Chương 27: Hút sữa cho ái thê sau sinh sản

Thêm một cặp sinh đôi, hai cái lão nhân trong phủ rất là cao hứng, Thành lão phu nhân chuyên chọn ngày đến Lâm phủ thăm hai cái tôn tử, nàng cười đến vui vẻ nói: "Dung Nhi đây là nhớ lại rồi?"

Lúc trước thấy nhi tử có dấu hiệu khôi phục, Lâm lão gia nhanh chóng châm cứu cho y, làm giảm bớt tụ huyết, sau đó khôi phục vài tháng, lúc này mới chậm rãi nhớ lại. Hắn vui mừng nói: "Chuyện này không vội vàng được."

Trong lúc các bậc trưởng bối tán gẫu, Thành lão phu nhân vỗ vỗ cánh tay nhi tử: "Bây giờ không cần nóng vội hồi phủ, trước hết để cho Dung Nhi dưỡng tốt thân thể rồi tính tiếp."

Thành Tiêu cảm kích đem nương tiễn ra xe ngựa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vừa đóng cửa quay đầu lại, thì thấy ái thê đang chớp mắt nhìn mình, ba bước thành hai bước tiến lên hôn y một cái.

"Mệt mỏi không? Nghỉ một lát đi, đem nhi tử giao cho ta."

Lâm Tri Dung mới vừa nhớ lại, nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây, đỏ mặt nói: "Cấp phu quân thêm phiền toái..."

Thành Tiêu đem tiểu nhi tử Lâm Lang nhận lấy, cười đáp: "Nói ngu ngốc gì đó."

Dù sao hai đứa bé đều có ngoại hình giống như Dung Nhi, Thành Tiêu nửa vui nửa buồn, với nhan sắc này phỏng chừng khi hai đứa nhỏ lớn lên sẽ gây nên một trận kinh động không nhỏ.

Đem tiểu nhi tử giao cho vυ" em, đại nhi tử còn đang ồn ào, Lâm Tri Dung thấy đại nhi tử giống như đang đói bụng, liền đem hắn dựa vào ngực mình, đem áo khoác vén lên.

Thời điểm mang thai cặρ √υ" vốn đầy đặn căng phồng hiện tại lại lớn hơn một vòng, áσ ɭóŧ cũng sắp không nhét được, cách lớp vải mỏng manh có thể nhìn thấy núʍ ѵú đã sớm bị hút đến hồng lạn. Lâm Tri Dung mỗi lần cho con bú đều rất mắc cỡ, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ nhìn về phía phu quân thỉnh cầu nói: "Phu quân... Nương lâu lâu mới có thể đến đây một chuyến, thân thể Dung Nhi bất tiện, phu quân có thể thay Dung Nhi ra bồi nương nói chuyện sao?"

Thành Tiêu không biết Lâm Tri Dung đang thẹn thùng, ngẫm lại cũng cảm thấy y nói rất có đạo lý, liền hôn y một cái, đem tiểu nhi tử ôm trở về: "Vậy phu quân làm vυ" em đến tiếp Dung Nhi, có cái gì không tiện Dung Nhi cứ gọi nàng là được."

Thấy phu quân rời đi, Lâm Tri Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vén quần áo lên đút sữa cho hài tử. Vυ" em ở bên cạnh hỉ khí dương dương khen: "Phu nhân sữa thật sung túc."

Lâm Tri Dung nghe đến mặt đều đỏ! Không biết làm sao mà trả lời.

Lâm Tri Dung từ khi nhớ lại đối với hai cặρ √υ" ở trước ngực vẫn có chút khó tiếp thu, do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng hướng nàng thỉnh giáo: "Xin hỏi qua hết mấy ngày này, chuyện này... Nó thể khôi phục lại bộ dáng trước đây không?"

