Chương 14: Mang thai bánh bao (cắn đầu nhũ)

Xin chào, mình đã quay lại đây. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi cũng như ủng hộ truyện của mình. Chap này mình tặng cho mọi người và bạn @Blue2899. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ( ° 3 ° ) ~~~~~~

Nhìn thấy người trong ngực bị làm đến sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh, Thành Tiêu cho dù là người ngu xuẩn cũng phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng. Hắn biết mình hôm nay không có dùng quá nhiều sức, làm sao lại biến thành như vậy?

Hắn nhanh chóng kiểm tra Lâm Tri Dung - người đang nằm trong l*иg ngực của mình, liền nhìn thấy một màn, lòng bàn tay của hắn một mảnh đỏ chót! Tim Thành Tiêu đau như ai xé từng mảnh, tỉ mỉ nhìn lại, thì thấy hoa huyệt - nơi hắn không có đυ.ng đến đã chảy ra một vũng máu.

"Tri Dung!"

Người trong ngực hơi mở mắt ra, thần trí không rõ hướng vào trong l*иg ngực của hắn run rẩy, sau đó liền bất tỉnh.

Thành Tiêu đem y ôm lên, phủ lên cái áo khoác của mình cho y, sau đó gọi đến hai cái ám vệ đang canh giữ ở ngoài rừng:

"Nói thúc phụ đi một chuyến đến chỗ của ta, nhanh!"

Lão quân sư vội vội vàng vàng tới nơi liền nhìn một cảnh tượng hơi kinh hãi, người có sắc mặt trắng bệch đang nằm ở trên giường không phải là cháu dâu sao? Ông đặt tay lên mạch của Lâm Tri Dung, liền phát hiện một đầu mối nhưng không quá rõ ràng, bỗng nhiên nghĩ đến Lâm lão ngự y từng tìm chính mình hỏi một ít đồ vật, ông vuốt vuốt râu dài, hơi nhướng mày, thăm dò hỏi:

"Y gần nhất có phải khẩu vị không được tốt, ăn một chút liền ói ra?"

Thành Tiêu sững sờ, lắc đầu một cái, hổ thẹn đỏ mặt nói: "Không biết..."

"Vậy có phải tinh thần uể oải suy sụp, lo lắng không yên, ban ngày buồn ngủ?"

Nam nhân đầu cúi thấp hơn, xấu hổ nói: "Không biết..."

Bị hỏi hai vấn đề Thành Tiêu đều nghẹn đến á khẩu không trả lời được, lúc này hắn mới biết chính mình có bao nhiêu sơ sót. Hai cái gia đinh nuốt một ngụm nước bọt, hướng lão quân sư gật gật đầu.

Lão quân sư không thể làm gì khác hơn là liếc nhìn Thành Tiêu một cái, ông thở dài: "Y có hài tử."

Giống như mơ tới lại không có xem là thật, ngay cả lúc bắn tinh hắn cũng không có bắn vào hoa huyệt của y, cho nên Thành Tiêu cũng không nghĩ tới đáp án này, trợn to mắt, nhìn thúc phụ đang gật gật đầu, hắn cả người run lên, chỉ vài bước liền xông lên nắm chặt tay của người trong lòng, không thể tin nói:

"Làm sao có khả năng..."

" Trước đây cha của y có tìm ta hỏi một chút về thân thể của y, làm ta kiểm tra thử xem, ta cũng biết thân thể của y không giống với những người khác. Nếu như hai ngươi có tình cảm với nhau, thân thiết nhiều lần thì mang thai là chuyện bình thường..." Ông vuốt vuốt râu mép: "Đây là chuyện tốt nha! Sao mặt của ngươi nhìn như gặp chuyện gì xui xẻo vậy?"

Thành Tiêu tâm loạn như ma: "... Có thể, có thể gặp nguy hiểm? Chính là nữ tử, ở tuổi này cũng không dễ dàng... Dung Nhi chuyện này..."

Lão quân sư cười nói: "Không lẽ cha của y còn có thể bạc đãi y? Thân thể của y rất tốt chỉ là thiếu dinh dưỡng một chút, nhìn một cái liền thấy gầy đi rất nhiều. Lâm lão phu cùng vợ hắn còn không đau lòng chết sao ... Mà nam tử thân thể so với nữ tử tốt hơn, sinh sản cũng an toàn hơn một chút, ngươi cũng không cần quá lo lắng..."

Tiễn thúc phụ đi khỏi, hắn cho hai cái gia đinh lùi xuống, Thành Tiêu đần độn mà nhìn bụng của tức phụ, sau đó vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ, làm sao cũng không nghĩ tới bên trong dĩ nhiên...

