốt nghĩa vụ của một phu quân, thật sự làm cho y không nghĩ ra được lý do mà hắn đối xử tốt với mình.

Thấy Thành Tiêu không có ý muốn tỉnh lại, Lâm Tri Dung đánh bạo cúi người, hôn lấy bờ môi đang mím chặt của đối phương. Lâm Tri Dung vừa động đậy Thành Tiêu cũng đã tỉnh rồi. Vừa mở mắt liền thấy bộ dáng của Lâm Tri Dung đang nhắm hai mắt trộm hôn hắn, liếc xuống một chút nữa, cổ áo mở rộng làm ngực lộ ra một mảnh trắng xóa, hai đầṳ ѵú hồng hào đứng thẳng như đang mời gọi người tới nếm hương vị của chúng, hình ảnh kia thật sự quá kích thích. Thành Tiêu trợn mắt lên, không hề nghĩ ngợi liền vươn mình nhảy lên, tựa như sói đói đem cô dâu đang sợ hết hồn đè xuống giường, hôn sâu một cái.

"Tướng, tướng quân..."

Thành Tiêu chà xát gò má của Lâm Tri Dung, tâm tình thật tốt đem y ôm vào trong ngực, lười biếng mở miệng: "Gả đều đã gả, còn gọi xa lạ như thế."

Hai bàn tay lớn xoa nắn cặp mông mềm mại vểnh cao của kiều thê, bỡn cợt nói: "Mau gọi Tiêu ca ca."

Lâm Tri Dung nhất thời nở nụ cười, ôm eo hắn, nói: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, tại sao ta phải gọi ngươi là ca ca?"

Thành Tiêu đem y bế lên, làm hai cái bắp đùi thon dài vòng tại eo của chính mình, dương dương đắc ý nhìn người nằm trên giường: "Vậy ta gọi ngươi! Thần tiên ca ca, thần tiên tỷ tỷ, ngươi yêu thích cách gọi nào?"

Côn ŧᏂịŧ nóng hổi chạm vào hậu huyệt của Lâm Tri Dung, chỉ cần động đậy một chút thôi côn ŧᏂịŧ liền cắm vào, Lâm Tri Dung không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy hắn, ủy khuất nói: "Phía dưới còn đau, không muốn..."

Thành Tiêu miệng hơi cười, không hề bị lay động mà ôm lấy y chậm rãi nói: "Vậy... Ngươi phải gọi làm sao cho ta cao hứng, nếu như ta không cao hứng, đại huynh đệ này sẽ không chút lưu tình mà xỏ xuyên ngươi..." Nói xong, Thành Tiêu giả bộ di chuyển côn ŧᏂịŧ, mài tại nơi đang bị ép mở ra - hậu huyệt.

Kiều thê trong l*иg ngực cả người run lên, cẩn thận từng li từng tí hướng lên trên mặt Thành Tiêu cà cà, thấp giọng nói: "Tiêu, Tiêu ca..."

Dễ như ăn bánh liền đòi được một món hời lớn, Thành Tiêu không nhịn được bật cười, chân tâm thực lòng mà muốn đem kiều thê ấn lên trên trường. Nghĩ muốn đem y làm một lần rồi lại một lần, nhưng sáng hôm nay còn phải đi kính trà, thực sự không nên bắt nạt y. Thành Tiêu không thể làm gì khác hơn là hướng trên cổ y mυ"ŧ sâu một cái, cười nói: "Đêm nay chúng ta tiếp tục."

Hai người rửa mặt một phen rồi đi ăn điểm tâm, sau đó đi gặp Thành lão phu nhân, lão thái thái tại tiệc mừng tối hôm qua thấy sắc mặt của nhi tử đen như cục than, chỉ lo hắn trở lại phòng tân hôn trút giận lên người Lâm Tri Dung. Vì thế vừa thấy được hai người lại đây, liền quan tâm lo lắng mà hỏi Lâm Tri Dung: "Dung Nhi, Thành Tiêu tối hôm qua có bắt nạt con không?"