Vυ" em nghĩ thầm một đôi ngực to như vậy còn không đem thiếu gia câu đến thần hồn điên đảo sao, cũng không biết phu nhân đang lo lắng cái gì! Nghĩ đến y là sợ bị biến dạng, liền an ủi: "Sẽ không nha, không sợ, bóp nhiều vò nhiều là được."

Lâm Tri Dung không dám tiếp tục mở miệng hỏi, chỉ lo nàng lại muốn nói những điều làm mình xấu hổ. Trong nhà Lâm Tri Dung không có ai để hỏi, ngay cả cha mẹ đều phải giấu giếm một phen, vừa nói đến việc này y liền ngượng ngùng đến không có cách nào khôi phục. Lâm Tri Dung cũng có chút sầu, ngón tay chọt chọt vào bàn tay của tiểu bảo bảo.

Thành Tiêu nghỉ ngơi mấy tháng, trong triều sớm biến động một phen, Thành Tiêu chạy đi chạy lại hai đầu. Lâm Tri Dung tuy rằng không muốn, nhưng không có cách nào khác, dù sao phu quân vì mình xém chút nữa mang trên mình tội sát hại hoàng tử, coi như tân hoàng tưởng đem chuyện này làm cho biến mất, cũng vẫn cần tốn rất nhiều sức lực.

Tuy rằng cha mẹ cùng hài tử đều ở bên người, nhưng không có phu quân làm Lâm Tri Dung luôn cảm giác có chút khó chịu. Mỗi khi nhìn thấy thân thể kỳ quái của mình liền không nhịn được phát sầu, đành phải đỏ mặt khuyên chính mình đừng suy nghĩ đến nó nữa.

"Oa... Oa..." Tiểu nhi tử một bên cười một bên chảy nước miếng, vỗ mặt của ca ca chơi đến không biết trời trăng mây đất, hai huynh đệ trừ lúc ăn uống vui đùa thì chủ yếu chính là ngủ. Một bộ dạng khả ái làm cho Lâm phủ luôn luôn thận trọng đoan trang cũng thêm chút sinh khí. Lâm Tri Dung đem con lớn nhất bế lên, vừa lúc nhìn thấy phu quân cho nên nói với hài tử: "Anh anh mới thấy phụ thân liền vui như vậy?"

Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Thành Tiêu ở trong cung đã nửa tháng, mỗi ngày không thể ngửi thấy mùi hương trên người ái thê, hắn cũng ngồi không yên được nữa, nói gì cũng phải về nhà, làm đại ca nhị ca chế nhạo hắn một trận, cuối cùng cũng thả hắn về chỗ cũ.

Thành Tiêu vừa vào phòng liền bò lên giường, lần lượt hôn ái thê với nhi tử, đem ái thê đang ôm nhi tử dựa vào trong l*иg ngực cứng rắn của mình.

"Bảo bối ngoan làm phu quân hôn mấy cái, không thấy Dung Nhi phu quân liền ngủ không ngon giấc!" Thành Tiêu không nhịn được mà nặn nặn cái mông của ái thê.

"Khổ cực cho phu quân rồi..." Lâm Tri Dung đã lâu lắm mới nhìn thấy hắn, trong lòng cũng thật cao hứng, không nhịn được hỏi: "Lần này còn đi tiếp sao?"

Thành Tiêu sờ sờ đầu của y: "Lại quá một đoạn thời gian nữa, sắp xong rồi."

Lâm Tri Dung không biết nên giúp hắn ra sao, thở dài nói: "... Đều là Dung Nhi không tốt..."

Thành Tiêu nhiều ít nghe được vυ" em nói ái thê đang có chút buồn phiền, Thành Tiêu hận không thể đem mình chia làm hai cái, một cái quản mấy chuyện chó má kia, một cái chuyên môn dỗ ái thê. Nhưng mà hắn là con trai độc nhất của Thành gia, tân hoàng đăng cơ mấy ngày nay làm cho hắn vội đến không kịp, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất ái thê. ( Thành Tiêu là con trai độc nhất nên đại ca nhị ca là anh họ nha )

"Bảo bối ngoan, đừng đoán mò, phu quân không có chuyện gì, chính là quá nhớ bảo bối..."