Nhớ đến bàn tay dính đầy máu đỏ tươi lúc nãy, Thành Tiêu không nhịn được phát lạnh một trận, tên tiểu hỗn đản này ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho hắn! Căn bản không xem trọng thân thể của chính mình!

Lâm Tri Dung hôn mê đã lâu, bị đút mấy cái chén thuốc, lúc này mới tỉnh lại, đầu choáng váng mà nhìn Thành Tiêu.

Thành Tiêu thả xuống bát, đem Lâm Tri Dung ôm vào trong ngực, sờ tới bụng dưới của y, cúi đầu ghé vào lỗ tai y hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với ta?"

Lâm Tri Dung chỉ ngây ngốc mà mặc cho Thành Tiêu sờ bụng, mờ mịt nói: "Phu quân muốn ta nói cái gì... ?"

" Bảo bối, trong bụng ngươi có hài tử của chúng ta". Thành Tiêu nói

Lâm Tri Dung cảm thấy mình giống như bị sét đánh ngang tai, không thể tin được mà nhìn hắn " Phu quân... Ngươi nói... Nói thật sao... Ta đang mang trong mình giọt máu của chúng ta sao..." Lâm Tri Dung xúc động nhìn Thành Tiêu, y muốn nghe rõ ràng câu trả lời của người này.

Thành Tiêu nhìn y xúc động liền nhỏ giọng ôn nhu nói: " Đúng vậy bảo bối, ngươi không có nghe lầm... Trong đây đã có hài tử của chúng ta". Thành Tiêu vừa nói vừa chỉ vào bụng y.

" Thật tốt quá, hèn chi dạo này ta cứ cảm thấy cả người đều khó chịu thì ra là mang thai " Lâm Tri Dung vui vẻ cười với hắn.

Nam nhân nghiêng đầu hôn một cái lên gò má của y, giả bộ sinh khí thấp giọng nói: "Nói cho ta biết ngươi khi nào thì lấy trộm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta?"

Thành Tiêu vừa nói vừa xoa xoa tại bụng của y vài vòng, cùng với động tác ôn nhu hoàn toàn bất đồng với giọng nói lạnh lùng chất vấn làm Lâm Tri Dung trở nên căng thẳng: "Ta..."

"Hả?" Thành Tiêu viền mắt đỏ một chút, hai mắt chăm chú nhìn Lâm Tri Dung, thật giống như y chỉ cần nói dối một câu hắn liền nhào lên cắn đứt cổ họng của y vậy.

Lâm Tri Dung thấy hắn như vậy, tâm lý không khỏi mềm nhũn: "Chúng ta đêm trước khi đi ấy, ngươi uống say..." Lâm Tri Dung khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa cằm của Thành Tiêu.

Thành Tiêu nắm lấy tay của y, đặt nụ hôn ở lòng bàn tay, rầu rĩ nói:

"Bảo bối, ngươi chảy thật nhiều máu... Ngươi không biết ta sợ bao nhiêu khó chịu bao nhiêu... Ta nhịn đã lâu như vậy, ngươi làm sao không suy nghĩ cho mình một chút nếu vậy thì ta sẽ không làm tổn thương ngươi..."

Lâm Tri Dung không nói gì, hai tay vòng ở cổ của Thành Tiêu, hôn hắn một cái: "Phu quân, ngươi thích hài tử sao?"

Thành Tiêu vừa nghe liền hăng hái, mạnh mẽ mà hôn y mấy cái: "Thích! Làm sao không thích! Ta muốn đem bảo bối nuôi đến béo tròn trắng nõn... Ngươi xem ngươi đều gầy thành cái dạng gì, cả người ngoại trừ cái mông còn có điểm thịt... Thì nơi khác một chút thịt cũng không có!"

Thành Tiêu tàn bạo mà dạy dỗ, trên tay lại ôn nhu xoa nắn hai cái vυ" mềm mại của y, nghĩ đến hai cái vυ" nhỏ này sẽ từ từ lớn phồng lên, kết hợp với cái bụng lớn ở phía dưới, Thành Tiêu trong mũi liền nóng lên, thiếu chút nữa liền chảy máu mũi.

Lâm Tri Dung còn không biết hắn đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì, chỉ là bị Thành Tiêu sờ ngực mặt y liền đỏ lên, có chút không được tự nhiên tại trong l*иg ngực của hắn uốn éo.

Thành Tiêu bị cọ đến nổi lửa, hít sâu mấy hơi nhanh chóng đè xuống du͙© vọиɠ đang dâng lên, thấp giọng cười nói:

"Bảo bối ngoan, có cái gì phải xấu hổ, nếu ta không nhu nhu nó mỗi ngày thì mai mốt ngươi làm sao có sữa?"

