Bữa Tối Ở Cherating

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Oanh Mai Truyện không có những cảnh H nóng bỏng như “Thoát khỏi Viêm Hoang” Không êm đềm như “Lục Thiếu Phàm, em yêu anh”. Câu truyện thật nhẹ nhàng ấm áp, tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình  …
Xem Thêm

“…”

“Nhưng sau mình lại thấy, cậu không phải là không thích đi chơi, căn bản trong lòng có quá nhiều tâm sự, cho nên thường hay nhíu mày lơ đãng.”

“…”

“Dù sao tụi mình cũng cho rằng cái khí chất mỹ nhân âu sầu này thực sự hấp dẫn tuyệt đối đó nha.” Cuối cùng Annie chốt lại một câu.

“Thiệt sao trời…” Nhã Văn khóc không ra nước mắt.

“Ừ, nhưng mà sau khi gặp dì cậu, mình mới phát hiện bản thân thật ngây thơ biết bao, cứ tưởng đã nhìn thấy cả thế giới mà hóa ra vẫn chỉ bò bõ trong cái ao làng.”

Quả thật, Nhã Văn cũng từng mộng tưởng như vậy. Cô từng này tuổi rồi, luôn nghĩ mình đã hiểu hết mọi sự đời, lại không biết rằng, mình vẫn lạc trong cái thế giới mà bản thân tự tạo ra.

“Dì ấy dường như thực sự biết rõ nguyện vọng của bản thân, còn chúng ta vẫn cứ mờ mịt sao ấy, cho nên dì ấy chính là tấm gương thục nữ để mình phấn đấu.” Cô nàng vỗ đùi đến tét một cái rồi chỉ thẳng lên trời, cứ như thể đã tìm được thần tượng đáng giá để sùng bái vậy.

Nhã Văn cười khổ, Annie đâu có biết rằng Thư Lộ để có thể trở thành Thư Lộ của ngày hôm nay cũng đã phải trả giá rất nhiều.

“Nếu một lúc nào đó mình có thể giống cô ấy, đi du lịch khắp nơi, hứng thì sáng tác, phiêu diêu tự tại như vậy thật tốt biết bao.”

Nhã Văn cất sách vào tủ, tắt đèn bảo: “Ngủ đi, ngày mai cậu còn phải ra sân bay đón người cơ mà.”

Có đôi lúc, Nhã Văn tự hỏi khi mẹ và dì Thư Lộ bằng tuổi cô bây giờ, liệu có như cô không, lạc lối khϊếp đảm trong mê mải.

Ngày hôm sau là một ngày đầy mây buồn bã, cảm giác như mưa đến nơi. Trải qua tháng hai bận rộn, rồi cũng đến tháng ba tháng tư thanh nhàn, Nhã Văn thích mùa này nhất, nhưng không thích mưa liên tục và không khí lúc nào cũng vô cùng ẩm ướt. Toàn bộ buổi sáng cô chỉ phải dạy cho hai học viên người Úc, sau khoảng mười phút họ thấy chán rồi bắt đầu chạy về phía bãi cỏ chơi đá banh.

Nhã Văn quan sát bầu trời, dường như lại sắp mưa nữa nên cô thu dọn cung tên cất vào kho, dõi mắt lên đồng hồ trên tường, tự nhủ thầm đã đến giờ cơm.

Quán bar bên cạnh nhà ăn tính ra chỉ còn vài khách, mà quầy pha chế thì bị bu kín bởi một đám thiếu niên vừa chơi từ vịnh lên bờ. Nhìn thấy cô Bách Liệt liền mỉm cười vui vẻ rồi tiếp tục pha cho tụi nhỏ sữa chuối lắc.

“Tôi một ly Smile nhé.” Nhã Văn nói với Bách Liệt.

“Được rồi,” Bách Liệt vẻ mặt nghiêm túc, “Quý khách xin chờ cho một chút.”

