Đại Hoành ngồi đối diện Bách Liệt, liếc mắt đưa tình với anh, ngượng ngùng mỉm cười.
Bách Liệt nhảy dựng lên, cứng nhắc nói: “Đến giờ làm rồi, tôi phải đi đây, bái bai trước nhé.”
Nhã Văn cố hết sức nhịn cười, có lẽ chỉ ở đây, cô mới có thể quên đi mọi chuyện, giống như một cô gái vô tâm vô phế, hưởng thụ những ngày này một cách trọn vẹn.
Nhưng trong lòng cô biết, cô gái vô tâm đó cũng đâu phải là cô. Nhã Văn cô, vốn là con người chỉ biết trốn tránh hiện thực mà thôi.
Giống như Nhã Quân đã từng nói, cô thật sự là con rùa rụt cổ thích tự lừa mình dối người.
Buổi tối cuối tuần có bữa tiệc tại bể bơi, chủ đề là hoa và màu trắng. Chạng vạng chiều, Nhã Văn đã dạy bắn tên xong, sau đó đi tới hỗ trợ mọi người. Clubmed G.O. hằng ngày đều phải làm việc tới hơn 12 giờ, nhưng công việc cũng rất thoải mái, nhất là vào ban đêm, Nhã Văn cùng đồng nghiệp sau khi tổ chức liền bị lôi kéo tham gia.
Mới đầu Nhã Văn cảm thấy mình không hợp với nền văn hóa khác biệt quá lớn, cô lớn lên trong một gia đình có truyền thống giáo dục lâu đời, tuy tính cách đôi nét hơi phản nghịch, nhưng cũng không thể tán đồng với những hành động phóng túng không biết biết chế nơi đây. Sau đó Nhã Văn bỗng nhiên thông suốt, cứ coi chuyện này như một nhiệm vụ cô phải hoàn thành đi, phóng túng đâu phải tội lỗi, cô chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.
Nhã Văn từ đó học uống rượu, học hút thuốc, học khiêu vũ như những vũ công chuyên nghiệp, học được cách ứng xử khi khách đến gần… Nhưng khi tiệc tàn, cô cũng chẳng còn lưu luyến, lại trở về dưới lốt một cô gái hay u sầu. Cô không nghiện mấy cuộc vui này, cô chỉ say đắm việc được hóa thân thành một bản ngã hoàn toàn khác.
Nhã Văn mặc áo trắng cùng với váy dài hoa hồng, mặt trên in đủ các loại màu sắc như váy áo người Hawaii, thực lòng cô rất thích hoa.
Du khách tụ tập ở quầy bar dần đứng lên hết, cùng đợi đến lúc nhà hàng mở cửa. Nhã Văn đi qua từng cái bàn thu nhặt những cốc thủy tinh đã rỗng không, đồng thời cung cấp thêm đồ uống cho khách. Nghĩ đến mái tóc dài dính bết đằng sau gáy vì mồ hôi, cô thấy hối hận tại sao mình lại không buộc đuôi ngựa chứ, ai mà ngờ nóng đến như vậy.
“E hèm!” Bách Liệt vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô tiến lại gần, vóc dáng cao gầy của anh ta trong đám đông thật nổi bật.
Nhã Văn đem khay cốc tới quầy rượu, nghi hoặc đưa mắt hỏi.
Bách Liệt không nói gì, ngoắc ngoắc ngón trỏ.
Cô chúi người nhìn về phía trước, bỗng nhiên Bách Liệt lấy đâu ra một đóa hoa bách hợp rất lớn màu hồng nhạt, cài vào sau vành tai cô.
Nhã Văn ngước nhìn anh, rồi cười rộ lên, mọi mệt mỏi trong giây phút kia cơ hồ tan biến hết. Liệu có thực sự như Bách Liệt nói, cô quá dễ đoán hay không. Mà có lẽ, thấu được tâm can cô, cũng chỉ có Bách Liệt.
Cô bỗng quay đầu về phía đường cái, một người đàn ông đang đứng ở đằng xa, dưới chân có một cái vali nho nhỏ. Anh đã cắt kiểu tóc mới trông rất hợp thời, nhưng gương mặt vẫn như xưa; anh đen hơn rồi, cô cũng không nhớ anh lại gầy như vậy; trên sống mũi thẳng tắp giờ xuất hiện thêm một đôi kính, anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, âm thanh chưa kịp phát ra đã bị nuốt chửng bởi tiếng nhạc ồn ào. Nhưng Nhã Văn biết, anh đang gọi tên cô:
“A Văn…”
Cô không ngờ ngày này lại tới sớm vậy, đột ngột đến nỗi cô chỉ còn biết đứng ngơ ngác ở đó, mặc cho Bách Liệt kẹp gọn mái tóc cô bằng những bông hoa bách hợp màu hồng nhạt kia.
Chương 2: Thước phim đã ngả màu
Có lẽ trong lòng ai cũng có vài cuộc phim nhựa đã ố vàng, mỗi con người, mỗi khoảnh khắc, mỗi không gian cảnh vật, sẽ ở sâu trong chiếc hộp nội tâm này chậm rãi quay, chiếu lại từng đoạn, từng đoạn.
Bùi Nhã Văn cũng không ngoại lệ.
Cô còn nhớ, lần đầu tiên được nếm trải cảm giác mang tên thống khổ là mùa hè năm tốt nghiệp tiểu học.