Lâm Tri Dung cười nói: "Mẫu thân, người yên tâm đi, phu quân đối xử với con rất tốt."

Thành Tiêu không nhịn được hôn một cái trên mặt lão phu nhân, nói: "Nương, ngài tìm cho ta một tức phụ tốt như vậy, ta làm sao cam lòng bắt nạt y."

Lão phu nhân xem bộ dáng ăn uống no đủ của nhi tử thật sự không giống như đang làm bộ, vì vậy yên lòng, liếc mắt nhìn hắn, hắng giọng trách cứ : "Nương nói có đúng hay không? Không lẽ nương còn có thể lừa ngươi hay sao?" Vừa trách cứ Thành Tiêu xong lão phu nhân liền quay đầu lại thân thiện mà lôi kéo cô dâu mới, cao hứng hỏi mấy câu. Lâm gia tiểu công tử từ nhỏ cùng cha mẹ đặc biệt thân cận, nên biết cách hống lão nhân một cách dễ dàng, liền chọc cho lão phu nhân mặt mày hớn hở.

Ngoài cửa gã sai vặt chạy tới báo: "Tướng quân, Mông tướng quân đến..." Hắn còn chưa nói hết, ngoài cửa một cái tráng kiện hán tử liền vọt vào phòng, cao giọng gọi: "Tiêu cẩu đản! Ca ca ngươi tới rồi!"

Thành Tiêu trên trán nổi gân xanh, vội vàng lao ra cửa đem cái tên miệng rộng này lôi đi, quay đầu nói với Lâm Tri Dung một câu: "Bảo bối nhi, ngươi trước tiên chờ ta một chút!"

Mông Nguyệt giãy dụa một bên suy nghĩ một bên đem mắt liếc nhìn, còn không có nhìn đến cô dâu xấu xí trong truyền thuyết của Thành Tiêu, liền bị Thành Tiêu kéo ra ngoài vườn hoa nhỏ, một cước đá vào cái mông của gã.

"Lão lừa gạt ngươi có thể đừng mới sáng sớm tới nhà của ta gây chuyện được không? Tức phụ của lão tử còn ở bên trong nói chuyện, ngươi có thể lịch sự một chút được không, đừng có làm dơ lỗ tai của y!"

Mông Nguyệt lườm hắn một cái: "Ta đây không phải là vì thấy khuôn mặt của tiểu tử ngươi tối hôm qua như muốn gϊếŧ người nên mới nhanh chóng qua đây giải thoát cho ngươi sao? Làm sao có người không biết điều như ngươi thế này?"

Thành Tiêu cười hì hì cầm một cái cành cây nhỏ, nằm ở trên lan can: "Ta cũng không biết nương của ta lại lợi hại đến vậy, ca ngươi nói xem, ta có phải là đã nhặt được bảo bối không?"

Mông Nguyệt chế nhạo nói: "Xin lỗi, ta còn không có thấy đại bảo bối nhà ngươi, nên những lời nói trái lương tâm ta không nói ra được."

Thành Tiêu vỗ cái cánh tay của gã: "Đừng có nhiều lời, ca ngươi đến rất đúng lúc. Đúng lúc ta đang muốn hỏi ngươi một vài vấn đề, ngươi... Ngươi cùng các cô nương làm chuyện đó như thế nào?"

Mông Nguyệt trợn to hai mắt: "Tiểu tử ngươi không phải là vì nương ngươi đưa cho một cô dâu xấu xí đến cực điểm nên đổi tính đi? Rốt cục phát hiện kỳ thực ngươi yêu thích chính là nữ nhân?"

Thành Tiêu lườm gã một cái, tựa như đang nhìn kẻ ngu si : " má nó, lão tử khi nào đổi tính, tức phụ của lão tử đẹp như Thiên tiên hạ phàm, ta còn không nỡ cho y thấy ngươi mắc công làm bẩn mắt y."

