Chương 2: Đêm tân hôn làm bạo kiều thê (1)

Đem y hôn đến ngất ngây con gà tây Thành Tiêu bỗng nhiên dừng lại, liền thấy hắn đóng mở miệng nói cái gì, Lâm Tri Dung một hồi lâu mới phản ứng được câu nói của Thành Tiêu, nhấc lên ống tay áo cẩn thận xoa đôi môi một chút, nhẹ giọng lúng túng nói: "Trong sách có viết... Thế nhưng ta... Xem không hiểu..."

"Nhìn sách làm cái gì ... Ta dạy cho ngươi..." Thành Tiêu nhìn cặp môi sưng của cô dâu nhỏ cùng với gương mặt bị mình hôn lung tung, không khỏi liếʍ liếʍ đôi môi của chính mình. Cảm giác của Thành Tiêu quả thực so với lần đầu chạm vào người khác còn muốn háo sắc hơn, đũng quần đều sắp nổ.

Thành Tiêu trước đây không thích cùng các công tử tiểu thư trong sạch qua lại quá nhiều, biết mình không cái tâm đi cùng người đến thiên trường địa cửu. Tình cờ đυ.ng phải vài cái tiểu quan, vừa chạm đến liền nhuyễn thành một thác nước, tựa vào hắn mà gọi một trận. Hắn lớn như vậy thật không có thấy qua người bị mình hôn một cái sờ một chút mặt liền đỏ bừng như Lâm Tri Dung, làm cho hắn hận không thể dùng ánh mắt đem y làm một trận.

Trong lúc hai người hôn nhau, quần áo trên người của Lâm Tri Dung liền bị thoát hơn một nửa. Thành Tiêu thân thể vốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không cần phải thoát, ôm lấy thân thể kiều thê hấp tấp hướng đến bên giường.

Lâm Tri Dung khẩn trương đến đầu choáng váng, đợi đến cặp mông tròn trịa bị Thành Tiêu chộp vào trong tay xoa nắn dày vò, tựa như mới nhớ tới cái gì, liền sợ hãi kẹp chặt chân. Mà một cái tay của Thành Tiêu đã sớm mò tới phần đùi trong của y, lần này thoạt nhìn như Lâm Tri Dung một mặt vội vã muốn được sủng hạnh liền đem tay của người ta nhét vào nơi đó.

"Tướng, tướng quân..." Lâm Tri Dung sợ bị Thành Tiêu chán ghét, xa lánh nên hai cánh tay ôm chặt cổ của đối phương, bất tri bất giác mềm nhũn dựa vào đối phương, rêи ɾỉ một câu vào bên tai của Thành Tiêu, "Không muốn, đừng sờ nơi đó..."

Hoa huyệt - bộ phận vốn không thuộc về nam tử bị cọ đến ướŧ áŧ, từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong thân thể chảy ra rồi rơi xuống giường. Nhưng Lâm Tri Dung còn không kịp trách cứ chính mình không biết liêm sỉ, thì đằng trước mềm mại mẫn cảm âm đế liền bị ngón tay thô ráp của nam nhân sờ đến sung huyết, làm y không tự chủ được cả người run rẩy, bên trong tiếng rêи ɾỉ đều có chứa một vài tiếng khóc nức nở.

"A... Tướng quân... Không cần sờ nơi đó..."

Thành Tiêu bị vài câu xin tha của thê tử làm cho côn ŧᏂịŧ phía dưới cứng rắn, đầu lưỡi ướt nhẹp mà hôn liếʍ tân nương đang sốt sắng và căng thẳng. Nhưng mà hắn sờ một lúc, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.

Nguyên bản đáy chậu một nơi nên bóng loáng không có gì, liền trở nên nóng và ẩm ướt, thời điểm đυ.ng tới nơi nào đó, Lâm Tri Dung vừa sốt sắng vừa sảng khoái mà nắm chặt hắn không tha.

"Ai ya, ngươi nơi này sao lại ẩm ướt như vậy? Buông tay để ta xem một chút chuyện gì xảy ra..." Tay Thành Tiêu đang chu du trên người kiều thê liền dừng lại, nhìn thấy chiếc áo che ở chỗ kia đã ướt một mảng. Hắn liền nở một nụ cười xấu xa, đang muốn đi vén chiếc áo kia lên, ai biết đôi tay của Lâm Tri Dung liền tóm lấy cánh tay của hắn, lắc đầu một cái cầu hắn không cần tiếp tục, khuôn mặt hồng nhuận của y giống như đã làm chuyện xấu gì nên sợ bị phát hiện.

"Cho dù ở đây là nướ© ŧıểυ của ngươi, ta cũng yêu thích..." Thành Tiêu nắm lấy tay của y đặt ở bên mép mà hôn liếʍ. Sau đó cười đến không có ý gì tốt, một tay nắm lấy đôi tay xinh đẹp của Lâm Tri Dung để trên l*иg ngực của chính mình. Còn tay kia hướng đến chỗ ẩn nấp sau chiếc áo.

