Chương 20: Mất trí nhớ (2)

Mình quay lại rồi đây, chúc mọi người năm mới vui vẻ, phúc lộc đầy nhà và ngày càng hạnh phúc trong cuộc sống. HAPPY NEW YEAR 2020 🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🎉🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧🧧

Trong cả căn phòng chỉ nghe toàn tiếng mυ"ŧ mát dâʍ đãиɠ, Lâm Tri Dung bị hút thoải mái đến quên cả khóc, ngoan ngoãn kề sát ở dưới thân nam nhân, hai cái chân thon dài trắng nõn ngượng ngùng vòng tại eo của Thành Tiêu.

Cảm giác căng đau trước ngực rốt cục cũng giảm bớt, thay vào đó chính là một loại kɧoáı ©ảʍ vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lâm Tri Dung mặc dù không nhớ rõ về quá khứ, nhưng thân thể sớm đã bị thao đến thành thục lại hết sức hưởng thụ, thuận theo mọi động tác của nam nhân dưới thân. Thành Tiêu sau khi hút xong hết sữa liền ngồi dậy, đem ngực Lâm Tri Dung lau khô rồi mặc quần áo cho y, hắn sợ mình kiềm chế không được sẽ cưỡng bức ái thê.

Lâm Tri Dung có chút mờ mịt khi Thành Tiêu dừng lại, đột nhiên y cảm giác có chút mất mát, thật giống như chuyện mình đang mong đợi lại không có phát sinh, mà quan trọng hơn hết là Lâm Tri Dung cũng không biết mình đang đợi điều gì.

Tại sao địa phương xấu hổ kia ( hoa huyệt ) lại chảy nhiều nước đến như vậy, tựa như đang hi vọng có thứ gì đó cắm vào?

Lâm Tri Dung chỉ cảm thấy một trận khó chịu, lại không biết muốn nói thế nào lên, chỉ có thể dùng hai chân kẹp chặt eo của nam nhân không cho hắn rời đi, một bên dùng hoa huyệt trơn bóng cọ cọ lấy đũng quần của nam nhân.

Hai mảnh hoa môi không cẩn thận đυ.ng phải hạ thân đang nhô lên như lều bạt của Thành Tiêu, thỉnh thoảng còn di chuyển lên xuống tại địa phương cứng rắn kia, làm Thành Tiêu không khỏi hít sâu một trận, ánh mắt tối sầm lại, thừa dịp gian phòng không có một tia sáng nào, hắn liền móc ra đại côn ŧᏂịŧ ở bên trong qυầи ɭóŧ. Qυყ đầυ to lớn dùng dâʍ ŧᏂủy̠ để bôi trơn sau đó lại đâm đâm hai mảnh hoa môi, không chỉ thế hắn còn dùng qυყ đầυ thô to như quả trứng gà chà xát với âm đế.

"A... A!... Tiêu ca... Chuyện này... Đây là cái gì... Địa phương xấu hổ... Thật kỳ quái... Nha... Nha!"

"A, a... Thật thích... Thật thoải mái... Ha... A!"

Lâm Tri Dung vừa khóc thút thít vừa che miệng mình, nhưng tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ làm sao cũng không dừng được, Thành Tiêu nghe âm thanh câu nhân của ái thê, dưới khố lại cứng lên mấy phần, hắn cảm thấy mình giống như đang làm chuyện xấu xa với một đứa trẻ không biết gì.

"Híc, nha... Tiêu,..."

Hưởng qua tư vị bên trong của hoa huyệt, Thành Tiêu nào có thể chờ đợi, hắn hận không thể thể lập tức đem côn ŧᏂịŧ tiến vào bên trong cái huyệt ướt đẫm này, hưởng thụ cảm giác huynh đệ của mình bị tầng tầng mị thịt bao vây lấy.