Nhã Văn cười cười, bỗng chốc hiểu tại sao mọi người đều gọi anh là “Gabriel mắt điện”, đôi mắt anh nhỏ dài, trông như tao nhã mà tràn đầy mị lực, cộng thêm vẻ mặt cao ngạo trời sinh, dễ dàng khiến cho phụ nữ bị mê hoặc bởi ý nghĩ anh chính là “chàng hiệp sĩ” của mình. Mỗi tội, Nhã Văn xoay người quay đi để anh ta không trông thấy nét mặt mình bây giờ, “hiệp sĩ’ này có vẻ hơi đen thì phải, chả thấy giống thiên thần Gabriel tí nào, có khi lại giống một ông trong “Tứ Đại Thiên Vương” biểu tình giữ tợn tay ôm tỳ bà đứng canh giữ cổng chùa hơn ấy.

“Cô đang cười trộm tôi sao.” Đặt ly sữa lắc màu vàng sau lưng Nhã Văn, Bách Liệt thấp giọng hỏi.

Nhã Văn kinh ngạc quay đầu ngó anh, cô chưa nói gì nhưng biểu hiện ‘Anh biết hay vậy’ trên mặt đã khai thật hết tất cả.

“Cô dễ bị đọc vị quá mà.” Bách Liệt vừa bật máy xay vừa nói.

Nhã Văn nhăn mặt trêu anh: “Đi ăn cơm thôi nào.”

Tuần này tổ chức lễ hội ẩm thực theo chủ đề, cô thấy một vài người đồng nghiệp đang trưng cầu ý kiến du khách sau khi thưởng thức đồ ăn. Nhã Văn đi theo bọn họ bắt chuyện vài câu rồi trở về bàn. Dạo này sức ăn của cô có hơi nhiều, cô đổ lỗi cho bầu không khí gia đình quá đỗi quen thuộc ở Cherating này. Nếu Bali đậm chất lãng mạn, Bintan cực kỳ yên tĩnh, vậy Cherating chính là vô cùng ấm áp. Khách tới nghỉ dưỡng hầu hết là các gia đình, hơn nữa phần lớn nhân viên G.O. công tác tại đây đều là người Trung Quốc, nhiều nhất khu vực châu Á. Cô thực sự cảm thấy Cherating chính là một ngôi nhà lớn mà cô là thành viên trong đó, mặc dù lúc đầu cứ có cảm giác như mình bị lọt vào một khung cảnh cũ kỹ trong phim Quỳnh Dao. Rất nhanh sau Nhã Văn đã quen với chất giọng Đài Loan của các đồng nghiệp, khiến cho Annie cũng phải ghen tị: “Woah, hâm mộ quá đi nha.”

Annie là một cô gái chân thành lương thiện thẳng thắn, lúc nào cũng có cách khiến người khác trở nên vui vẻ, chính là khen ngợi họ hết lòng. Nhưng tiếp xúc lâu ngày Nhã Văn mới phát hiện, cô gái này hình như luôn mang trong mình cảm giác tự ti.

Annie sinh ra trong đại gia đình, từ nhỏ đã bị cha mẹ bắt phải lấy anh chị làm tấm gương, anh chị em cô đều rất tài giỏi, nhưng cô nàng thì bình thường không có sở trường gì đặc biệt, cô luôn cảm thấy mình là kẻ dư thừa, vậy nên lúc nào cũng dễ hâm mộ người khác, và đặc biệt chỉ để ý đến ưu điểm của họ.

Bách Liệt so với Annie thì trái ngược hoàn toàn. Tuy anh ta rất ít nhắc đến, nhưng Annie cho biết anh ta là con nhà danh môn vọng tộc, Bách Liệt rất khinh thường mấy kẻ thích ra vẻ ta đây vì anh đơn thuần cảm thấy cực kỳ hài lòng với bản thân, không nhất thiết phải chứng minh điều đó ra ngoài. Anh ta dường như chưa bao giờ khen ngợi ai, hay ít nhất là khen ngợi thật lòng. Nhưng nhìn chung những điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hình tượng rộng rãi và khiên tốn của anh chàng, Nhã Văn nghĩ bụng, đại khái điều này chính là sức hấp dẫn bẩm sinh đi.