Lão lừa gạt này là đại ca kết nghĩa của Thành Tiêu, vào sinh ra tử nhiều năm, tình cảm cũng vô cùng thâm hậu. Vì vậy hắn liền đơn giản đem chuyện của Lâm Tri Dung nói cho Mông Nguyệt, nghe được đối phương vỗ đùi: "Tiểu tử ngươi cũng có thời điểm lúng túng như vậy? Ha ha ha ha..."

Thành Tiêu hận không thể xé rách cái mồm to này của gã, Mông Nguyệt thấy hắn giống như muốn gϊếŧ người, lúc này mới ho khan một tiếng, nói: "Cái này dễ thôi a, ca dạy cho ngươi ..."

Hai người khí thế ngất trời mà tại vườn hoa nhỏ tán gẫu chuyện phòng the, Mông Nguyệt một thân tuyệt học rốt cục cũng có đất dụng võ, đặc biệt hào phóng mà chỉ dạy cho Thành Tiêu. Lâm Tri Dung bồi lão phu nhân hàn huyên một hồi, lão thái thái thấy con dâu một bộ dáng không nhịn được liền hướng ra bên ngoài, liền cười ha hả thả y đi. Vì vậy Lâm Tri Dung liền đi tới vườn hoa nhỏ, liền nhìn thấy hai cái hán tử cười ha ha vỗ vai lẫn nhau, bộ dáng giống như rất vui vẻ.

"Tiêu... Khụ, tướng quân?"

Mông Nguyệt xoay đầu lại, bật thốt lên một câu: "Ta đệt!... Này tiểu công tử thật... Thành Tiêu, ngươi đều thành hôn còn đem tiểu tình nhân về nhà? Không sợ lão thái thái đánh gãy chân chó của ngươi sao?"

Này thật sự không trách được gã, Thành Tiêu thường ngày muốn ghi nhớ nam sủng nhà ai, khen tiểu thư nhà nào hảo nhìn, chính là bởi vì đối phương lớn lên có điểm tương tự giống như người đang đứng trước mắt này. Nhìn Tam đệ - anh em kết nghĩa của mình nhiều năm qua luôn nhớ mãi không quên một người chỉ gặp qua hai lần, Mông Nguyệt vẫn luôn nỗ lực thuyết phục hắn thiên nhai nơi nào không cỏ thơm. Bây giờ vừa nhìn thấy Lâm Tri Dung, thực sự là không nhịn được liền vỗ cái đùi lớn, trên đời này có thể có người lớn lên phù hợp với tâm tư của Thành Tiêu, thật đúng là đốt đèn l*иg đều tìm không ra người thứ hai.

"Ta van cầu ngươi có thể tích đức một chút hay không, nói hưu nói vượn nữa ta coi như không có người huynh đệ như ngươi! Đây là người mà ta nhấc tám đại kiệu hoa rước trở về! Nhanh chóng mở mắt chó của ngươi mà nhìn một cái!" Thành Tiêu cắn răng nghiến lợi một chưởng vỗ đầu gã, sau đó ba chân bốn cẳng chạy lại, đem Lâm Tri Dung ôm vào trong ngực mình, cao hứng vẫy đuôi như chú chó to xác khi nhìn thấy cục xương.

"Đây là Lâm tiểu công tử?" Mông Nguyệt trợn mắt ngoác mồm.

Thành Tiêu hướng lên trên mặt Lâm Tri Dung hôn một cái, dương dương đắc ý nói: " Chứ còn có thể là ai? Dung Nhi, đây là đại ca kết nghĩa của ta - Mông Nguyệt."

"Mông tướng quân hảo, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lâm Tri Dung cúi đầu thi lễ, ôn nhu cười nói.

Lâm Tri Dung tuy rằng chưa bao giờ tiếp xúc qua quan to quý nhân ở kinh thành, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất qua mấy đời của Lâm gia, lướt qua việc hiện nay phải gả cho người, thì luận dung mạo hay khí chất của y đều hơn gấp mấy lần người thường.