Hạ thân mát lạnh, Lâm Tri Dung đỏ mặt, trợn to hai mắt liều mạng lắc đầu, nhưng hai chân kẹp chặt bị bàn tay ấm áp mạnh mẽ tách ra, sau đó ngón tay thô ráp liền sờ tới địa phương ướt đẫm của Lâm Tri Dung, chỗ ẩn trong hoa môi bị đầu ngón tay đâm vào một chút, liền nhẹ nhàng mυ"ŧ ngón tay thô to của nam nhân.

"A!" Lâm Tri Dung đau đến không nhịn được liền giơ cánh tay lên che lại đôi mắt, Thành Tiêu cũng sợ hết hồn, trợn to hai mắt nhìn nhiều lần, mới xác nhận ngón tay của chính mình cắm vào âʍ ɦộ - nơi chỉ có ở nữ tử!

Hạ thân của Lâm Tri Dung cũng không quá giống với các nam tử khác, một cái côn ŧᏂịŧ hồng hào không một chút lông mao, trên qυყ đầυ còn thấm vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ám muội. Từ trên đi xuống lại xuất hiện một địa phương hoàn toàn bất đồng, nơi đó có một hoa huyệt mềm mại, bây giờ còn ôn nhu cắn lấy ngón tay của Thành Tiêu không tha.

Nguyên lai Lâm gia tiểu công tử là bởi vì có một cái thân thể như vậy, mới trốn trốn tránh tránh sống hai mươi mấy năm mà vẫn không thể cưới vợ!

Chẳng trách lão nương nhà mình giống như nhặt được bảo vật, nhất định ép mình phải kết hôn! Lâm tiểu công tử đời này nếu không phải do trời định gả cho hắn, Thành Tiêu cho dù bị đánh chết cũng không tin!

Thành Tiêu chỉ còn kém chút nữa là bật cười thành tiếng, Lâm Tri Dung lại cảm thấy được trên người ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh.

Hoa huyệt - nơi bị cắm bởi ngón tay thỉnh thoảng động, Lâm Tri Dung có cảm giác đau như bị xé rách. Nhưng y bây giờ đã gả cho Thành Tiêu, phu quân khổ cực nhẫn nhịn vì làm mình thoải mái một chút, y bây giờ không thể từ chối hắn. Tuy rằng nơi đó của Lâm Tri Dung cùng với nữ hài tử giống nhau, thế nhưng so với người bình thường muốn hẹp hơn một chút, không khai thác một lúc lâu liền tùy tiện đi vào, nhất định sẽ đau đến khó chịu.

Thành Tiêu ngẩng đầu lên, thấy y đem đôi môi của mình cắn sắp nát, sợ đến thiếu chút nữa mềm nhũn cả người ra, nhanh chóng rút tay ra khỏi hoa huyệt, đau lòng ôm lấy y hôn một trận, liếʍ liếʍ đôi môi đã trắng bệch, giống như một chú chó to xác đã làm sai điều gì.

"Ta làm đau ngươi sao?"

"Không phải..." Lâm Tri Dung lắc đầu một cái, đôi môi ngậm lấy bờ môi mỏng của Thành Tiêu, mơ hồ nói: "Ta không sợ đau..."

"Miễn cưỡng cái gì? Ngươi nơi đó quá chặc, ta... Ta cũng không có chạm qua nữ nhân, cũng không biết phải làm sao..." Thành Tiêu nói xong liền cảm thấy hoảng loạn, hận không thể đánh cái miệng của mình. Ở trước mặt kiều thê thẳng thắn thừa nhận chính mình "Không được", vô luận thế nào đều vô cùng nhục nhã!

"Tướng quân... Ta không phải sợ đau, ngươi tiến vào..." Lâm Tri Dung tuy rằng ngoài miệng nói chính mình không sợ đau, nhưng trong lòng cũng có một chút sợ hãi. Tối nay là đêm động phòng của hai người bọn họ, y thực sự không nghĩ cự tuyệt hành động của đối phương. Nam tử hán đại trượng phu, không được sợ đau.

Thành Tiêu nhìn một chút ngón tay của chính mình, lại nhìn côn ŧᏂịŧ của chính mình đã cứng rắn đứng lên, trong lòng vẫn là kinh sợ mà đánh trống lui quân. Một ngón tay đều đau đến Tri Dung sắc mặt tái nhợt, chính mình đại huynh đệ nếu mà đi vào, vậy chẳng phải là muốn chết người?

Bất quá hắn suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười, ôm lấy kiều thê mạnh mẽ hôn một cái, đem y ngồi ở trên đùi của mình, cắn lỗ tai nói: "Ngược lại nam nhân cùng nam nhân còn có thể làm việc vợ chồng, ngươi không phải ở trong sách xem qua hay sao?"

Thành Tiêu vừa nói, ngón tay liền ở hoa huyệt ướt nhẹp nhẹ nhàng sờ mó, ngón tay giữa xoa tiểu âm đế yếu đuối mẫn cảm, Lâm Tri Dung sảng khoái đến nắm chặt vỏ chăn, đem mặt chôn ở trong gối không dám lên tiếng, chỉ dám tràn ra từng tiếng thở dốc.