Thế nhưng Dung Nhi còn chưa hồi phục, bây giờ còn không nhớ đến chính mình, nếu thật sự đối với y làm chuyện xấu xa như vậy, y chắc chắn sẽ không tiếp thu được. Thành Tiêu chỉ có thể càng thêm ra sức di chuyển cái eo, một bên xoa xoa cái vυ" mập mạp của Lâm Tri Dung, một bên dùng sức đem côn ŧᏂịŧ của mình chà xát với âm đế của y đến cao trào, lại đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở âm đế sung huyết đang sưng phồng cả lên, bắn đến nơi kết hợp của hai người đều là dâʍ ɖị©ɧ.

"Ha... A..." Lâm Tri Dung trong đầu trống rỗng, y làm sao cũng không hiểu được tại sao nam nhân có thể làm cho địa phương xấu hổ của mình thoải mái đến như vậy, đem khuôn mặt nhỏ đặt ở trong lòng ngực Thành Tiêu cọ cọ, Lâm Tri Dung nhỏ giọng nói: "Thật thoải mái... Tiêu ca... Dung Nhi thật thích..."

Thành Tiêu nằm ở bên cạnh của Lâm Tri Dung, lấy tay cánh tay đỡ cái đầu của mình, một tay còn lại hướng tới tiểu côn ŧᏂịŧ của ái thê vưốt ve, liền phát hiện tiểu côn ŧᏂịŧ kia đã sớm cương cứng. Thành Tiêu đem năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay còn dính một chút dâʍ ŧᏂủy̠ của hoa huyệt, sau đó liền đặt tại côn ŧᏂịŧ của Lâm Tri Dung ra sức tuốt lộng.

"Không muốn... Không nên như vậy... Nha..." Côn ŧᏂịŧ vốn mẫn cảm cực kỳ, nơi nào có thể chịu được bàn tay to lớn vừa mạnh mẽ vừa có kỹ xảo ve vuốt. Kɧoáı ©ảʍ cực đại làm cho Lâm Tri Dung vừa thẹn lại vừa sợ, chỉ có thể đem hai tay của mình nỗ lực ngăn cản bàn tay to lớn kia, không nghĩ tới một chút tác dụng cũng không có, trái lại nghe đến nam nhân ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng dụ dỗ: "Dung Nhi cảm thấy thế nào? Được ta vuốt ve côn ŧᏂịŧ có thoải mái không?"

"Ừm... Ân..." Lâm Tri Dung gật gật đầu, đem cả khuôn mặt chôn vào trong l*иg ngực của hắn, không dám trả lời nữa.

Bàn tay to lớn thỉnh thoảng đùa với qυყ đầυ mẫn cảm, lâu lâu còn xoa hai cái túi nhỏ ở phía dưới.

Động tác của nam nhân càng lúc càng nhanh, tiếng nước nhóp nhép cũng ngày càng vang, Lâm Tri Dung cầm lấy vạt áo của Thành Tiêu rồi đem khuôn mặt của mình chôn sâu vào trong ngực hắn, nhưng không ngờ lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, làm cho mắt của y đỏ lên, phía dưới cũng sắp lên cao trào.

"A... A, Tiêu ca... Không chịu nổi... Không chịu được... A ~ a!"

"Đây không phải là không chịu được, mà là thoải mái, bảo bối ngốc."

"Không... —— A a!"

Tiểu côn ŧᏂịŧ bị hầu hạ đến thoải mái liên tục bắn ra vài cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, bàn tay to lớn của Thành Tiêu một bên đem những cái tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuốt đi ra, một bên đùa giỡn lỗ tiểu nho nhỏ vừa mới bắn ra, cuối cùng hắn cầm lấy khăn tay, đem cả người ướt nhẹp của Lâm Tri Dung tỉ mỉ lau khô.

Sau khi bắn ra thân thể dễ dàng mệt mỏi, thật vất vả hống đến Lâm Tri Dung nằm im, Thành Tiêu lại không muốn trở về ngủ trên cái giường nhỏ kia, liền yên tâm thoải mái mà ôm lấy ái thê, làm lưng của Lâm Tri Dung dính sát l*иg ngực của mình, một cái tay thì lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng lớn của y.

