Chương 19: Mất trí nhớ

Ai cũng không ngờ tới lần ra ngoài này Lâm Tri Dung lại lành ít dữ nhiều, ám vệ kia bỗng nhiên đối đồng bạn bất chấp, vừa đến nơi liền rút kiếm đâm trúng chỗ yếu của đối phương, sau đó liền cưỡi ngựa bỏ trốn. Đợi đến khi người ám vệ còn lại kiên cường chống đỡ ôm Thiếu phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến Lâm phủ cầu cứu, nhận được tin tức Thành phủ lập tức sôi sùng sục. Mọi người làm sao cũng không nghĩ ra sẽ có người dám ở dưới mí mắt của Thành phủ ra tay hãm hại Thiếu phu nhân.

Thành Tiêu ở trên đường về bị tiểu biểu đệ của nhà cậu kéo ở lại mấy ngày, thật vất vả mới bỏ qua cái đứa dính người này. Chính là thời điểm phong trần mệt mỏi về nhà để thấy lão nương cùng tức phụ, hắn lại nhìn thấy trong phủ trên dưới tình cảnh bi thảm, không chỉ có quản gia thoạt nhìn đã già vài tuổi, liền mẫu thân cũng đỏ vành mắt.

Thành Tiêu nhạy bén nhìn lướt qua bốn phía, quả nhiên không gặp Lâm Tri Dung, trong lòng hồi hộp một chút, hắn nửa quỳ đến trước mặt mẫu thân cầm lấy tay nàng hỏi: "Nương, xảy ra chuyện gì?... Không phải là Dung Nhi xảy ra chuyện gì chứ?... Người mau nói cho con biết đi."

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nhi tử, lão phu nhân thở dài, hận không thể đem nguyên nhân nói ra, bà đã phái người tra xét hai ngày cũng không biết hung thủ là ai.

"Dung Nhi hiện tại ở bên nhà ông bà thông gia, sáng sớm hôm qua mới tỉnh lại..." Lão phu nhân không đành lòng mở miệng đả kích nhi tử: "Thế nhưng nghe nói đầu bị thương, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ..."

Nếu mà mình về sớm chút một chút, thì không có người nào dám tổn thương Lâm Tri Dung ngay dưới mắt hắn! Thành Tiêu đỏ ửng cả mắt, môi đều sắp bị răng cắn nát, hắn lập tức xoay người lên ngựa chạy vội tới Lâm phủ.

"Tướng quân..." Lâm lão ngự y mới vừa ra khỏi gian phòng liền thấy được con rể giống như Diêm La vương khiến người muốn sống chớ đến gần, ông thở dài, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Dung Nhi không có cái gì quá đáng lo, chính là... Ngoài hai vợ chồng ta y không dám để người tới gần, nếu như y mạo phạm đến tướng quân, kính xin ngài không cần trách y."

( Chỗ này xưng Tướng quân bởi vì nó chỉ sự tôn trọng của ông dành cho Thành Tiêu thay vì con rể hay gì đó )

Thành Tiêu càng nghe tâm lý càng đau xót, hắn lắc đầu một cái: "Cha vợ, ngài yên tâm ta làm sao sẽ trách y..."

Thành Tiêu được cho phép đẩy cửa đi vào, liền nghe thấy Lâm phu nhân đang thấp giọng nói đột nhiên ngừng, sau đó thanh âm sợ hãi của Lâm Tri Dung vang lên: "Cha... Là ngài sao?"

Thành Tiêu tâm đều sắp xoắn thành một đoàn, lúc chia ly bảo bối của hắn còn rất tốt mà bây giờ lại trở thành như vậy, ngay cả nói chuyện cũng mang theo tiếng khóc nức nở. Thành Tiêu sợ hù đến ái thê của mình, chỉ có thể trốn ở sau tấm bình phong lên tiếng chào hỏi: "Mẹ vợ."

"Tướng quân? Là Thành Tiêu sao? Mau tiến vào đi."

Thành Tiêu sốt sắng mà vòng qua bức bình phong, chỉ nhìn thấy Lâm phu nhân ngồi ở đầu giường, ôm con trai mình mà vỗ vai không ngừng, thỉnh thoảng tránh né vết thương ở trên đầu, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của y.

Lâm Tri Dung vốn là không muốn gặp người, nghe đến âm thanh của nam nhân khác không phải phụ thân mình đi vào phòng y liền sợ đến trốn đi, mà sau khi nhìn thấy khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc, ánh mắt y sáng ngời trong suốt lại chớp chớp. Nhìn ái thê đang sợ đến co rút ở phía sau lưng Lâm phu nhân, do dự một hồi lâu mới đưa tay ra, chủ động bắt lấy tay hắn. Thành Tiêu mừng rỡ, vội vàng đem y kéo vào trong l*иg ngực, trong mắt cũng có chút ướŧ áŧ.