Cuối cùng có thể đem ái thê chọc cười, hài tử trong l*иg ngực của y cũng náo loạn theo, tay nhỏ đem áo của ái thê gỡ bỏ, a a a a mà chôn đến trước ngực của Lâm Tri Dung.

Hai cái ngực trắng nõn từ bên trong vạt áo lộ ra, Lâm Tri Dung chưa phát hiện có gì không thích hợp, chỉ là bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông của nhi tử: "Anh anh không nên nháo nha."

Thành Tiêu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, hai cái vυ" kia thực sự quá kích thích, hắn mới phát hiện từ khi ái thê sinh sản cho tới bây giờ cũng gần năm tháng, hắn đều không chạm qua thân thể thơm tho này!

"Hài tử có thể là đói bụng."

Lâm Tri Dung nghe vậy lập tức xấu hổ, vành tai cũng đỏ lên.

Trước khi hài tử sinh ra bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, hiện tại phu thê liền gặp mặt cũng không dễ dàng. Mỗi khi phu quân có thể trở về Lâm phủ, đều bận rộn giúp y chăm sóc hai hài tử này, hoặc là mệt đến ngã đầu liền ngủ, tâm lý của Lâm Tri Dung khó tránh khỏi mất mát, nhưng y cũng biết phu quân mệt nhọc nên không dám làm phiền.

Hay là... Phu quân không muốn cùng mình làm chuyện đó nữa?

Lâm Tri Dung có chút đỏ mặt lén lút nhìn phu quân đang đùa hài tử, y lấy hết dũng khí cởϊ áσ ra.

Thành Tiêu mặt ngoài vững chãi, nội tâm đã dậy sóng mãnh liệt, ái thê đang ở trước mắt hắn cởϊ áσ ra, áσ ɭóŧ cũng bị vén qua một bên, bàn tay xoa xoa cái vυ" trắng nõn, sau đó đưa đến miệng của hài tử, trái tim của Thành Tiêu kém chút nữa phải từ trong cổ họng nhảy ra.

Thấy hài tử há miệng nhỏ ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ tươi, Thành Tiêu tham lam đánh giá ái thê một hồi lâu: Sinh xong thân thể có hơi đẫy đà, hai cái mông no đủ, cặρ √υ" lại lớn thêm một vòng, còn có khuôn mặt mềm mại này nữa. Hắn cư nhiên đem yêu tinh này thả ở nhà nửa năm! Cũng không biết hai cái miệng nhỏ phía dưới có phải đã tịch mịch rất lâu rồi hay không!

Lâm Tri Dung trên mặt đỏ đến không dám ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy phu quân cũng không có động tác gì, tâm lý có chút mất mát. Bây giờ thân thể của mình như thế này sợ là ai nhìn cũng sẽ không có hứng thú gì, nói chi là phu quân...

Bảo bảo vừa mới ăn no liền bị một cái vυ" em đưa đi, Lâm Tri Dung còn không kịp phản ứng thì thấy Thành Tiêu như sói đói vồ lên, nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra. Thấy mỹ nhân ở trên giường sợ hết hồn, hai tay che lại bộ ngực còn chảy sữa, Thành Tiêu càng hưng phấn, một bên hôn ái thê một bên bàn tay vò đầṳ ѵú của y.

Lâm Tri Dung thật vất vả mới được Thành Tiêu thả ra, một bên thở hổn hển một bên đỏ mặt ôm chặt hắn, khuôn mặt khéo léo chôn ở trước ngực hắn không nói lời nào, một đôi mắt tràn đầy xuân tình dập dờn đang chảy lệ.