Thấy người trong ngực rốt cục đã thả lỏng, Thành Tiêu ở đầu giường lục lọi lấy ra một lọ hương cao. Từ phía sau đẩy ra cặp mông trắng mịn, hướng về nơi đang mở ra đóng lại - hậu huyệt, chậm rãi thoa lên hương cao, ngón tay đánh vòng xoa nắn, lục lọi hậu huyệt nhỏ hẹp sau đó liền tiến một ngón tay vào thăm dò bên trong.

"A..."

Thành Tiêu nghe thấy thanh âm sảng khoái của y, liền yên tâm lớn mật mà đem ngón tay nhét càng sâu vào hậu huyệt.

Người mà hắn nhớ thương đã nhiều năm, lúc này đang cong lên cặp mông trắng nõn mà nằm ở dưới thân mình, đã vậy còn là người chưa từng trải qua sự đời. Thành Tiêu cảm thấy được chính mình sắp không nhịn nổi, trong mũi đều nóng hầm hập như muốn chảy ra máu.

"Dung Nhi, đau liền nói, biết không?" Hắn đem ngón tay tiến vào hơn một nửa rút ra, liền thêm một ngón tiến vào, hai ngón tay đem hậu huyệt chống đỡ mở ra.

"Không, không đau..." Lâm Tri Dung mắc cỡ vùi đầu vào bên trong gối cũng không dám nhắm mắt. Nhưng mà nhìn không thấy thì cảm giác ở hậu huyệt trái lại càng rõ ràng!

Mềm mại hậu huyệt bị xoa nắn làm cho Lâm Tri Dung không nhịn được nhếch cao cặp mông căng tròn, chớ nói chi nơi kia vốn là địa phương không nên tiến vào. Thỉnh thoảng ngón tay của Thành Tiêu lại nhấn vào chỗ mẫn cảm của y, cảm giác kia quả thực là y từ lúc sinh ra tới nay đều không có lĩnh hội qua.

Hương cao giống như có chút dược liệu ẩn bên trong mùi thơm, ngửi nhiều khiến cả người khô nóng cực kì, ngực của Lâm Tri Dung cọ tới cọ lui trên áo gấm, y cảm thấy tựa như có dòng điện truyền đến đầṳ ѵú. Đầṳ ѵú nho nhỏ vốn không có nhiều cảm giác, hiện tại lại sung huyết phình lên, vừa hồng lại vừa cứng, ở áo gấm cọ qua cọ lại.

Trong đầu y toát lên một ý nghĩ, muốn cho Thành Tiêu sờ vυ" một chút, nhưng không nói ra được thành lời, đành phải dùng cánh tay của chính mình lặng lẽ xoa nắn đầṳ ѵú non mềm.

Lâm Tri Dung híp mắt cắn môi, trên người mồ hôi nóng chảy ròng ròng, một chút cũng không chú ý mặt sau lại bị cắm thêm một ngón tay thô to, ba cái đồng loạt ra vào khiến hậu huyện vốn nhỏ hẹp của y lại được nới rộng.

"Chính mình tự chơi thoải mái sao, như thế nào không cho vi phu hỗ trợ?" Nam nhân một bàn tay lớn mò tới bộ ngực của y, hai ngón tay nắm lấy một bên đầṳ ѵú bị Lâm Tri Dung lạnh nhạt, thành thạo mà xoa nắn chà đạp. So với Lâm Tri Dung tự mình sờ thoải mái không biết bao nhiêu lần. Lâm Tri Dung không nhịn được quay đầu lại, duỗi ra một đoạn phấn hồng đầu lưỡi, theo bản năng muốn cùng Thành Tiêu hôn nhau.

Thành Tiêu thật vất vả khống chế chính mình không nên manh động, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ xen lẫn tìиɧ ɖu͙© của y, tâm lý không nhịn được mà thầm mắng một câu. Cầm lấy cằm của Lâm Tri Dung, không chút lưu tình mυ"ŧ mát cái lưỡi phấn hồng, vừa gặm vừa hút mà chà đạp đôi môi mềm mại kia.

"Tướng quân..." Lâm Tri Dung lần thứ nhất biết đến hôn môi cũng có thể khiến người ta động tình như thế, khuôn mặt góc cạnh vừa tuấn mỹ vừa ác liệt, không hề che giấu khí tức nam tính mãnh liệt, làm cho y vừa sợ vừa không nhịn được muốn cùng hắn hôn môi dây dưa, vĩnh viễn không xa rời nhau.

Thành Tiêu thấy y rơi vào cảnh đẹp, thở hồng hộc sờ tới côn ŧᏂịŧ phía dưới của mình, đỡ vật kia đã sớm hận không thể vọt vào trong động thao lộng một phen, Thành Tiêu đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm ngay vào hậu huyệt ẩm ướt nóng bỏng, từ từ cắm vào.