Lâm phu nhân cũng thật cao hứng: "Thực sự ngạc nhiên a, Dung Nhi từ khi bị thương đến giờ ai tới cũng không chịu tiếp cận, chúng ta muốn thay quần áo cho nó đều thiếu chút nữa làm cho nó khóc, làm ta và cha nó đau lòng muốn chết."

Thành Tiêu chính mình từ mười mấy tuổi liền ra vào sinh tử, nhiều lần đều suýt đi đời nhà ma, nhưng chưa lần nào hắn thấy sợ như lần này. Hơn nữa, hắn thuở nhỏ đã được huấn luyện, tự nhiên so với Lâm Tri Dung sinh ở dòng dõi thư hương tốt hơn nhiều, chứ đừng nói tới bây giờ y còn đang mang thai. Thành Tiêu sờ sờ cái bụng nhô lên cao vυ"t của y, hỏi: "Mẹ, hài tử có ổn không?"

Lâm phu nhân thở dài: "Bọn họ là từ trên xe ngựa nhảy xuống, nếu không phải y che chở đứa nhỏ trong bụng, cũng không đến nỗi bị thương như vậy, người ám vệ kia còn không có tỉnh, hắn cũng là tận lực cứu Dung Nhi."

Vợ chồng Lâm gia cũng biết con mình không giống như những người khác trời sinh kiện toàn, nhưng y lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chăm chỉ hiếu học, vợ chồng hai người chưa bao giờ cảm thấy y là trói buộc, nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ bị quăng ngã nữa là, cho nên họ cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại có thể nhảy từ trên xe ngựa xuống, đây chắc là bản năng của người mẹ đi.

Nàng thấy nhi tử cũng không có chống cự, liền lặng lẽ lau nước mắt, sau đó đi ra khỏi phòng.

Thành Tiêu vỗ vỗ phía sau lưng ái thê, thấp giọng dụ dỗ nói: "Dung Nhi còn nhớ ta là ai không?"

Lâm Tri Dung ôm chặt hắn, lắc đầu một cái. Thành Tiêu cũng không nản lòng, ái thê tuy rằng cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng y không có ghét hắn, ít nhất đây cũng là một chuyện tốt.

"Không cần đi..."

Người trong ngực vừa nói nước mắt liền rơi xuống, Thành Tiêu nhanh chóng hôn lên gò má của Lâm Tri Dung, phát thệ bảo đảm: "Ta không đi! Dung Nhi không cho ta đi, ta tuyệt đối không đi."

Lỗ tai Lâm Tri Dung liền đỏ lên, y trợn to hai mắt, bỗng nhiên tránh khỏi ngực của hắn, ôm bụng co vào bên trong góc giường, liền xấu hổ mà che hai má.

"Sao... Ngươi tại sao có thể nói như vậy..."

"Dung Nhi!... Được rồi, ta không nên nói như vậy, ngoan, đừng sợ có được hay không? Đừng sợ." Thành Tiêu sốt sắng mà giơ hai tay lên, thấp giọng động viên y: "Dung Nhi, có biết mình đang mang thai không? Ta chính là cha của đứa bé trong bụng Dung Nhi, vì thế không cần sợ ta được không?"

Nhìn ái thê bây giờ tâm trí dường như một đứa trẻ con, Thành Tiêu cảm thấy nếu nói rõ quan hệ của hai người sẽ làm cho y không tiếp thu được, chớ nói chi là muốn y tiếp thu hài tử ở trong bụng nhưng hắn không thể không nói nếu không y sẽ xem hắn là người ngoài rồi sợ hãi xa lánh.

Lâm Tri Dung sửng sốt một hồi lâu, hai tay bảo vệ cái bụng. Thành Tiêu thấy Lâm Tri Dung ăn mặc có chút mỏng, liền đem chăn khoác ở trên người y, sau đó tỉ mỉ mà vén mái tóc dài có chút ngổn ngang đang xõa xuống bờ vai đơn bạc.

"Ta... Ta có hài tử..." Lâm Tri Dung chớp mắt một cái, mê man mà nhìn Thành Tiêu: "Ngươi là ai? Ta và ngươi có quan hệ gì? Ta chưa từng gặp ngươi..."