Thấy Lâm Tri Dung chủ động như vậy, Thành Tiêu nhanh chóng sờ sờ tóc của y nhỏ giọng dỗ: "Xin lỗi, đều là phu quân không tốt, để Dung Nhi chịu ủy khuất."

"Dung Nhi cho rằng phu quân đã không muốn Dung Nhi nữa rồi..." Mỹ nhân nằm nhoài trong l*иg ngực của hắn nhỏ giọng làm nũng.

"Phu quân làm sao có thể không muốn! Trời đất chứng giám, buổi tối không được ôm Dung Nhi vào trong lòng, phu quân ngủ cũng không được... Phu quân mỗi ngày đều nghĩ nếu côn ŧᏂịŧ của mình có thể được hai cái huyệt này ngậm đi ngủ thì cho dù ngủ ở ngoài chuồng ngựa cũng được, bảo bối ngoan, sờ một cái xem phu quân đã cứng thành dạng gì rồi..."

"Phu quân sờ sờ chỗ này của Dung Nhi..." Lâm Tri Dung cầm lấy bàn tay của hắn âm thầm để vào bên trong qυầи ɭóŧ của mình, một bên dùng hai cái vυ" mài cánh tay của hắn: "Có phải là rất ướt..."

Dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức làm ướt một tay của Thành Tiêu, nam nhân nghe lời mà cong lên ngón tay giữa cắm vào trong hoa huyệt của ái thê, dùng ngón tay cái xoa nắn tiểu âm đế nhạy cảm.

"A... A... ! Ân... Phu quân..." Mỹ nhân một bên rêи ɾỉ yêu kiều, một bên lại gần hôn hắn.

"... Tiểu tao hóa... Phu quân ngày hôm nay nhất định phải làm chết ngươi, hút khô hai cái ngực to này..." Thành Tiêu nắm hai cái mông của ái thê, thấp giọng hỏi: "Bảo bối, muốn làm cái huyệt nào trước?"

Lâm Tri Dung nghe lời này thì không chịu nổi, run cầm cập nhỏ giọng nói: "Liền như vậy... Liền như vậy sờ sờ Dung Nhi..."

Mỹ nhân trong ngực, còn dùng hai cái đùi lớn mềm mại kẹp lấy tay hắn, Thành Tiêu cười khà khà một tiếng, hoa huyệt liền bị vào thêm hai ngón tay, hắn cắn lỗ tai của ái thê cười dâʍ đãиɠ: "Đều làm mẹ của hai đứa nhỏ... Bàn tay có thể đút no cái huyệt của bảo bối sao?"

Lâm Tri Dung tâm tư mẫn cảm, nghe lời này liền nghẹn một chút, có chút lúng ta lúng túng nói: "Phu quân... Hẳn là ghét bỏ nơi kia của Dung Nhi..."

Thành Tiêu nhanh chóng giải thích: "Tiểu tâm can, phu quân nào có ghét bỏ! Tiểu tâm can không biết nơi này của mình mỗi lần hút côn ŧᏂịŧ của phu quân có bao nhiêu thoải mái!"

Lâm Tri Dung đỏ mặt nói: "Kia, vậy sao phu quân còn không tiến vào..."

Tiểu yêu tinh! Đã làm mẹ mà vẫn còn dâʍ đãиɠ như thế này!

Thành Tiêu không nhịn nổi mà đem qυầи ɭóŧ kéo xuống, đem côn ŧᏂịŧ nhanh chóng tiến vào trong hoa huyệt, thoải mái đến hai người đều kêu ra tiếng.

"Có phải nhớ phu quân là giả không? Bảo bối vẫn là nhớ huynh đệ của phu quân hơn đi?"

"Không có... A... Đều nhớ... Nha... Phu quân nhẹ chút..."

Thấy mỹ nhân ở dưới thân xuân tình tràn lan, Thành Tiêu xấu xa mà nắm chặt tiểu côn ŧᏂịŧ của ái thê, một bên tuốt một bên khıêυ khí©h y: "Phu quân vừa nhìn thấy cặp ngực to này liền cứng rồi, nhìn bảo bối cho nhi tử bú sữa đều hận không thể lập tức đem bảo bối nhấn ở trên giường sau đó hút khô hai cái vυ" này."

