Chương 12: Rừng cây nhỏ (dã chiến play) (thượng)

Nghe đến thanh âm quen thuộc, Lâm Tri Dung sững sờ sau đó nhanh chóng hồi phục lại. Qua một hồi lâu, trong đôi mắt y liền đỏ, nước mắt bỗng lăn dài trên gò má, y muốn tiến tới ôm lấy Thành Tiêu nhưng thật giống như nhớ tới cái gì, nắm chặt quần áo đang lộn xộn cố gắng chạy đi.

Nhìn người trong tâm khảm không biết vì lý do gì mà rơi nước mắt, tâm lý của Thành Tiêu giống như bị tảng đá lớn mạnh mẽ đập phá, còn không có phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy Tri Dung nắm chặt áo quần ngổn ngang đang bỏ chạy, tâm của hắn đều phải nhảy ra khỏi cuống họng, nhanh chóng nhào tới ôm y vào trong ngực.

"Dung Nhi, bảo bối, là ta! Chạy cái gì!"

Bị một đôi tay giống như thiết ôm chặt lấy eo mình, hai tay Lâm Tri Dung nhanh chóng ôm ở trước ngực, vừa thẹn vừa sợ, run rẩy khóc quát:

"Buông tay!"

Quả thực dáng dấp của y như là bị bắt nạt đến oan ức. Thành Tiêu trong mắt tối sầm lại, đem Lâm Tri Dung quay lại chặt chẽ ôm vào trong ngực, vỗ lưng của y dỗ dành. Thành Tiêu vội vàng hạ một cái hôn tại vành tai của y, đè nén lửa giận thấp giọng hỏi: "Tại sao lại khóc, là ai dám bắt nạt bảo bối của ta!"

Lâm Tri Dung vốn còn muốn đẩy hắn ra, lại nhìn thấy trên cánh tay của Thành Tiêu vết thương được băng bó nay đã nhiễm một tầng máu, sợ đến quên cả khóc, đau lòng nói: "Phu quân, ngươi bị thương? Làm sao lại bị thương nặng thế này ? Có đau lắm không?"

Thành Tiêu nới lỏng cánh tay đang ôm y ra một chút, ôn nhu nói: "Bảo bối, phu quân không đau, không cần lo lắng."

Nhìn cặp lông mày thanh tú nhíu lại, trong mắt toàn là sự tự trách cùng khổ sở của y, Thành Tiêu vội vàng thu hồi lại ánh mắt đang liếc đến cặp ngực nhỏ của Lâm Tri Dung, dụ dỗ nói: "Bảo bối giận phu quân đúng không? Vậy phu quân cho bảo bối đánh được không, là phu quân sai nên phu quân đáng bị phạt."

Lâm Tri Dung nhón chân ôm chặt lấy cổ của hắn, trầm giọng khóc nức nở, một lúc lâu mới nghe được y đứt quãng nói: "Phu quân có phải là ngại ta phiền? Ta biết là ta ... Ta không xứng làm vợ của ngươi..."

Thành Tiêu bị Lâm Tri Dung ôm vào trong ngực toàn bộ khuôn mặt đều dán tại ngực y, bị cặp ngực thơm ngát cùng mềm mại dán vào mặt, ép tới trên khuôn mặt đều hồng thấu. Thành Tiêu cắn chặt hàm răng, kìm nén con dã thú sắp thoát ra khỏi chính mình, hai tay mò đến cặp mông tròn trịa của y, không chút nào kiên nhẫn nghe tiếp mà ngẩng đầu lên ngăn chặn cái miệng của Lâm Tri Dung:

"Bảo bối, phu quân yêu ngươi, chính là kiếp sau kiếp sau nữa phu quân cũng chỉ có một người vợ là bảo bối!"

