Chương 26: Sinh bánh bao

Chương này tặng nàng TruyenHD

Hạt sen lành lạnh bị nhét vào cái miệng nhỏ mềm mại, lập tức bị hai bên mị thịt ngậm chặt, còn lưu luyến không rời hút lấy ngón tay của nam nhân. Thành Tiêu thuận thế liền nhét thêm vào hai hạt, làm hạt sen ma sát ở bên trong hậu huyệt, trêu đến ái thê tao lãng ngâm nga một trận.

"A... Thật lạnh..."

Ái thê mang thai thân thể mẫn cảm không nhịn được liền kẹp chặt hậu huyệt, làm hạt sen lại chen vào sâu bên trong, đem Lâm Tri Dung thao đến liên tục rêи ɾỉ. Hình ảnh dâʍ đãиɠ làm Thành Tiêu không nhịn được tự sờ côn ŧᏂịŧ có phản ứng của mình.

Nam nhân hướng hậu huyệt ẩm ướt nhét vào thêm mấy cái hạt sen, cố ý chỉ chuyên tâm chơi đùa nơi kia, không để ý tới tiểu côn ŧᏂịŧ của ái thê đang cần an ủi gấp. Nhìn ái thê đỏ mặt không biết làm sao mà cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của mình, hình ảnh này thật là khiến người ta không nhịn được, hận không thể đối với y làm chuyện xấu.

"A... A... Không muốn a... Bên trong thật đầy..."

Hậu huyệt bị hạt sen lấp kín khiến Lâm Tri Dung theo bản năng muốn đem đồ vật tống ra ngoài. Nhưng y lại nhớ tới lần trước ở trước mặt phu quân không khống chế được mà đem đồ vật đẩy ra tới, hình ảnh dâʍ đãиɠ đến cả y đều xấu hổ. Vì vậy lần này cho dù muốn thì Lâm Tri Dung cũng không dám đem hạt sen bài ra ngoài, hậu huyệt không khỏi đem nó hút chặt, cả người bị động thừa nhận kɧoáı ©ảʍ xấu hổ.

"A... Nha... Phu quân cứu Dung Nhi với..."

Lâm Tri Dung cảm thấy cái mông của mình bị bàn tay to xoa nắn khiến hạt sen càng vào sâu hơn đυ.ng đến tuyến tiền liệt nhạy cảm. Phút chốc làm cho y giật mình một cái, không nhịn được nắm côn ŧᏂịŧ căng phồng của chính mình chậm rãi tuốt lộng.

Thành Tiêu cởi ra qυầи ɭóŧ của mình, liếʍ liếʍ môi không kịp chờ đợi mà đem côn ŧᏂịŧ lớn đưa đến giữa hai chân Lâm Tri Dung. Dùng qυყ đầυ ma sát hai mảnh hoa môi cùng âm đế, hắn không vội vã cắm vào bên trong hoa huyệt, chỉ từ từ ở bên ngoài ma sát.

Thuyền nhỏ kẽo kẹt lay động, có mái chống đỡ cho nên cũng không có nắng lắm, chỉ là không có thuận tiện bằng ở trên giường. Bên trong thuyền không có thảm, Lâm Tri Dung đành phải quỳ ở bên cạnh Thành Tiêu, rất nhanh y liền cảm thấy đầu gối bị mài đến đau nhức. Thấy vẻ mặt của Lâm Tri Dung, Thành Tiêu nhanh chóng đỡ lấy rồi đem bàn tay mình đệm ở dưới đầu gối của y.

Lâm Tri Dung đau lòng hắn, liền vội vàng lắc đầu, giãy dụa muốn bò lên: "Dung Nhi không sao, thật sự không đau một chút nào, phu quân không cần như vậy... Dung Nhi sẽ đè lên tay phu quân lúc đó sẽ rất đau..."

Thành Tiêu hai tay không rảnh rỗi, không thể làm gì khác hơn là hôn y một cái, nhỏ giọng an ủi: "Không sao Dung Nhi rất nhẹ, đè lên cũng không đau. Nếu không Dung Nhi ngồi lên đùi của phu quân, đừng quỳ."

Lâm Tri Dung đỏ mặt lắc đầu một cái, nhưng cuối cùng cũng phải ngồi xuống, hạt sen ở trong hậu huyệt rất nhanh liền bị đẩy ra, y có thể cảm giác được những cái hạt sen kia sắp bị rơi xuống. Lâm Tri Dung sợ hãi, bất lực mà ôm chặt cái lưng rắn chắc của phu quân, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động đậy thì hạt sen trong hậu huyệt sẽ rơi ra hết...