Lâm Tri Dung sắc mặt ửng hồng, một giây sau liền bị ra lệnh chơi đầṳ ѵú của chính mình cho hắn xem. Chỉ cần phu quân không chê, Lâm Tri Dung nơi nào nhẫn tâm từ chối hắn. Lâm Tri Dung hai tay nâng lấy cặρ √υ", xoa nắn thành các hình dáng khác nhau.

Mỗi lần bị côn ŧᏂịŧ làm tới tử ©υиɠ, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng run rẩy, từng chút từng chút bị đẩy tới đỉnh điểm. Lâm Tri Dung không biết côn ŧᏂịŧ đang đâm xuyên khi nào chậm lại, chỉ biết là tiểu côn ŧᏂịŧ của mình bị tuốt đến nhớp nháp, chỉ nghe thấy tiếng liền biết có bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt. Lâm Tri Dung một bên ứng phó với côn ŧᏂịŧ lớn ở trong hoa huyệt đã đủ mệt, đâu còn có biện pháp chống đối với thế tiến công của nam nhân, y chỉ có thể banh ra hai cái đùi, bị phu quân tuốt đến bắn ra.

"A!..."

"Nồng như vậy, chính mình không có tự làm?" Nam nhân trêu chọc ái thê.

"A... Không có..." Lâm Tri Dung đỏ mặt lắc đầu một cái, dùng sức mà thở hổn hển, liếʍ liếʍ ngón tay bị sữa của mình phun ướt, một cặp chân dài đem vòng eo của phu quân kẹp chặt lại, không ngừng dùng hoa huyệt ướŧ áŧ cọ cọ qua lại, chủ động nói: "Phu quân... Di chuyển nha..."

Đại khái là bị mình không đυ.ng vào một thời gian, Dung Nhi nội liễm thẹn thùng cũng sẽ chủ động câu dẫn hắn!

Thành Tiêu gầm nhẹ một tiếng, lí trí như bị chặt đứt, hắn đem qυყ đầυ thô to để tại miệng huyệt, mài mài âm đế mẫn cảm một chút.

Biết đến Thành Tiêu sắp làm gì Lâm Tri Dung có chút sợ sệt lại có chút mong đợi, y còn chưa kịp nói cái gì liền bị thao đến điên cuồng. Côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào, lực đạo mạnh mẽ đến mức toàn bộ hạ thân đều giống như bị đâm xuyên.

"A... Nơi đó... Như vậy... Sẽ không được... A, phu quân... Không muốn... Không chịu nổi..."

Nam nhân tóm lấy hai cái núʍ ѵú hồng hào của ái thê, lúc thì xoa nắn lúc thì hơi hơi kéo ra, làm những giọt sữa bắn lên trên mặt của nam nhân. Lâm Tri Dung vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, kìm lòng không được mà dùng sức bóp lấy hai vυ" của chính mình.

Bàn tay lớn của Thành Tiêu mò xuống phía dưới hoa huyệt, ngón tay cái đè tiểu âm đế đang hưng phấn, theo tần suất ra vào của côn ŧᏂịŧ mà chèn ép nó.

"A!" Lần này ngay ca rêи ɾỉ Lâm Tri Dung cũng không phát ra được, cả người căng thẳng mà thừa nhận kɧoáı ©ảʍ điên cuồng ở hai nơi. Nam nhân không nghĩ buông tha ái thê nhanh như thế, thấp giọng hỏi y: "Phu quân biết nơi này của Dung Nhi dâʍ đãиɠ hơn tiểu côn ŧᏂịŧ nhiều, lúc thường Dung Nhi tự giải quyết nó như thế nào?"