Vừa nghĩ tới những lời Thành Tiêu đã nói cùng mình, Mông Nguyệt tâm lý thở dài, không nhịn được sinh ra mấy phần đồng tình, vì vậy thu hồi chế nhạo, cười vang nói: "Không dám nhận! Lâm gia tiểu công tử thật là làm cho Mông mỗ kinh động như gặp được thiên nhân, phối hợp với Thành Tiêu cái tên này thực sự là một đóa hoa nhài cắm bãi ..."

Thành Tiêu tức giận đến trợn tròn mắt: "Lão lừa gạt, chuyện này không liên quan đến ngươi, cút nhanh đi không nên quấy rầy ta cùng tức phụ thân thiết!"

Đang nói, gã sai vặt lại tới báo: "Tướng quân, Đại hoàng tử mở một ngày hội ngắm hoa, để đón gió tẩy trần cho ngài, ngài nhất định phải đi." Nói xong, liền đưa lên hai tấm thiệp mời, một tấm đưa Mông Nguyệt, một tấm đưa cho Thành Tiêu.

Đại hoàng tử này là bọn họ lén lút kết nghĩa huynh đệ - Lão Nhị, lần này thật vất vả chờ được Thành Tiêu hồi kinh, liền phong phong hỏa hỏa kết hôn, ăn mừng một phen là việc tránh không được. Thành Tiêu suy nghĩ chốc lát, hỏi: "Dung Nhi, ngươi muốn đi cùng ta hay không?"

* Phong phong hỏa hỏa: Phong là gió, hỏa là lửa. Có gió thổi thì lửa mới cháy nhanh. Nên câu này có nghĩa là việc kết hôn của Thành Tiêu diễn ra nhanh hơn so với dự tính của nhiều người.

Hai vợ chồng Lâm gia cũng là biết đứa nhỏ này không thể dấu ở nhà cả đời, trong kinh thành có bao nhiêu con mắt đang nhìn ngó, đem y gả tới Thành gia, ngược lại là việc không thể nào tốt hơn. Bất quá bây giờ lại tránh không được muốn cùng những người có thân phận cao quý trong kinh thành thường xuyên lui tới, né được lần này, lần sau cũng không né được.

Lâm Tri Dung gật gật đầu, ra hiệu Thành Tiêu không cần lo lắng.

Hai vị tướng quân vừa vặn đều có chút quân tình muốn thảo luận cùng Đại hoàng tử, liền quyết định đồng loạt đi tham gia hội ngắm hoa này, thuận tiện gặp gỡ đi Đại hoàng tử.

Vừa đến phủ của Đại hoàng tử, một đám người liền vội vội vã vã tiến lên chúc mừng, có thể là bọn họ mới tham gia qua tiệc mừng, tự nhiên biết đến Thành Tiêu mặt thối thành cái hình dáng gì. Hiện nay thấy hắn mang theo công tử tướng mạo không tầm thường, trên mặt còn có ý cười tràn đầy, liền coi y là nam sủng của Thành Tiêu, cũng giống như những người có thân phận cao quý ở kinh thành thường hay dẫn theo, không khỏi xì xào bàn tán hắn tân hôn mới ngày thứ hai liền dám trắng trợn như vậy.

Tứ hoàng tử dẫn người tiến lên chào đón, không có hảo ý mà đánh giá bọn họ, cười nói: "Chúc mừng Thành tướng quân đại hôn, sao lại không thấy vị công tử nhà họ Lâm a? Chẳng lẽ là người xấu đến mức không ai dám nhìn, nên không tiện mang đến?"

Hai vị hoàng tử bởi vì ngôi vị Thái tử luôn luôn tranh đấu lẫn nhau, người trong triều từ lâu chia làm hai nhóm, tuy nói Thành Tiêu cùng hai vị hoàng tử này có chút quan hệ họ hàng. Thế nhưng Thành Tiêu thực sự lười tốn nước miếng để ý tới cái vị hoàng tử ngu ngốc này, thấy người ngu ngốc này vừa đến chúc rượu liền nói năng lỗ mãng, không khỏi có chút tức giận:

"Lý Tứ ta khuyên ngươi miệng nên nói những lời sạch sẽ một chút. Đừng để ta tức giận, ta sẽ khiến cho ngươi một chút mặt mũi cũng không còn."