Thành Tiêu cúi đầu, cắn rớt vạt áo của Lâm Tri Dung, đem cái yếm bóng loáng vén qua một bên, dùng sức mυ"ŧ cái vυ" tròn trịa, đầu lưỡi nhanh chóng liếʍ láp đầṳ ѵú đỏ tươi, vừa hút vừa cắn, giống như hận không thể hút ra sữa.

"A... Ân... Đã không có sữa... Không muốn..."

"Thật đáng tiếc, xem ra là Dung Nhi đã đói bụng, bằng không sao lại không có sữa." Thành Tiêu liếʍ liếʍ môi, tại cặρ √υ" trắng như tuyết tạo ra một cái dấu hôn, sau đó liếʍ liếʍ rái tai của Lâm Tri Dung, đảo qua cái tai mẫn cảm, nhẹ nhàng thổi khí.

"Nha..." Lâm Tri Dung cả người mềm nhũn, hậu huyệt thiếu chút nữa buông lỏng, chỉ có thể dựa vào trên bả vai của hắn. Thành Tiêu cắn nhẹ lỗ tai của Lâm Tri Dung, y sao có thể chịu được khıêυ khí©h như vậy, muốn trốn cũng trốn không được, có chút không biết làm sao mà lắc đầu một cái, "Không được, muốn rơi mất... Muốn rơi mất nha..."

"Thứ gì muốn rơi mất?" Nam nhân chọc ghẹo một câu, quả nhiên nghe đến tiếng khóc của ái thê, hắn liếʍ môi cười cười, tiến đến bên tai y nói: "Có phải là hạt sen ở bên trong hậu huyệt muốn rơi ra?"

"Nha..." Ái thê hai mắt toàn là nước mắt nhanh chóng lắc đầu, xấu hổ đến lỗ tai đều đỏ chót, hậu huyệt cơ hồ đã đem một nửa cái hạt sen ép ra bên ngoài, nếu phu quân còn đùa như vậy y liền muốn...

Thành Tiêu hai tay nhẹ nhàng ôm lấy ái thê, dùng côn ŧᏂịŧ to lớn của mình đi vào bên trong hoa huyệt ướt đẫm.

"A!" Lâm Tri Dung kêu lên một tiếng, hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn ra sức thao lộng, hậu huyệt mở lớn đem những cái hạt sen dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra bên ngoài. Bên trong chiếc thuyền nho nhỏ đều vang vọng tiếng rêи ɾỉ của cuộc giao hoan.

Không cho Lâm Tri Dung có thời gian xấu hổ, côn ŧᏂịŧ khổng lồ liền cắm sâu vào bên trong hoa huyệt, làm cho y không nhịn được mà khóc xin tha, hai tay ôm chặt cái lưng của phu quân không dám nhúc nhích.

Nam nhân ra vào nhanh chóng bên trong huyệt của Lâm Tri Dung, ma sát tiểu âm đế của y một trận. Sau đó bất thình lình rút ra toàn bộ, rồi đâm xuyên vào bên trong hậu huyệt vừa bị hạt sen chơi đùa.

"A... Ai..." Lâm Tri Dung cảm giác mình giống như đã hỏng rồi, bị côn ŧᏂịŧ to lớn chơi tới thất thần. Lâm Tri Dung bị phu quân điều chỉnh tư thế nằm xuống thuyền, lần lượt bị côn ŧᏂịŧ thao đến nơi sâu xa nhất. Lâm Tri Dung mơ mơ màng màng muốn cầm quần áo che lại hai cái vυ" trắng nõn không ngừng lắc lư, nhưng tay còn không kịp mò tới liền bị nam nhân nắm ấn lêи đỉиɦ đầu, đầṳ ѵú không ngừng bị lưỡi của nam nhân liếʍ láp, không ngừng kí©h thí©ɧ chỗ mẫn cảm.

"Bên trong của Dung Nhi vừa mềm vừa chặt vừa thoải mái, phu quân thật muốn mỗi ngày đều thao hai cái lỗ nhỏ này."

Lâm Tri Dung bị hắn giằng co một hồi, ngay cả thở cũng phí không ít công phu, tạm thời không để ý tới thẹn thùng, chỉ có thể nhắm mắt lại rêи ɾỉ, cảm thụ côn ŧᏂịŧ cường tráng đang xuyên vào bên trong hậu huyệt của mình, y ngoan ngoãn đáp: "Cái đó của phu quân vừa lớn vừa cứng còn đâm thật sâu..."