Lâm Tri Dung mặt đỏ lên, đôi mắt đẹp dời tầm mắt không dám nhìn hắn: "Không, không có..."

Thành Tiêu nặn nặn âm đế sung huyết của ái thê tiếp tục hướng dẫn nói: "Vậy nơi này của Dung Nhi có lúc nào muốn phu quân không? Không được nói dối, nếu không phu quân sẽ không thao chỗ này..."

Lâm Tri Dung bị hắn chọc đến không có chỗ nào trốn, không thể làm gì khác hơn là dùng tay áo che lại mặt, nhỏ giọng đáp: "... Có... Muốn... A... Đừng có dừng lại..."

Thành Tiêu hỏi tới: "Dung Nhi nói nhỏ như vậy phu quân không có nghe được a..."

Bàn tay mềm mại của mỹ nhân kinh hoảng bắt lấy tay phu quân không chịu để cho hắn rời đi, một bên đánh bạo nhẫn nhịn xấu hổ nói: "Lúc... Lúc cho hài tử bú sữa... Dung Nhi... Muốn... Phu quân sờ sờ chỗ đó..."

Thành Tiêu cúi người hút một bên đầṳ ѵú, mạnh mẽ mà mυ"ŧ, một bên thưởng thức sữa tươi một bên tăng nhanh tốc độ của ngón tay cái: "Bảo bối ngoan... Lúc không có phu quân thì bảo bối làm thế nào..."

Lâm Tri Dung bất đắc dĩ vòng tay ra phía sau lưng hắn, ở bên tai của hắn nói nhỏ.

Nghe ái thê mỗi lần cho hài tử bú sữa liền chà xát hai chân của mình đến cao trào, sau đó nằm ở trên giường tùy ý tiểu anh nhi nằm nhoài trước ngực mình bú sữa mẹ... Thành Tiêu không nhịn được cả người đều nóng lên, lấy ngón tay âm đế vò đến cao trào, sau đó côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ tại trong hoa huyệt của Lâm Tri Dung bắn ra, hận không thể đem toàn bộ cái bụng của y lấp đến tràn đầy.

"Nha..." Hai người một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, Lâm Tri Dung xấu hổ muốn ám chỉ hắn lại tới một lần nữa, không nghĩ tới bị nam nhân bế lên: "Dung Nhi còn muốn dưỡng thân thể, ngày hôm nay làm tới đây thôi."

Lâm Tri Dung lắc đầu một cái: "Dung Nhi không sao..."

Thành Tiêu hôn y một cái: "Không cần miễn cưỡng."

Hai người ngâm mình ở trong ao, Lâm Tri Dung lén lút nhìn phu quân đang dựa vào vách ao nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn một chút đồ vật giữa hai chân hắn, rõ ràng là vẫn còn cương cứng, nhưng vẫn nhẫn nhịn vì muốn tốt cho mình. Trong lòng của Lâm Tri Dung ấm áp một trận, nhưng phía dưới lại muốn vô cùng. Vì vậy y liền mở miệng nói: "Dung Nhi chà lưng cho phu quân nha?"

Thành Tiêu tự nhiên là không nỡ lòng từ chối, hắn mở mắt nhìn mỹ nhân đang liếc mắt đưa tình ở bên cạnh, ngay lập tức liền đầu hàng: "Làm phiền Dung Nhi..."

Bản thân đang vô cùng muốn làm chuyện ấy, đối với tấm lưng dày rộng của phu quân, Lâm Tri Dung càng nhìn càng thấy một trận dập dờn, nhìn tới bên phải lưng còn có một vết cào của chính mình y càng e lệ đến khó nhịn. Thành Tiêu đi chinh chiến nhiều năm, nhưng trên người không có lưu lại vết thương gì dọa người, mà ngược lại còn tràn đầy mị lực nam tính. Thấy từng giọt nước từ trên lưng hắn chảy xuống, Lâm Tri Dung nhịn không được liền tiến lại gần, hai cái đầṳ ѵú cương cứng như có như không ở trên người hắn làm phiền, từ từ dán vào.

