Bức Họa Treo Trên Tường


Hôm nay, Danh lại đứng trước bực cửa của căn nhà, khi anh vừa giơ bàn tay lên để gõ cửa thì lập tức cánh cửa đã tự động mở ra.

Vẫn là cô gái ấy, vẫn giống như một năm trước với vẻ trầm tĩnh như nước. Với cái vẻ gần gũi mà như xa lạ không chút nào thay đổi. Chính tính cách ấy của cô ta, lại càng khiến Danh say như điếu đổ. Cả đời chàng lãng tử đẹp trai hào hoa Hoàng Xuân Danh, chưa bao giờ phải chịu sự khuynh đảo trước một người phụ nữ như vậy.

Cô gái nhìn anh và nói:

– Mời anh vào nhà!

Danh gật đầu, và như thường lệ lại là một bó hoa. Hôm nay là một bó hoa cúc, cô gái nhanh tay đáp lấy và lại tiếp tục cắm nó trở lại bình.

Nhân lúc cô gái không chú ý, Danh lại tiếp tục giở cuốn sổ nhật ký thường ngày ghi lại mọi hoạt động của mình như một thói quen. Hơn một năm qua, những điều mà anh ta tiếp xúc, những cái cách thể hiện của cô gái cũng như những cuộc trò chuyện và chủ đề của anh đều đã được ghi lại một cách rõ ràng.

Ngoài việc anh phát hiện ra mình đã yêu cô gái, thì anh cũng phát hiện được ra rằng trong bức tranh nghệ thuật trìu tượng kia. Thì ra là có cả trăm khung cảnh trồng chất lên nhau. Mỗi một khung cảnh riêng biệt, phải có con mắt và sự lý giải sâu xa lắm thì mới có thể nhìn ra. Và trong mỗi một khung cảnh đó dường như đều đang vẽ lên một câu chuyện, những khung cảnh gắn liền với nhau thành một câu chuyện liền mạch. Một năm qua Danh đã tìm hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong bức tranh khoảng một phần ba rồi, và tiếp thêm nữa nếu như khả năng cảm thụ hội họa của anh tăng cao. Những bức màn đằng sau sẽ càng được vén ra nhanh hơn.

Danh bước vào trong căn nhà, cảm thụ không gian thật yên tĩnh và mùi hương từ trên người cô gái. Một mùi hương lạ kỳ hết sức thơm dịu giống như là một mùi sáp của tranh sơn dầu vậy.

Danh cực kỳ thích thú mùi hương này trên cơ thể cô, và đã có nhiều lần anh ra ý dò hỏi. Thế nhưng một điều tương tự giống như mọi lần, cô ta chỉ mỉm cười mà không đáp lại.

Một sự bí hiểm sâu thẳm trong con người của cô ta. Rốt cuộc là cô ta ẩn chứa bí mật gì thế? Một năm cho một cuộc điều tra, điều này hết sức viển vông cho một trinh sát tài ba phá an chớp nhoáng như Danh. Một năm trôi qua mà vụ án chết ba mạng người vẫn đang ở trong bế tắc. Và dường như chính Danh cũng đã quên mất rằng mình phải điều tra phá án chứ trên hết không phải là tán tỉnh người phụ nữ kia.

Nhưng có lẽ thời gian tiếp xúc với cô ta quá lớn đã khiến Danh quên mất và biến mục tiêu phụ thành mục tiêu chính của mình. Hôm nay anh còn chuẩn bị những lời ngọt ngào, chuẩn bị tỏ tình với cô ấy.

Nhìn cô gái bưng bê những dĩa thức ăn đầy sang trọng. Danh từ từ tiến đến gần cô không một tiếng động, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô như đang vuốt lông của một chú mèo.

Cô gái đột nhiên quay sang nhìn Danh, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, theo vào đó là đôi lông mày chau lại khó hiểu:

– Anh làm gì thế?

Danh hơi luống cuống, nhưng cũng đã bị lửa tình lấn át. Anh nói chuyện một cách đầy tình cảm:

– Đã có người nào kể cho cô nghe về câu chuyện học trò thích người thầy của mình chưa?

Cô gái nghiêng đầu nói:

– Hình như là chưa. Mà nếu có thì chắc là người học trò đấy cũng bị đuổi học vì dám lỗ mãng như vậy.

Danh trợn tròn mắt tỏ vẻ thích thú, thật không ngờ cô ta lại có lý giải chuyện này như vậy. Anh cười khổ nói:

– Vậy nếu như tôi nói rằng, những câu chuyện ấy phần lớn đều kết thúc bằng tình yêu đẹp đẽ của cả hai thì cô nghĩ sao?

Cô gái ngồi xuống ghế, nhoẻn miệng cười nhìn Danh và nói:

– Thì chung quy cũng chỉ là họ bị mối tình của mình lôi cuốn đi đến nỗi mất đi luân thường, và thường thì khi người ta phá vỡ quy tắc, sẽ luôn phải có một sự trả giá nào đó xảy đến với họ.

Danh nghe đến đấy, liền hiểu được ý vị sâu sắc trong câu nói này. Đại thể rằng cô ấy muốn nói rằng, nếu Danh có suy nghĩ ấy với cô thì tốt hơn hết nên triệt tiêu nó đi trước khi nhận lấy hậu quả.