Lâm Tri Dung càng lúc càng hăng hái, Thành Tiêu bị hình ảnh này câu dẫn mà vùi đầu ra sức thao huyệt, hắn nặn nặn hai cái mông mập mạp của ái thê: "Phu quân muốn bắn vào bên trong hậu huyệt của Dung Nhi, làm Dung Nhi vừa mới ra tháng lại tiếp tục mang thai con của ta."

"Được... Dung Nhi sinh cho phu quân thật nhiều bảo bảo đáng yêu..." Lâm Tri Dung ngây ngốc nở nụ cười đối với hắn, lại còn vô sự tự thông mà kẹp chặt cái mông dường như muốn đem côn ŧᏂịŧ ép chặt đến bắn tinh.

Thành Tiêu hít vào một hơi liền nói: "Cái huyệt này của Dung Nhi còn biết hút, bên trong thật giống như có rất nhiều cái miệng nhỏ đem phu quân hút đến tinh tẫn nhân vong."

Lâm Tri Dung trong lúc vô tình nghiêng đầu hướng bên ngoài nhìn, lập tức cả kinh kêu lên, có chút khẩn trương rút vào trong l*иg ngực của hắn: "Dung Nhi vừa nhìn thấy vài người..."

Thành Tiêu thân thủ đem Lâm Tri Dung che chở ở dưới thân, mắt hướng ra ngoài nhìn nhìn, quả nhiên xa xa có mấy cái người hầu, dường như đang muốn đi qua đây. Thành Tiêu xem như là cái da mặt dày, tuy rằng hắn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác nhìn mình thế nào, thế nhưng ái thê quần áo xốc xếch dáng dấp xuân tình dập dờn làm Thành Tiêu hận không thể đem y giấu đi, không ai có quyền được nhìn thấy. Vì vậy Thành Tiêu sửa soạn lại một chút, trước hết là đuổi mấy cái người hầu này đi rồi nói.

"Ai..." Lâm Tri Dung bị hắn bế lên ngồi thẳng dậy, y hơi ngượng ngùng mà nhìn bên ngoài sau đó xấu hổ mà rút ánh mắt về. Bên trong thuyền không lớn, hai người nam nhân ngồi vẫn có chút chen lấn, Thành Tiêu làm cho Lâm Tri Dung ngồi trên đùi mình, cái lưng của y dán vào l*иg ngực mình, vừa vặn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn kia. Thành Tiêu cấp ái thê sửa soạn lại quần áo một chút, hai tay từ phía sau ôm lấy bụng của Lâm Tri Dung, đầu vùi vào trong gáy của y, cố ý hút một hơi.

Mấy người hầu khi đến gần mới phát hiện trên thuyền là thiếu gia cùng cô gia, vẫn chưa phát hiện cái gì không đúng, lập tức cung kính hành lễ, rồi rời đi.

Bên trong cái mông bị côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào, mặc dù không bằng kɧoáı ©ảʍ bị đánh xuyên nhưng cũng đủ làm Lâm Tri Dung run rẩy, y không nhịn được mà đung đưa mông, một bên đưa tay lặng lẽ an ủi vái vυ" dâʍ đãиɠ.

"Tiểu dâʍ đãиɠ, chỉ như vậy đã không nhịn được?" Những hạ nhân kia cũng không dám nhìn trộm, Thành Tiêu hai tay mò tới bắp đùi non mềm của Lâm Tri Dung.

Tư thế này đem côn ŧᏂịŧ hút vào càng sâu, phảng phất như muốn đem hậu huyệt mở rộng đến cực hạn. Mặc dù toàn bộ côn ŧᏂịŧ của mình bị mị thịt quấn lấy, thế nhưng Thành Tiêu cũng không dám quá dùng sức, miễn cho tổn thương đến hài tử trong bụng của ái thê.

"Phu quân, động đi, thao ở bên trong..." Lâm Tri Dung uốn éo cái mông đem côn ŧᏂịŧ thô to nuốt vào rồi phun ra, y đỡ bụng di chuyển cái mông tròn trịa, chủ động dùng hoa huyệt nuốt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn.

Thành Tiêu thấy Lâm Tri Dung chủ động như vậy, nơi nào còn khách khí? Làm cho y quỳ trên y phục đã được bày sẵn, bàn tay từ sau nắm lấy cái mông to công kích mãnh liệt, tựa như con chó hoang đang điên cuồng giao hợp.