Dám đem Tứ hoàng tử xem như con chó hay con mèo mà đánh, cũng chỉ có Thành Tiêu dám làm, Tứ hoàng tử trên mặt một mảnh tái nhợt, ôm chặt lấy tay của tiểu thϊếp bên cạnh, cắn răng nghiến lợi nói: "Thành tướng quân lẽ nào liền chút mặt mũi cũng không chịu cấp cho ta?"

Dù cho người của hai phe phái phân biệt rõ ràng, hoàng đế còn không có định ra ai là Thái tử, Thành Tiêu cùng Tứ hoàng tử cứng rắn thực sự không phải chuyện tốt. Lâm Tri Dung lúc ẩn lúc hiện cảm thấy được chén rượu kia có chút không thích hợp, y theo phụ thân học tập y thuật nhiều năm, thân thể đã thử qua rất nhiều cấm độc ở trong cung, nên luyện thành một thân bách độc bất xâm. Nếu chén rượu này bắt buộc Thành Tiêu phải uống, chẳng bằng để cho y uống thay, vì vậy liền cười nói:

"Tướng quân gần đây không tiện uống rượu, không bằng để thần uống giúp." Nói xong, liền nhận lấy chén rượu mà mỹ nhân đưa tới, một hơi uống sạch.

"Tri Dung!" Thành Tiêu sợ hết hồn, muốn đoạt đi chén rượu trong tay y, nhưng lúc này chén rượu đã trống rỗng.

"Ngươi là ai? Có tư cách gì mà uống thay thành tướng quân?"

"Y là chính thê mà ta cưới hỏi đàng hoàng, Tứ hoàng tử có điều gì bất mãn?" Thành Tiêu cắn răng nghiến lợi trừng Tứ hoàng tử, hận không thể đem người này đánh một trận cho hả dạ. Lời này vừa nói ra, toàn bộ khách mời ở sảnh đường đều ồ lên một trận, không nghĩ tới công tử khí độ bất phàm văn nhã kia lại chính là tức phụ của Thành Tiêu, một đám người vừa mới nghị luận luyên huyên lập tức câm như hến, yên lặng mà rời xa đất thị phi này.

Tứ hoàng tử trên mặt cũng có chút không nhịn được, ngượng ngùng cười làm lành, liền mau chóng lôi kéo tiểu thϊếp rời đi.

Thành Tiêu kéo người đi tới hoa viên, quay đầu nói: "Không để ý tới tên ngu ngốc đó là được! Ngươi uống rượu làm cái gì!"

Lâm Tri Dung bị nồng độ rượu cay đến mức không kịp lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Hắn ta còn không ngu đến mức hạ độc trong chén rượu này, uống một chén cũng không gây trở ngại gì." Lâm Tri Dung liền thấp giọng giải thích một chút chính mình học y nhiều năm, bách độc không sợ, sắc mặt Thành Tiêu lúc này mới hơi bớt giận, nắm chặt cánh tay y, trong lòng có chút cảm động mà đem y ôm vào trong ngực, hôn một cái, thấp giọng nói:

"Dung nhi bình an mới là chuyện quan trọng nhất."

"Nhưng ta đã gả cho ngươi, ngươi không được bình an thì ta sao có thể bình an?" Thấy Thành Tiêu rốt cục không sinh khí, thừa dịp bốn bề vắng lặng, Lâm Tri Dung không nhịn được ôm lấy hắn, ngẩng đầu lên xấu hổ lúng túng mà mυ"ŧ bờ môi kia, dây dưa đến không chịu buông.

Nghe đến nửa câu đầu, Thành Tiêu mặt đỏ lên, miệng nở nụ cười, lén lút ôm y rồi hôn một cái. Sau đó mới lôi kéo Lâm Tri Dung đi vào trong sảng đường, trong miệng lẩm bẩm "Lý Tứ cái người ngu ngốc này, lần sau lão tử sẽ khiến ngươi mất hết mặt mũi".