Nhưng Danh nào có thể chịu buông thả dễ dàng đến như vậy. Nói một người hào hoa như anh từ bỏ một cuộc tình ư? Trong khi anh có hàng tá các cô gái khác theo đuổi. Vậy mà chỉ vì cô ta anh đã từ bỏ tất cả. Danh lại chịu cam nguyện một kết quả không theo ý mình hay sao. Anh nói:

– Nếu người học trò ấy, vẫn cứ bất chấp tất cả thì sao? Tình yêu đôi khi mù quáng hơn những thứ gọi là lý trí mách bảo rất nhiều.

Cô gái chậm rãi suy nghĩ, rồi chợt đề cập đến một vấn đề, cô hỏi:

– Anh còn nhớ khung cảnh thứ ba trong bức tranh chứ?

Danh gật đầu:

– Còn nhớ, nhưng sao vậy?

Cô gái nói:

– Đó cũng là một con cáo ngồi trước bậc thềm của một hang động, hang động của chúa sơn lâm. Nhưng rồi khi nó nhận ra rằng chúa sơn lâm đã có tình cảm với chính nó thì sao? Ở khung cảnh thứ tư?

Danh hơi sửng sốt nghĩ đến vấn đề này. Anh chợt nhớ đến khung cảnh diễn tả thứ ba trong bức tranh là một con cáo ngồi trước hang cọp. Nhưng rồi khung cảnh thứ tư, con cáo đó đã chết. Chỉ còn lại một bộ xương ngay dưới chân một con cọp. Chỉ có điều anh vẫn không thể hiểu nổi một điều, anh lại hỏi cô gái:

– Con cáo đã chết, nhưng điều đó cũng không thể khẳng định hoàn toàn là do con hổ làm ra được. Trong khung cảnh thứ tư, con hổ cũng đã rơi nước mắt trước bộ xương của cáo?

Cô gái thở dài lý giải:

– Trong tình yêu con người ta đôi khi mù quáng, mù quáng không nghe theo vận mệnh đã an bài. Và khi họ bất chấp theo điều đó thì nghịch lý sẽ đến với họ. Khi con hổ nhận ra rằng nó cũng có tình cảm với con cáo thì chính tay nó đã sát hại con cáo mất rồi. Là vì nó ngày ngày đều thấy cáo xuất hiện trước hang nên rất tức giận, nhưng cho đến một ngày khi nó đã gϊếŧ cao xong, nó lại cảm thấy thương nhớ bóng hình của cáo. Và đó cũng là sự trừng phạt cho kẻ không tin theo số phận mà bất chấp dâng hiến cho thứ tình cảm ngu ngốc một cách mù quáng.

Danh lặng im, có lẽ đến đây thì anh nên dừng chủ đề lại thì hơn. Bởi câu trả lời của cô ấy đã quá rõ ràng. Danh lại tiếp tục ngồi xuống ghế, cố nặn ra một nụ cười nhìn cô ấy và nói:

– Hình như chúng ta đã quay trở về những khung cảnh đầu tiên trong bức tranh rồi thì phải. Có lẽ chúng ta cũng nên khám phá những khung cảnh tiếp theo đi thôi. Vấn đề về cáo và hổ là điều mà chúng ta đã luận bàn rất nhiều lần trong một năm đã trôi qua.

Cô gái lại nở nụ cười, cô ta nói:

– Đúng vậy, tuy việc con cáo và con hổ chỉ là những câu chuyện bên lề. Nhưng chúng chính là nên tảng để xây dựng lên được một bức tranh nghệ thuật vĩ đại đến như vậy. Có lẽ tôi chưa từng nói với anh rằng, để thấu hiểu toàn bộ bức tranh thì anh anh cần phải hiểu rõ câu chuyện con cáo và con hổ. Nó chính là một chiếc chìa khóa vạn năng đấy.

Cô gái lại nghiêng đầu, đứng lên, dẫn Danh đến gần bức tranh, và lại chỉ vào bức tranh và hối thúc Danh:

– Giờ thì, anh hãy thử nhìn xem xem trong bức tranh này, khung cảnh tiếp theo là những gì. Sẽ là rất hữu ích nếu như anh biết cách vận dụng cuộc tranh luận vừa rồi đấy!

Danh nghe lời và lập tức ngước nhìn lên bức tranh. Anh hơi nghiêng đầu kinh ngạc, vì rõ ràng lúc này anh có thể nhìn thấy, trong bộ xương của con cáo có một đôi mắt. Thay đổi lại cục diện một chút, bắt đầu từ đôi mắt theo nét nhìn tổng quát, lại có thể thấy được chú hổ đang ôn tồn yên tĩnh nằm trong bụng một con voi.

Cô gái lại hỏi:

– Sao thế? Giờ thì anh nhìn thấy những gì?

Danh lắp bắp trả lời:

– Lạ thật, tại sao tôi lại nhìn thấy một con voi, một con voi hết sức khổng lồ. Và thêm một chút nữa, là lại có một con hổ có răng nanh rất dài.

Thêm Bình Luận