Thành Tiêu vừa nghĩ tới ái thê cả người trần trụi dùng một đôi vυ" no đủ kề sát ở lưng mình, thì côn ŧᏂịŧ phía dưới lại nhanh chóng đứng lên. Dựa theo tính tình của Dung Nhi sao lại có thể làm ra chuyện như vậy? Hắn chỉ coi là ái thê vô ý đυ.ng chạm, cho nên nhẫn nhịn xuống dưới. Bất quá nếu như Thành Tiêu quay đầu lại nhìn, liền thấy khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Tri Dung.

Lâm Tri Dung thấy phu quân vẫn không hề bị lay động, liền chủ động ôm lấy eo hắn, chà lau bụng cùng hai chân của hắn, sau đó bỏ khăn vải ra, nắm chặt côn ŧᏂịŧ to lớn mà mình tưởng niệm đã lâu.

Côn ŧᏂịŧ bị bàn tay mềm mại cầm, Thành Tiêu sao còn không biết ái thê đang đánh chủ ý gì? Vội vàng đem y kéo đến trong l*иg ngực hôn mấy cái, cười xấu xa nói: "Tiểu dâʍ đãиɠ!... Có phải là chưa ăn no đúng không?"

...

Chạng vạng Thành Tiêu mới hài lòng ôm ái thê đi ra ngoài, tỉnh táo lại liền có chút lo lắng mà sờ sờ bụng của ái thê: "Hỏng, vừa nãy nhất thời không kìm được bắn ở bên trong, không biết có thể có hay không, phu quân đi tìm..."

Lâm Tri Dung nửa nằm, nghe hắn nói như thế vội vàng đem hắn kéo lại, đỏ mặt e thẹn nói: "Không có chuyện gì... Dung Nhi đã chuẩn bị trước rồi... Hẳn là không có đâu..."

Thành Tiêu đem ái thê ôm đến trên người, nhẹ nhàng xoa hai cánh mông no đủ của y, liếʍ liếʍ môi cười xấu xa nói: "Kia... Lại tới thêm một lần?"

Hoàn chính văn.

Truyện này đến đây là hết. Giờ chỉ còn phiên ngoại nữa thôi. Lúc đầu mình thấy phiên ngoại thế giới ABO chỉ có 5 chương nhưng sau khi tìm kiếm lại thì thấy phiên ngoại có tận 14 chương ABO với 4 chương truyện cổ trang. Quan trọng là mình đã kiếm rất nhiều nguồn thì thấy tác giả viết phiên ngoại nhưng nhìn các trang truyện qt thì chỉ cập nhật giữa chừng và còn thiếu vài chương nữa. Nếu như dịch phiên ngoại thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp bởi vì chưa cập nhật xong, cộng với mấy tình tiết rối rắm dài dòng. VÌ VẬY mình muốn xin ý kiến của mọi người là:

1. Mình sẽ tiếp tục edit phiên ngoại ABO nhưng tầm 7-8 chương thôi. Mình cũng sẽ cắt từ trong truyện những khúc từ lúc gặp nhau, giải quyết hiểu lầm đến kết thúc mà mình thấy hợp lý. Mình cũng sẽ chỉnh sửa một ít chi tiết. ( Cũng sẽ có H )

2. Là mình sẽ dịch hết các phiên ngoại, nhưng mọi người lưu ý là các phiên ngoại không đủ và còn đang dở dang ( căn bản là không được cập nhật nữa ) nên chỉ có thể mãi mãi không có kết thúc và mình chỉ dịch đến đó là dừng truyện luôn, bởi mình không kiếm được nguồn khác.

Mọi người đồng ý cách 1 hay cách 2 thì comment cho mình nhé. Để mình biết đường để hoàn cuốn truyện này.

Cảm ơn đã đọc.