Lâm Tri Dung mặt đỏ đến mang tai, suy nghĩ một chút liền ngượng ngùng về sau hai vυ" của y có thể sẽ trở nên càng to lớn hơn, còn có thể bị phồng sữa giống như các thai phụ khác, vừa nghĩ đến y liền cảm thấy trước ngực một trận căng đau, không tự chủ được mà đem hai vυ" đưa hướng đến bàn tay của nam nhân, đỏ mặt nói:

"Phu quân... Xoa vυ" của Dung nhi một chút... Hảo trướng..."

Thành Tiêu lại nảy lên ý đồ xấu, hắn buông tay ra đổi thành miệng của mình, cúi đầu hút một bên vυ" trắng nõn đang run rẩy, mạnh mẽ mυ"ŧ vào làm cho đầṳ ѵú trở nên tròn vo đứng thẳng lên.

Trước kia đầṳ ѵú vẫn còn rất nhỏ, mới có một tháng không đυ.ng đến nó liền phồng lên như quả nho, lại còn có màu hồng nhàn nhạt thật giống như đang dụ người cắn lên nó vậy.

Đầu lưỡi ẩm ướt của Thành Tiêu đảo quanh tại đầṳ ѵú kia, gảy gảy chơi đùa, nơi kia vốn đã mẫn cảm bây giờ lại bị liếʍ khiến Lâm Tri Dung cảm giác như có dòng điện đang chạy qua.

Giống như đang trừng phạt y, nam nhân lại dùng sức mυ"ŧ một chút, tựa như trẻ con đang ra sức bú sữa mẹ. Lâm Tri Dung lập tức cảm nhận được đau đớn y không nhịn được vừa khóc vừa xin tha, lúc này nam nhân liền cắn một cái nhẹ nhàng ở phía trên, sau đó mới bỏ qua.

Nguyên bản một cặρ √υ" trắng nõn như tiểu bạch thỏ, lại bị mυ"ŧ đến đỏ lên, đầṳ ѵú sưng đỏ giống như quả mọng diễm lệ, phía trên là từng cái từng cái dấu răng, cắn đến xanh tím. Ngoài ra còn có một cái dấu hôn đỏ thẫm, thật giống như người nam nhân này hận không thể mỗi một tấc da thịt đều lưu lại ký hiệu của hắn. Lâm Tri Dung nâng tay sờ sờ, đầṳ ѵú ẩm ướt kia ngoại trừ tê vẫn là tê, y cúi đầu nhìn, một bên ngực thật giống như bị nam nhân vò lớn hơn một vòng, làm cho y lúng túng đến lập tức đem quần áo che lên.

Đầṳ ѵú rách da bị quần áo thô ráp lướt qua, đau đến Lâm Tri Dung cả người run rẩy. Thành Tiêu vừa nhìn thấy liền đẩy y phục ra, đau lòng nói:

"Bảo bối tại sao ngươi lại muốn mặc những bộ quần áo thô ráp như thế! Ngươi có thể không đau lòng nhưng ta lại đau lòng muốn chết!" Thành Tiêu vươn ngón tay đυ.ng tới đầṳ ѵú sưng đỏ kia, sau đó liền nhanh chóng rút về, cúi đầu lè lưỡi liếʍ một cái.

"Phu quân, ta không sao... Tất cả mọi người vừa bẩn vừa mệt, ta làm sao có thể sạch sành sanh lại còn xuyên y phục loại tốt... Huống hồ mỗi ngày đều phải dính máu, y phục như thế này lại dễ dàng tẩy hơn..."

Lâm Tri Dung mặt đỏ lên, chỉ mới bị liếʍ một chút cả người liền nhũn ra, cả người toàn mồ hôi, vừa mới tắm một lần, hiện tại liền vô dụng. Y nhớ tới mình đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, liền cầm lấy vải băng, một vòng một vòng quấn lên ngực.

Nhìn cặρ √υ" mềm mại bị buộc chặt lên, Thành Tiêu xoắn xuýt đến đầu đều chảy mồ hôi, muốn nói cho y đừng chịu khổ như vậy, sao có thể để cho cặρ √υ" đáng yêu phải chịu tội như vậy chứ.

Dùng lược chải xong xuôi tóc tai rồi buộc chặt lên, Lâm Tri Dung thấy hắn một mặt trầm trọng, không khỏi thẹn thùng đỏ mặt nói: "Phu quân... Đừng nghĩ đến nó nữa?"

Thành Tiêu nhìn một chút bộ ngực bằng phẳng kia, thở dài, nhanh chóng hôn lên môi y một cái, vui vẻ nói: "Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn!"