Thành Tiêu cả tháng nay không có gặp mặt ái thê, cho nên trong tim chứa đầy nỗi khổ tương tư không có chỗ gửi, bây giờ hắn càng không biết nói thế nào mới tốt, chỉ có thể nhẹ nhàng sờ cái bụng bự của y, thỉnh thoảng hôn nhẹ hai má của ái thê.

Lâm Tri Dung vốn hơi mệt, nhưng nằm hoài cũng không ngủ được, trên mặt cũng đỏ một mảnh.

Người phía sau có thể xem là "Người xa lạ" bởi y chỉ mới nhận thức hắn có một ngày, vậy mà hai người đã cùng nhau làm chuyện thân mật như vậy... Hơn nữa còn là chính mình chủ động yêu cầu...

"Dung Nhi lẽ nào đang nghĩ, có nên hướng mẹ cáo trạng ta hay không?"

Thành Tiêu tươi cười đùa y.

Lâm Tri Dung không dám phản ứng hắn, chỉ có thể che lại hai má đỏ bừng rồi cuộn người tiến vào trong chăn.

Thành Tiêu nhanh chóng đem y mò ra: "Đừng nằm ngủ như vậy, sẽ không thoải mái."

"..." Lâm Tri Dung bị Thành Tiêu ôm vào trong ngực, y có chút khó hiểu muốn hỏi hắn tại sao lại như vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng Lâm Tri Dung lại không biết rốt cuộc mình muốn biết cái gì. Tiêu ca nói qua y là vợ của hắn, mà thái độ của cha mẹ đối với hắn cũng rất tốt... Như vậy trong bụng mình thật sự là hài tử của bọn họ sao? Nhưng hai người bọn họ đều là nam, sao lại có hài tử nhỉ...

"Tiêu ca..."

Thành Tiêu lập tức đáp lời: "Làm sao vậy?"

Có thể dụ dỗ Lâm Tri Dung gọi mình là ca ca, Thành Tiêu luôn có cảm giác mình đang chiếm chút tiện nghi của y, nhưng hắn lại không ngại chút điểm tiện nghi này.

( Lâm Tri Dung lớn hơn Thành Tiêu một tuổi )

"Chúng ta... Có thành thân sao?"

"..."

Thành Tiêu không dám chắc được Lâm Tri Dung muốn nghe đáp án gì, không thể làm gì khác hơn là nói thật: "Đúng vậy, hai chúng ta đã thành thân."

"Kia... Thời điểm chúng ta kết hôn như thế nào? Có phải là hai bên cha mẹ đều rất vui vẻ và yêu thích hai chúng ta?"

Thành Tiêu nhất thời nghẹn lời, hắn không thể nói cho ái thê là mình lúc đó uống say như chết cũng không nghĩ trở về phòng tân hôn...

"Dĩ nhiên, mấy cái anh em còn ước ao khi thấy ta cưới được một người vợ tốt đẹp như vậy. Khi ta trở về phòng vừa nhấc khăn voan lên, ta còn tưởng rằng Dung Nhi là thần tiên nào giáng trần đâu, sao lại có thể đẹp như vậy!"

Lâm Tri Dung thực sự nhớ không nổi những ký ức này, cũng không nhớ được lúc đó hai người có phải là như vậy hay không, bất quá nghe được trong lời nói của Thành Tiêu tràn đầy tình yêu, Lâm Tri Dung cũng không tự chủ được hỏi: "Kia... Chúng ta tại sao lại có hài tử đâu... Hai người chúng ta đều là nam, làm sao có thể..."