Lâm Tri Dung kinh ngạc đến không biết phải làm sao, chỉ có thể đáp lại đầu lưỡi đang tùy ý càn quét trong miệng của mình, vừa sợ lại vừa cao hứng, cả người đều không tự chủ được mà phát run, sau lưng áo toàn là mồ hôi, không kịp để ý liền bị hôn đến cả người nhũn ra, một lát sau liền bị đặt ở trên bãi cỏ.

Thành Tiêu vươn tay đến quần áo trên người Lâm Tri Dung, hai ba động tác liền xốc lên chiếc áo đã ướt đẫm của y, cặp ngực trắng mịn lập tức đung đưa ở ngay trước mắt nam nhân. Hai núʍ ѵú đỏ tươi bị buộc chặt chẽ ở trên y phục giống như một đôi thỏ con ngọt ngào đang khoe sắc, Lâm Tri Dung bị hai bàn tay kia xoa bóp vô cùng thoải mái, còn có mang theo một cảm giác căng đau tê dại. Ngón tay cái của Thành Tiêu thỉnh thoảng đảo quanh trên núʍ ѵú, tại lỗ nhỏ trên núʍ ѵú mài ép, một phút chốc lại dùng hai ngón tay kẹp lấy nó, nhẹ nhàng nắm kéo.

"Tại sao lại như vậy?" Thành Tiêu bỡn cợt nói: "Hẳn là bị ta mỗi ngày dày vò, nên nó mới trở nên lớn hơn?"

Thấy khuôn mặt hắn không có chút nào ghét bỏ, Lâm Tri Dung do dự một lúc mặt liền đỏ lên nói: "Mấy ngày nay... Bỗng nhiên biến thành như vậy... Thân thể của ta vốn không giống với nam tử bình thường..."

Lâm Tri Dung lo lắng nhìn Thành Tiêu, sốt sắng mà hỏi: "Phu quân, ngươi sẽ không đuổi ta đi đúng không? Cho ta ở lại đây được không? Ta sẽ không gây phiền phức... Tất cả mọi người đều khen ta làm rất tốt..."

Thành Tiêu buông tay ra, nâng mặt của y hôn lên một cái: " Tất nhiên là ở lại đây, bảo bối ngươi đi theo ta." Thấy bên trong cặp mắt kia lập tức sáng lên, vui vẻ đến hai gò má đều ửng đỏ, trong lòng Thành Tiêu lập tức ấm áp thành một mảnh: "Bảo bối, làm việc rất giỏi, phu quân vẫn luôn biết."

Cả người Thành Tiêu áp đảo trên người Lâm Tri Dung, chóp mũi đυ.ng chóp mũi, ghen tị nói: "Bảo bối, ngươi tốt như vậy, những người kia liếc mắt nhìn ngươi một cái ta liền đố kị đến tâm đều khó chịu muốn chết, hận không thể đem con ngươi của bọn họ toàn bộ móc xuống."

Nghĩ đến nhiều người trong lúc Lâm Tri Dung lơ đãng khom lưng một cái liền mang theo ánh mắt trần trụi mà đánh giá eo nhỏ cùng cặp mông của y, thậm chí những tiểu tử kia còn đối với y mơ mộng hão huyền làm hắn tức giận đến chua cả răng, hận không thể khóc lóc om sòm ngay tại chỗ buộc Tri Dung về nhà.

"Phu quân, ngươi không nên tức giận... Bọn họ không có thích ta, nếu không ta đi nhà bếp hỗ trợ, người nơi nào thiếu..." Lâm Tri Dung nhút nhát hôn hắn một cái.

Thành Tiêu tâm lý mềm nhũn, người tốt như vậy lại cố tình không tin thế gian nhưng lại tin tưởng và thích hắn, xem ra tâm lý của y vẫn luôn tự ti như vậy.

Sau khi nghe nửa câu sau, hắn kém chút nữa bị chọc giận: "Bảo bối ngốc! Phu quân làm sao để ngươi đi làm công việc nặng nhọc kia! Tại sao ngươi không nói sẽ đến làm ấm giường cho phu quân! Trừ ngươi ra không ai có thể làm công việc này !"