Mùa hè ấy, ba mẹ chia tay, mẹ cô kiên quyết muốn ly hôn. Thời gian đó Nhã Văn còn bé lắm, cô chẳng rõ chia tay là gì, nhưng cô biết, mẹ đã bỏ đi, rời bỏ cô, rời khỏi ba và Nhã Quân, ngôi nhà của cô từ nay không còn trọn vẹn.
Trước khi đi mẹ gọi Nhã Quân vào phòng nói chuyện rất lâu, riêng cô bà chỉ vừa ôm vừa khóc và dặn dò vài câu.
Nhã Văn không khóc, nhưng tối hôm ấy cô không tài nào ngủ được.
Cô lén lút đứng đậy, nhẹ nhàng đến phòng Nhã Quân, anh dường như đoán được là cô, lập tức mở cửa.
“Anh ơi…” Khuôn mặt Nhã Văn mếu máo, nói không thành tiếng.
“Vào đi.” Nhã Quân thở dài, mở cửa ra cho em gái vào.
Đèn học hãy còn sáng, trên bàn còn có một quyển sách, anh cũng còn thao thức.
“Em không ngủ nổi…” Cô ngồi bên giường anh, “Em… Em nhớ mẹ lắm.”
Nhã Quân chậm rãi ngồi xuống cạnh Nhã Văn, ôm lấy cô: “Có lẽ bây giờ mẹ cũng đang nhớ chúng ta lắm đấy.”
“Vậy thì tại sao mẹ lại đi, sao mẹ không ở lại chứ.” Hốc mắt Nhã Văn ươn ướt.
“Mẹ ở lại nhưng mẹ và ba đều không được hạnh phúc, em có vui không.”
Cô ngẫm nghĩ, gục đầu xuống.
Nhã Quân vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, đây là lần đầu tiên cậu lấy tư cách người anh sờ đầu em gái nhỏ của mình, trước kia hai đứa chỉ lo cãi nhau, thậm chí hồi năm nhất hai anh em còn vì vài món đồ chơi mà sống chết tranh giành nhau bằng được.
“Buổi chiều mẹ nói gì với anh hai vậy?” Nhã Văn nhịn không được hỏi.
“…Cũng không có chi,” Nhã Quân dường như không được tự nhiên, “Mẹ nói một vài chuyện anh không rõ lắm, hình như mẹ bảo rằng bà không còn lựa chọn nào khác.”
Nhã Văn thở dài, thế giới người lớn cô sẽ chẳng bao giờ hiểu hết, nào là khắc khẩu, đánh nhau, thù địch, đau đớn, đối với cô đều quá phức tạp.
“Sao mẹ không nói gì với em thế anh?” Nhã Văn khụt khịt mũi, thật ra cô cũng không quá để ý đến lời của mẹ, cô chỉ buồn việc mẹ trò chuyện với anh hai rất lâu mà không thèm cho cô đến nửa câu.
“Có lẽ là do…. Mẹ thấy em còn nhỏ quá đó.” Nhã Quân đáp có chút ngốc nghếch.
“Nhỏ ấy hả?! Em với anh cùng sinh một ngày cơ mà!” Nhã Văn không phục.
“Suỵt…” Nhã Quân ngăn cô lại, sợ ba ở phòng bên có thể nghe thấy.
Cô chán nản đứng lên rồi sụt sùi khóc, tự nhiên lại biến thành một đứa bé không có mẹ sao, mặc dù hằng ngày cô hơi bướng bỉnh, ba mẹ cũng không nên trừng phạt cô như vậy.
“Này…” Nhã Quân đẩy đẩy cô, “Em đừng đứng đó khóc nữa.”
Nhã Văn càng khóc càng thấy đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má, cô chẳng dám khóc lớn, chỉ có thể nức nở kìm nén.
Nhã Quân nhìn Nhã Văn đầy hoảng sợ, cậu luống cuống chẳng biết nên nói nên làm gì bây giờ. Rốt cuộc cậu ôm lấy cô, im lặng, tựa đầu cô đặt trên vai cậu.
Tối hôm đó, Nhã Văn vắt óc cũng không nghĩ ra mình đi ngủ bằng cách nào, lúc tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường, hai mắt sưng to như hai hạt đào.
Nhiều năm sau, Nhã Văn mới hiểu, khi ấy mẹ bảo không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng là vì cái gì. Nếu hai người chung sống mà chỉ gây ra đau khổ cho đối phương, vậy thì dù có yêu đến chết đi sống lại, họ cũng sẽ lựa chọn cách rời xa nhau để tốt cho cả hai.
Cô hiểu, bởi vì cô cũng đã từng lâm vào tình cảnh tương tự, nếm trải qua lần đầu “Không có lựa chọn nào khác” trong đời.
Ngày trường sơ trung khai giảng, hai anh em rụt rè dắt tay nhau lên văn phòng tìm cô giáo để hỏi lớp mới, họ không biết mình học ở đâu vì khi cãi nhau, ba mẹ đã vô tình xé giấy nhập học của họ.
“Hai em à…” Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính mắt lên nhìn họ, thông báo, “Nếu không có giấy thông báo thì không làm thủ tục nhập học được.”
“Vì sao ạ?” Hai anh em đồng thanh hỏi.
Cô chủ nhiệm lắc đầu, trước giờ cô cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy: “Vậy các em làm thế nào chứng minh mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn đây.”