Thành Tiêu bị Lâm Tri Dung hỏi đến bụng dưới đều căng thẳng, khuôn mặt vừa ác liệt vừa tuấn tú không thể làm gì khác hơn là đỏ lên. Nói chung bây giờ tâm trí của ái thê tựa như một đứa trẻ, Thành Tiêu làm sao có thể nói chuyện phòng the của hai người cho Lâm Tri Dung nghe, không lẽ hắn phải nói là đại côn ŧᏂịŧ của mình xuyên vào hoa huyệt của y rồi bắn cho y một bụng tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙? Nếu nói những chuyện này Thành Tiêu chỉ sợ sẽ làm cho Lâm Tri Dung xấu hổ đến không dám nhìn hắn.

"Chờ Dung Nhi dưỡng cho tốt thân thể ta sẽ nói cho Dung Nhi biết có được hay không?"

"Tại sao?" Lâm Tri Dung quay đầu nhìn hắn.

"Chờ Dung Nhi khỏi bệnh rồi ta mới nói." Thành Tiêu thừa cơ liền hôn y một cái: "Hoặc là Dung Nhi đáp ứng cùng ta hồi Thành phủ, ta cũng nói cho Dung Nhi."

Lâm gia thủ vệ dù sao cũng không nghiêm ngặt bằng Thành gia, Thành Tiêu thực sự lo lắng hung thủ lại đến gây chuyện. Nếu như Dung Nhi thật sự không muốn rời khỏi cha mẹ, như vậy liền đem Nhị lão cùng đi về Thành phủ thì tốt hơn.

"Dung Nhi không muốn rời khỏi cha mẹ... Không muốn..." Lâm Tri Dung lắc lắc đầu, có chút khẩn trương. Lâm Tri Dung còn tưởng rằng chính mình có thời gian kề cận hầu hạ cha mẹ, làm sao cũng không tưởng tượng nổi mình đã là vợ của người khác. Nhưng nếu Thành Tiêu không phải phu quân của y, vậy hắn có lý do gì mà ở chỗ này bồi chính mình?

"Tiêu ca có phải là không muốn ở lại chỗ này? Tiêu ca phải về nhà sao?"

Thành Tiêu kiên nhẫn nhẹ giọng dỗ dành ái thê: "Dung Nhi là vợ của ta, ta muốn Dung Nhi sống ở một nơi an toàn, như vậy sẽ không có người dám đả thương bảo bối của ta. Nếu như Dung Nhi muốn, chúng ta liền mời cha mẹ đi cùng, mỗi ngày mọi người đều gặp mặt. Thế này có được hay không?"

"Không muốn, Dung Nhi không muốn rời khỏi nơi này, Tiêu ca ở lại nơi này với Dung Nhi nha..."

Thành Tiêu bận ôm Lâm Tri Dung, hắn thực sự không chịu nổi bộ dáng bất lực như vậy của Lâm Tri Dung: "Được rồi, hai chúng ta đều không đi."

Người trong ngực vui vẻ đáp lại Thành Tiêu một tiếng, lặng lẽ nắm chặt tay của hắn.

Thành Tiêu nắm chặt tay của Lâm Tri Dung, ánh mắt tối lại mấy phần. Bất kể là ai dám làm bảo bối của hắn bị thương thành như vậy, hắn đều muốn đem người đó bắt tới sau đó lại chém thành trăm mảnh!

Mấy ngày sau đó bệnh tình của Lâm Tri Dung rốt cục cũng tốt hơn một chút, có Thành Tiêu ở bên cạnh, y cũng không sợ mấy người làm lui tới trong nhà, có thể dưới ánh nhìn cưng chiều của cha mẹ nhỏ giọng nói muốn cùng Thành Tiêu đi ra ngoài một chút.

Tri Dung vốn rất ngoan, sau khi mất trí nhớ thì càng thêm ngượng ngùng xấu hổ, tính tình tựa như một đứa nhỏ hồn nhiên ngây thơ. Vừa mới bắt đầu còn trốn ở phía sau cha mẹ, nhìn thấy Thành Tiêu liền xấu hổ trốn không dám đi ra. Thành Tiêu thật vất vả bắt được y, y lại giống như cây mắc cỡ ở trong l*иg ngực của hắn, đỏ mặt không dám lên tiếng. Thế nhưng qua mấy ngày lại ngày dính lấy hắn không chịu rời đi, buổi tối hai người còn làm không ít sự tình xấu hổ.