Thành Tiêu xem trong mắt Lâm Tri Dung một bộ rất là mong đợi nhưng không thể không đè nén xuống. Thật giống như có thể ở bên cạnh hắn mọi thời khắc làm y rất cao hứng, nhưng Lâm Tri Dung lại cảm thấy được chính mình giống như đang được ưu đãi mà do dự không thôi. Như nhìn thấu suy nghĩ của y Thành Tiêu liền giả bộ đáng thương nói:

"Chỗ của ta xác thực rất thiếu người, bảo bối ngươi nhìn thấy không, ta cũng bị thương." Thành Tiêu liếʍ liếʍ đôi môi y, trầm giọng dụ dỗ nói: "Tướng quân bị thương, không lẽ làm những người không đáng tin đó xem bệnh? Hay là nói ngươi muốn ta đi đến chỗ ngự y bắt lấy một người xem vết thương giúp ta?"

Lâm Tri Dung nhanh chóng lắc đầu một cái, chỉ lo hắn thật sự đi bắt người khác xem vết thương.

"Bảo bối, ở cùng ta vốn là ngươi chịu lỗ, ta cũng không có ưu đãi ngươi." Thành Tiêu thao thao bất tuyệt mà nói dối, hắn mặc kệ tất cả miễn là có thể lừa người tới tay những chuyện còn lại thì tính sau!

"Phu quân, ngươi nói thật sao?" Lâm Tri Dung cao hứng nói: "Ta sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi?"

Thành Tiêu cũng không nhịn được nữa: "Bảo bối ngoan, đừng nói mỗi ngày! Chính là hàng đêm bò đến trên giường của ta đều được!"

Nói xong Thành Tiêu hạ xuống những cái hôn xuống trước ngực y, Lâm Tri Dung nhớ tới hai người đang ở trong rừng cây nhỏ, bất cứ lúc nào đều sẽ có người xuất hiện, y kinh hồn bạt vía mà nói: "Phu quân... Không được... Có người sẽ tới... Sẽ bị nhìn thấy... A... !"

Nam nhân một bên ngậm lấy núʍ ѵú, một bên dùng đầu lưỡi mềm mại mà gảy nó, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói: "Có người ở bên ngoài trông coi, ai cũng không vào được, bảo bối cho dù ngươi gọi rách cổ họng cũng không có người nào đến cứu ngươi đâu! Có một cặρ √υ" dâʍ đãиɠ như thế này, ngươi còn muốn ở trước mặt những nam nhân đó lắc lư ư ?"

Lâm Tri Dung mắc cỡ cầm ống tay áo che lại khuôn mặt, chặt chẽ nhịn xuống con dã thú đang kích động.

Địa phương mới vừa tắm qua còn có chút ướŧ áŧ, dù có trần như nhộng thì nơi tư mật vẫn sạch sẽ. Dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn ngoan ngoãn rũ xuống, trái lại hoa huyệt đã sớm ướt nhẹp, không kịp chờ đợi mà chảy ra thật nhiều nước, bị ngón tay thô ráp của nam nhân sờ đến, liền hơi mở cửa huyệt, ôn nhu mà hút lấy ngón tay của hắn.

Nhìn người mà hắn sáng nhớ chiều đang mở rộng hai chân chờ mình tiến vào quấy rối, trong lòng Thành Tiêu chỉ có một ý nghĩ, làm y, làm cho y khóc không thành tiếng mà cầu xin hắn buông tha, sau đó liền cầu hắn bắn ở bên trong mình.

Thành Tiêu rút ra ngón tay đang dò xét trong hoa huyệt, đem ngón tay đã dính đầy mật dịch mò tới cúc huyệt - nơi đã bị hắn lạnh nhạt rất lâu, hắn không kịp chờ đợi mà cắm vào một cái ngón tay.

Để mọi người chờ lâu. Chap này mình tặng cho @amon2046 với @NyNyMinion cùng với những bạn đã ủng hộ truyện của mình. Cám ơn.