"A... A a a! Phu quân... Không muốn... Cái mông muốn hỏng rồi... Quá mạnh... Cái mông của Dung Nhi cũng bị xuyên thủng... Nha nha..."

Hai cái vυ" kịch liệt lắc lư, phu quân săn sóc ôn nhu không biết làm sao lại đột nhiên dũng mãnh như thế, thao đến Lâm Tri Dung hồn vía lên mây. Một bên khóc một bên xin tha cũng vô dụng.

Ái thê sắc mặt đỏ bừng bị thao đến đôi mắt đều rưng rưng, dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong hoa huyệt chảy ra tràn lan. Chỉ cần là một nam nhân bình thường thì ai cũng sẽ không nhịn được, chứ nói chi là Thành Tiêu bị ái nhân ngốc nghếch này câu dẫn đến mất hết lý trí.

Hậu huyệt bị thao đến sưng tấy lại bị bắn vào không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, Lâm Tri Dung đỡ bụng nằm úp sấp vào trong l*иg ngực của phu quân, vừa mệt vừa thoải mái. Khuôn mặt nhỏ xấu hổ làm Thành Tiêu không nhịn được cắn một ngụm.

"Sắp phải làm mẹ mà vẫn còn xấu hổ?"

"Dung Nhi là nam hài tử nha... Bảo bảo nên gọi Dung Nhi là cha..." Lâm Tri Dung nháy mắt nhìn hắn.

Thành Tiêu không nhịn được nặn nặn khuôn mặt của ái thê: "Phu quân lại cảm thấy hai cái bảo bảo gọi Dung Nhi là nương nhất định đáng yêu cực kì. Phu quân sợ Dung Nhi ở thời điểm đó bị bọn họ bắt nạt thì làm sao bây giờ? Bảo bối của phu quân ngoan như vậy..."

"Làm sao có thể? Bọn họ rất ngoan, không để cho Dung Nhi phải chịu nhiều đau đớn..."

"Chúng nó khẳng định rất yêu thích Dung Nhi, đều không nỡ lòng làm đau cha của mình, hắc, này điểm ngược lại rất giống phu quân."

Hai người dịu dàng thắm thiết mà hôn một hồi, Thành Tiêu thay đổi quần áo sạch sẽ cho y, sau đó đứng dậy đi tới mũi thuyền.

"A..." Lâm Tri Dung thấy Thành Tiêu phải đi, lập tức nắm lấy ống quần của hắn, tựa như con chó nhỏ ngửa đầu nhìn hắn.

"A, bảo bối ngốc, phu quân không phải là đi ra kia chèo thuyền sao." Thành Tiêu vui tươi hớn hở mà cúi đầu bóp bóp chóp mũi của Lâm Tri Dung: "Nếu không bảo bối ra ngoài đó với phu quân?"

"Hảo nha!" Lâm Tri Dung vô cùng vui vẻ, ngay lập tức ôm bụng muốn đứng lên, Thành Tiêu nhanh chóng che chở y tránh đυ.ng vào thuyền, vừa đem y dìu đến mũi thuyền, sau đó giúp ái thê cởi giày ra.

Ở bên cạnh ái thê dọc thủy đến không còn biết trời trăng mây đất, Thành Tiêu mừng rỡ một bên chèo thuyền một bên nhắc nhở y: "Bảo bối, cẩn thận đừng để ngã xuống, nhất định phải ngồi đàng hoàng."

Mỹ nhân ôm bụng làm bé ngoan ngồi đàng hoàng, hai chân sạch sẽ đạp vào làn nước trong veo, thỉnh thoảng vui mừng gọi: "Phu quân có cá nhỏ!"

Nghĩ đến hậu huyệt đã sưng tấy đến đáng thương, Thành Tiêu không thể làm gì khác hơn là hít sâu mấy hơi, nhìn huynh đệ phía dưới của mình có chút dở khóc dở cười.

Chỉ chốc lát thuyền đã cặp bờ, Thành Tiêu vừa đỡ Lâm Tri Dung lên bờ, liền nghe một trận mắng chửi cùng tiếng bước chân ầm ĩ. Hắn hơi nhướng mày, vội vàng đem người che chở đến phía sau, chỉ thấy một cái vô cùng chật vật như giống ác quỷ vọt tới trước mặt hắn, định thần nhìn lại thì ra khuôn mặt dữ tợn kia là Tứ hoàng tử, sau đó người kia liền mắng hắn: "Hay cho ngươi là một cái cẩu nô tài, lại dám mưu hại bổn hoàng tử, ta không trị được cái hoàng đế giả Cơ Long Xương không lẽ ta không trị được cái tiện nhân như ngươi sao?"