Thành Tiêu bị cặp mắt trong suốt của y nhìn đến khó có thể mở miệng, hắn đắn đo nửa ngày mới nói: "Chúng ta đã kết hôn, Dung Nhi là thê tử mà Thành Tiêu ta cưới hỏi đàng hoàng."

Lâm Tri Dung mặt đỏ lên, đột nhiên lắc đầu một cái: "Sẽ không, sẽ không... Ta làm sao sẽ gả cho một nam nhân..."

Thành Tiêu biết ép Lâm Tri Dung tiếp nhận sự thật này cũng vô dụng, đặc biệt là đối với cặp mắt trong sáng như trẻ con kia, hắn thực sự không có cách nào đem chuyện thân mật của hai người nói cho Lâm Tri Dung nghe, chỉ có thể đổi giọng dụ dỗ nói: "Được rồi, Dung Nhi không cần gấp gáp, là ta nói hưu nói vượn, không nên tức giận."

Lâm Tri Dung bây giờ không nhớ rõ Thành Tiêu, nhưng y vẫn có một cảm giác thân thiết tự nhiên đối với hắn, y cũng không nỡ làm cho hắn khó chịu, vội vàng nói: "Ta không hề tức giận, ta cũng không có trách ngươi." Sợ chính mình mới vừa nói bậy, Lâm Tri Dung gấp đến mũi đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Thành Tiêu thấp giọng bật cười, hắn nỗ lực giành lấy tín nhiệm của ái thê một lần nữa: "Dung Nhi cứ coi ta là người bảo vệ là được, có ta ở đây, sẽ không bao giờ làm người nào khác thương tổn đến Dung Nhi và bảo bảo, ai muốn hãm hại Dung Nhi trước tiên phải vượt qua thi thể của ta!"

Lâm Tri Dung đối với hắn không có chút nào sợ sệt, nghe vậy cũng không hề khúc mắc mà nở nụ cười: "Cám ơn ngươi."

" Ngoan, có thể gọi ta là Tiêu."

" Tiêu... Tiêu ca... Dung Nhi có thể gọi vậy được chứ."

" Đương nhiên là được."

Lâm Tri Dung trên người có thương tích, liền không tiện xuống đất, Thành Tiêu một bên đọc sách cho y giải buồn, một bên lấy hoa quả cho y ăn. Nguyên một buổi chiều Lâm Tri Dung liền thân cận với Thành Tiêu, một cái Tiêu ca hai cái Tiêu ca, làm hai vợ chồng Lâm gia vợ không khỏi cao hứng, mắt thấy sắc trời đã tối, hai người liền bận rộn chuẩn bị địa phương cho hắn ngủ lại.

Thành Tiêu vội vàng nói: "Mẹ chăm sóc Dung Nhi nhiều ngày cũng mệt muốn chết rồi, ta ở trong phòng y ngủ là được rồi, không cần giúp ta chuẩn bị thêm, ta có thể chăm sóc y."

Ở các nhà quyền quý khác không có đạo lý trượng phu ngủ bên giường nhỏ để hầu hạ thê tử, hai người liền kinh ngạc một hồi, sau đó không thể làm gì khác hơn là dời một cái giường nhỏ khác vào trong phòng.

Không dễ dàng đem Lâm Tri Dung dỗ ngủ, Thành Tiêu ánh mắt tối sầm lại, hắn nhẹ nhàng sờ sờ băng gạc trên đầu của y, nắm chặc nắm đấm, sau đó cúi người hôn lên gò má của Lâm Tri Dung.

"Nha..."

Vào lúc nửa đêm, Thành Tiêu nghe được một tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ trên cái giường của Lâm Tri Dung, hắn lập tức mở mắt ra đi xuống giường.

"Không muốn..."

Người đang trong giấc mộng đem mình co rút lại, hiển nhiên là trong mơ đang phải chịu cảnh bị đòn, theo bản năng y dùng hai tay để bảo vệ cái bụng đã nhô lên cao vυ"t.

Sau đó tiếng khóc dần trở nên lớn hơn Thành Tiêu không thể gì khác hơn là làm y tỉnh dậy, ôm vào trong lòng nhẹ giọng an ủi: "Dung Nhi ngoan, chỉ là ác mộng mà thôi, không có chuyện gì không có chuyện gì."

Cặp mắt to mê man vẫn không ngừng rơi lệ, tựa như một cái tiểu hài tử đang phải gặp điều mà mình sợ hãi nhất, y chỉ biết cầm lấy ống tay áo của Thành Tiêu, đem đầu chôn trong l*иg ngực của hắn.

Thành Tiêu đau lòng đến cực điểm, an ủi y một hồi lâu, tiếng khóc kia chẳng những không có dừng lại, trái lại càng làm người đau lòng cực kỳ.