"Được rồi! Dung Nhi có muốn đi xem cá chép nhỏ nữa không?"

Thành Tiêu hung hăng hôn Lâm Tri Dung một cái, hắn cảm thấy được so với những người con khác làm cha mẹ nát tâm, thì Lâm Tri Dung lại tốt đẹp hơn nhiều. Từ nhỏ đã làm người ta yêu thích, không trách được lão lừa gạt lúc nào cũng nói cái gì một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi...

"Tiêu ca lại làm cho Dung Nhi một con mèo con có được không? Con lần trước đã bị hỏng..." Lâm Tri Dung vô cùng đáng thương mà nâng lên con mèo nhỏ được biên bằng cỏ hai ngày trước.

Ai có thể nghĩ tới Dung Nhi đoan trang nho nhã khi còn bé lại yêu thích mấy món đồ chơi nhỏ như vậy, Thành Tiêu một bên mang y đi dạo trong vườn, một bên vừa cười nói: "Được rồi, ta sẽ làm cho Dung Nhi thêm một con chim đại bàng nhỏ."

Lâm Tri Dung đang muốn cảm ơn Thành Tiêu, nhưng hai bên tai lập tức hồng thấu, y nắm lấy cánh tay của Thành Tiêu: "Không...Tiêu ca... Bảo bảo đá ta..." Thành Tiêu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Lâm Tri Dung, bằng không hai chân y liền mềm nhũn ngồi bệt xuống. Ai cũng không nghĩ đến động tác của đứa nhỏ trong bụng càng lúc càng lớn, áp đến gần hậu huyệt làm Lâm Tri Dung khó có thể mở miệng nói rõ. Lâm Tri Dung không rõ là đau hay là sảng khoái, chỉ có thể đỡ lấy bụng, đầu đầy mồ hôi dựa vào trong l*иg ngực Thành Tiêu.

"A... Không muốn..."

"Dung Nhi!" Thành Tiêu cho là ái thê đau bụng, nhưng nhìn kỹ lại khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng kia càng giống như là thời điểm hai người làm chuyện người lớn, từng tiếng hô nho nhỏ giống như miêu trảo gãi trong lòng Thành Tiêu, làm hắn khẩn trương đến tim đều muốn nhảy lên cổ họng.

"Nha... Bảo bảo không nên cử động... Áp đến địa phương thật kỳ quái..."

Thành Tiêu trên mặt rát một trận, hắn cũng không nghĩ tới ban ngày ban mặt người trong lòng cư nhiên bị đứa nhỏ trong bụng cọ tới phát hỏa, thừa dịp xung quanh không có ai Thành Tiêu vội vàng đem Lâm Tri Dung đỡ lên, dẫn y tới cái đình nhỏ ở trong vườn.

Hài tử chỉ động một thời gian ngắn liền an tĩnh, nhưng là Lâm Tri Dung ở trong l*иg ngực của Thành Tiêu một hồi lâu cũng không có phục hồi lại tinh thần, qυầи ɭóŧ đều ướt hơn phân nửa, Lâm Tri Dung cảm thấy mất thể diện cực kỳ. Tuy rằng y cũng không hiểu đó là cái gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của Thành Tiêu, liền cho đó là chuyện mất mặt, tâm lý càng thêm quẫn bách.

"Tiêu ca..." Lâm Tri Dung lấy hết dũng khí lôi kéo cánh tay áo của Thành Tiêu: " Tiêu ca không cần tức giận... Dung Nhi không phải cố ý... Lần sau Dung Nhi không dám nữa..."

"Dung Nhi..." Thành Tiêu liếʍ liếʍ đôi môi, "Dung Nhi không phải thắc mắc tại sao chúng ta lại có bảo bảo sao?"