Thành Tiêu đối với người sắp chết giãy dụa một chút cũng không hứng thú, hận không thể đem người này nhấn vào trong hồ tới chết đuối, thù mới cộng nợ cũ tính ra làm hắn muốn gϊếŧ người. Một mình hắn không sợ phiền phức, thứ "chó chết" này mang lại nhiều ít phiền phức hắn cũng không sợ, nếu không phải ngại tội mưu sát hoàng tử khiến đại ca bị khó dễ, hắn hiện tại liền tưởng đem người này đánh đến đầu đều nở hoa.

"Xem ra ta không xử lý ngươi là không được?" Thành Tiêu lạnh lùng đáp.

"Binh lính của ngươi bây giờ còn đang ở Tây Bắc, có cánh cũng không thể nào tới cứu được ngươi! Ngày hôm nay ta nhất định phải đem đầu của ngươi chém rơi xuống đất!"

Thành Tiêu cực kì thiếu kiên nhẫn, ngoại trừ còn một cái mệnh thì người trong cung ai cũng biết Tứ hoàng tử bây giờ đã là một cái phế nhân. Thành Tiêu liếc mắt nhìn thuộc hạ ở bên cạnh mình, lạnh lùng nói: "Bắt lại đưa cho đại ca làm lễ vật đăng cơ, đừng làm ô uế cái viện này."

Nghe đến hai chữ đăng cơ, Tứ hoàng tử tức giận đến phát run, bên cạnh có người đỡ lấy hắn, khuôn mặt xấu xí cũng trở nên vặn vẹo.

Thành Tiêu cảm thấy được cánh tay đau nhức từng trận, hắn cúi đầu nhìn thấy trong ánh mắt của Lâm Tri Dung có chút dại ra cùng sợ hãi, trong lòng hắn lo lắng, ánh mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt của người kia. Tuy rằng có chút khác biệt, nhưng hắn vẫn nhìn ra được đây là người lúc trước hắn phái đến để bảo vệ ái thê sau đó lại ra tay hành sát, người đó hiện giờ đang đứng bên cạnh Tứ hoàng tử, Thành Tiêu nhất thời lửa giận công tâm, đầu lưỡi đều bị cắn ra một trận tanh ngọt. Thấy thần sắc của Lâm Tri Dung ngày càng không đúng, Thành Tiêu vội vàng ôm lấy y, đối với thủ hạ bên người lạnh lùng nói:

"Trừ vị hoàng tử kia ra còn lại đều gϊếŧ hết cho ta."

Thời điểm Lâm lão gia nhận được tin tức, đã thấy bà đỡ ở trong phòng bận việc, hắn cả kinh nói: "Tiêu, đã xảy ra chuyện gì? Dung Nhi phải là tháng sau mới..."

Nghe xong ngọn nguồn, Lâm lão gia sầu đến thở dài: "Xem ra là phải sinh sớm..."

Lâm phu nhân cũng gấp đến độ xoay quanh, ngoài miệng vẫn là trấn an nói: "Không có chuyện gì, Dung Nhi thân thể rất tốt, nhất định bình an..."

Ba người nghe tiếng khóc đau đến tận tâm can ở bên trong thì lo lắng vô cùng, đứng ngồi không yên, lại không thể tùy tiện vào bên trong, chỉ có thể chờ đợi.

Đợi đến tiếng khóc của Lâm Tri Dung dần dần nhỏ lại, rốt cục cũng nghe đến tiếng khóc nỉ non của hai cái bảo bảo kia, người một nhà vô cùng vui mừng. Thành Tiêu nhanh chóng vọt vào phòng, rốt cục thấy được bảo bối tâm can của mình, muốn ôm y hôn nhẹ đều sợ làm y đau, chỉ có thể sốt sắng mà nói chuyện: "Dung Nhi, còn tỉnh sao?"

Lâm Tri Dung vừa nghe thấy tiếng của phu quân liền mở mắt ra, khuôn mặt trắng bệch cười cười, hai tay dỗ hai cái bảo bảo nằm kế bên: "Hai đứa nó thật biết điều... Dung Nhi không có chuyện gì... Phu quân có thích hai bảo bảo này hay không?"

"Đương nhiên là yêu thích! Làm sao có thể không thích chứ!"

Thành Tiêu gật đầu như giã tỏi, hận không thể hôn ái thê vài cái, hắn lấy chăn đắp tốt cho ái thê, sờ sờ đầu của y nói: "Phu quân đi kêu cha mẹ tiến vào."