Lâm Tri Dung cầm lấy tay hắn khóc lóc nói: "Tiêu ca... Đau..."

Thành Tiêu vội la lên: "Vết thương đau sao? Ta đi gọi đại phu đến."

Lâm Tri Dung lắc đầu một cái, cầm lấy tay Thành Tiêu luồn vào trong chăn, rồi đặt đến trước ngực mình, luống cuống mà khóc: "Nơi, nơi này đau..."

Bàn tay to lớn đυ.ng vào bộ ngực đã nhô lên thật cao, Thành Tiêu liền cảm thấy cả người không ổn. Dung Nhi không chịu để cho người khác thay quần áo cho y cũng không muốn người ta đến gần, bây giờ cặρ √υ" kia vừa phồng vừa đau, liền chính y cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc này mới bị cơn đau làm cho tỉnh lại.

Nghĩ đến thiếu chút nữa liền để cho người khác nhìn thấy thân thể của ái thê, Thành Tiêu một bên tức giận một bên tự trách, lại có chút do dự, tưởng muốn giúp y xoa xoa lại sợ Dung Nhi bây giờ vẫn không thể tiếp thu được hành động của hắn.

"Dung Nhi, đem quần áo cởi ra cho Tiêu ca xem một chút." Hắn làm bộ nghiêm túc ra lệnh.

Lâm Tri Dung có chút xấu hổ khi ở trước mặt người khác lộ ra bộ ngực, sau một hồi lâu y mới mở ra vạt áo làm lộ ra bộ ngực tròn trịa.

"Sưng lợi hại như vậy, không xoa xoa liền đau hơn, ta làm đại phu tới xem một chút đi." Nam nhân giả bộ đứng dậy.

"Không muốn... Tiêu ca... Dung Nhi không muốn người khác tới..." Lâm Tri Dung gấp đến nỗi khóc lên cầm lấy tay của hắn.

"Nhưng ta không phải là đại phu, nếu làm Dung Nhi bị thương thì sao bây giờ?"

"Dung Nhi không sợ... Tiêu ca ngươi tới đi, Dung Nhi đau quá... Hay là Tiêu ca ghét bỏ Dung Nhi..."

Mắt thấy đầṳ ѵú của ái thê đã phồng đến không được, Thành Tiêu vội vàng đem y kéo vào trong l*иg ngực, cái lưng dựa vào l*иg ngực của mình, hai bàn tay lớn nắm chặt lấy hai cái vυ" to mà xoa nắn: "Dung Nhi không trách ta liền cám ơn trời đất, làm sao lại ghét bỏ đâu?"

Thành Tiêu vừa bóp vừa xoa, dòng sữa được tích trữ đã lâu liền bắn lên tay của hắn, hai ngón tay trỏ đùa với cái lỗ sữa kia, vừa xoa xoa vừa đùa bỡn hai cái núʍ ѵú tươi đẹp như quả nho.

"Tiêu ca... Chăn... Chăn bị làm ướt... A..."

"Vậy làm sao bây giờ?" Nam nhân buông lỏng hai tay ra, cố ý chỉ đùa bỡn hai đầṳ ѵú đã cương cứng. Nơi cực kỳ mẫn cảm bị sờ đến thoải mái, liền ở dưới qυầи ɭóŧ cũng bị ướt một mảnh, dán chặt vào hai mảnh hoa môi.

" Dung... Dung Nhi không biết... A... A, Tiêu ca... Chớ có sờ... Thật là nhột... Hảo phồng... Nha ..."

Thành Tiêu đem người trong ngực phóng tới trên giường, sau lưng lại lót mấy cái gối đầu, ôn nhu dỗ dành: "Dung Nhi đem quần áo của mình xốc lên."

Lâm Tri Dung ngoan ngoãn đem quần áo gỡ bỏ, nhưng không ngờ hắn lại cúi đầu, liếʍ liếʍ đầṳ ѵú của mình, sau đó liền ngậm toàn bộ vào trong miệng, vừa hút vừa mυ"ŧ.

"A!... Không,... Nha không muốn... Tiêu ca... Đừng hút nữa... Thân thể của Dung Nhi thật kỳ quái..."

Lâm Tri Dung không biết vì sao người nam nhân này lại làm như vậy, y chỉ biết là cảm giác bị hút đầṳ ѵú thoải mái như leo lên cực lạc vậy, làm cho y chỉ trong chốc lát liền thành thực không chống lại nữa, còn nâng lên một đầṳ ѵú khác chờ bị hút.