“Hôm nay buồn quá.” Annie vừa uống nước ép dưa hấu vừa ngồi xuống đối diện với Nhã Văn, “Cảm giác như cỏ dưới chân muốn chảy nước ra rồi kìa.”

Nhã Văn chỉ cười cười, lúc nào Annie cũng đưa ra những so sánh kỳ quái như vậy.

“Nghe nói cuối tuần này đội xây dựng đã bắt đầu thi công rồi.” Bách Liệt ngồi cạnh Nhã Văn, uống một ly tự mình pha chế.

“Bắt đầu rồi sao,” Annie mở to mắt, “Bao lâu?”

“Tôi không biết nữa,” Bách Liệt nhún vai, “Nhiều nhất là hai tháng, chủ yếu là phải xong trước mùa du lịch.”

“Ước gì được sửa bãi cỏ trường bắn thành sân xi măng thì hay biết mấy.” Nhã Văn mong đợi.

“Mình hi vọng họ xây thêm mấy cửa hàng thời trang nữa, bây giờ đã hết chỗ trưng bày rồi, xoay đi xoay lại mấy vòng mà cũng làm đổ giá được á.” Annie nói.

“Tôi chỉ mong có thể sửa phòng của chúng ta thành phòng cách âm tốt tốt một chút là được” Bách Liệt than đầy bất đắc dĩ.

“…” Nhã Văn và Annie không hẹn mà cùng lườm Bách Liệt với ánh mắt khinh bỉ.

“Á à!” Bách Liệt nhíu mày hồ nghi, bỗng nhiên hiểu ra, “Mấy cô tiểu thư nghĩ đi đâu vậy, tôi muốn xây phòng cách âm với cái phòng ông người Nam Phi bên cạnh, tối nào cũng chỉ kịp đếm đến hai là lập tức ngáy khò khò như sấm…”

Nhưng hai vị nữ sĩ lại cho rằng anh ta gần mực thì đen, đã đen nay càng đen, vẫn nhìn đầy nghi ngờ.

“Nghe tôi nói này các cô,” Bách Liệt bày ra bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, “Đàn ông không phải cứ thấy một người phụ nữ bất kỳ là liền nổi thú tính đâu, đàn ông đâu có ngu xuẩn thế.”

Nhã Văn và Annie liếc nhau, nín nhịn cười.

“Còn nữa, cho dù toàn bộ đàn ông G.O. có ngu xuẩn như hai cô nghĩ đi nữa,” Anh dừng lại một chút, bày ra bộ dáng cao ngạo, “Tôi chắc chắn cũng không giống vậy.”

“Ố ồ,” Nhã Văn nhẹ nhàng nói, “Vậy là anh không có hứng thú với phụ nữ hả?”

“…” Bách Liệt nín lặng, mắt phượng híp chặt, đoán ý đồ của Nhã Văn. Anh ta cảm thấy cô nàng đang đào bẫy chờ mình nhảy xuống.

“Vậy là,” Ánh mắt Nhã Văn đảo qua đảo lại, “Ý nói… thực ra anh có hứng thú với đàn ông chứ gì?”

Bách Liệt bỗng thấy rùng mình, như có giác quan thứ sáu từ từ quay đầu.

“Hi…” Anh chàng mới đến Đại Hoành như có như không đứng sau anh, nhìn anh đầy chờ mong.

“Hi…” Nhã Văn và Annie cùng đứng dậy chào hỏi lại theo phép lịch sự.

“Tôi… ngồi đây có được không?” Đại Hoành ấp úng hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Hai vị nữ sĩ đồng thanh.

Thêm Bình Luận