Chương 4-1

Phụ với Mén, quét dọn rửa chén bát vừa xong, Hạnh lên nhà trên thì thấy ông bà Bảy Thọ đang còn ngồi uống trà...

- Sao ba má không đi ngủ chút đi...

- Giờ nầy còn ngủ nghê gì nữa chứ...

Ông Bảy Thọ nhìn cô... ủa, mà sao nảy giờ tao không thấy thằng Định vậy?

Cô ba Hạnh ngạc nhiên:

- Khi đưa chú Năm về, anh ấy đi với ba cùng chú Lành mà...

- Ừ, cả thằng Lành nữa, lúc anh Năm xuống ghe cũng không thấy nó đâu...

- Hay tụi nó lại kiếm chổ nào để nhậu tiếp rồi... Bà Bảy xen vô.

- Nhậu tiếp gì chứ, không lý chỉ hai đứa nó, vì thằng Sửu và Tỵ đi với tui mà...

Bà Bảy nhìn Hạnh, hai người chưa kịp nói gì thêm thì Lành đã xuất hiện ngay cữa...

- Thằng Lành, nó kìa ông... Bà buột miệng, trong lúc ánh mắt Hạnh sáng lên...

cô hỏi Lành:

- Chú Lành, còn anh Định đâu?

- Anh ấy nói có chuyện cần làm, biểu em về đừng cho chị ra xưởng cưa, chị còn đây, may quá...

Hạnh tròn xoe mắt:

- Không cho chị ra xưởng cưa, sao vậy? anh ấy có chuyện gì cần làm chứ?

Có lẻ vì bận lo ca hát suốt ngày hay lo lắng điều gì mà Hạnh hình như quên lý do chánh Định có mặt nơi đây, nên cô giật mình khi nghe ông Bảy gọi:

- Hạnh, bây từ từ để hỏi nó chứ... Lành, thằng Định đã đi đâu rồi hả?

- Dạ, khi Cậu Bảy tiển người của gánh hát Hương Quê xuống ghe, thì anh Định hỏi con có thể lên chiếc ghe Miền Tây đang nằm trong ụ chơi được không, con hứa sáng sẽ đưa ảnh lên, vì bây giờ trong đó tối mò lên làm gì... thì ảnh nói có chuyện cần làm, biểu con vào trong nhà đừng cho chị Ba ra xưởng cưa...

- Nó không nói cho mầy biết là chuyện gì à? Bà Bảy hỏi Lành.

Lành lắc đầu:

- Dạ không.

Giọng Hạnh run run:

- Rồi chú thấy ảnh đi đâu không?

Lành gải gải tóc:

- Em cũng không biết tại sao, ảnh biểu em về nhà thì em không cải được nên không biết ảnh đã đi đâu nữa... nhưng ảnh nói...

- Nói gì thì mầy nói ngay đi... còn ở đó... ông Bảy gắt.

- Nó nói gì?... Ảnh nói gì?... Bà Bảy và Hạnh dồn dập.

- Ảnh nói, rạng ngày sẽ biết... giọng Lành thấp xuống, nhìn Hạnh:

- Em xin ảnh dạy đờn cho em, ảnh nói, xong việc nếu ảnh còn sống sẽ dạy... em cũng không biết chuyện gì mà quan trọng dữ vậy...

Hạnh ứa nước mắt nhìn ông bà Bảy, nôn nóng:

- Chắc ảnh lên chiếc ghe miền Tây rồi đó Ba, hay mình ra ngoài đó coi thế nào?

- Anh ấy dặn em nói mọi người rạng sáng hãy ra, em nghĩ...

Vì mãi mê câu chuyện mà mọi người trong nhà ông Bảy Thọ không để ý tiếng gà gáy sáng đã vang vang, tiếng xì xào của bạn hàng nhóm chợ đã dồn dập... Hạnh nhìn ra ngoài:

- Trời cũng sắp sáng rồi Ba, mình đi đi...

Không đợi ông Bảy Thọ đồng ý, cô lấy chiếc nón lá đội lên đầu đi ngay ra cữa. Lành chạy theo cô:

- Nhưng anh Định lên chiếc ghe miền Tây để làm gì, chị Ba? bộ trên chiếc ghe đó có chuyện gì hả?

- Rồi chú sẽ biết... vái trời đừng có chuyện gì...

Ông Bảy cũng đứng dậy:

- Bà ở nhà đi, tui theo tụi nó coi như thế nào...

Ông Bảy Thọ đi ra tới con đường lộ đá đỏ thì trời đã mờ mờ sáng, nhìn phía trước không thấy bóng dáng của Hạnh và Lành đâu, ông lắc lắc đầu cảm thông cho sự vội vã của họ. Ngang qua chợ Xoài Hột, ông cũng chỉ gật đầu đáp lễ sự chào hỏi của những bạn hàng quen thuộc thay vì đứng lại hỏi thăm họ như thường lệ, vì ông cũng muốn mau đi đến ụ ghe để xem như thế nào. Vừa xuống cầu Thầy Tùng, ông gặp ngay thằng Lỳ:

- Chú Bảy đi đâu sớm vậy, đi xe không, con chạy ngay nè.

- Ồ, không, tao chỉ vào trong xưởng cưa...

- Lúc nảy con có thấy cô Ba và thằng Lành, cũng đi vào trong đó, có chuyện gì không chú Bảy?

- Chỉ coi lại ít đồ thôi, chứ không có chuyện gì đâu.

- Vậy hả chú Bảy... rồi hắn nhe răng cười:

- Chừng nào chơi đờn ca nữa chú Bảy? hồi hôm tụi con nghe đã quá đi, cái anh gì trên bờ kinh đờn cũng hay quá hả chú...

- Ừ, từ từ...

Ông Bảy Thọ rảo bước sau khi trả lời Lỳ, trong lòng cũng thấy vui vui khi nghe Lỳ khen Định đờn hay, ông lẫm bẫm:

- Cái thằng, phải chi...

Nhưng ông chưa kịp nói gì thêm, thì thấy Lành hớt hãi từ trong xưởng cưa chạy ra đường, suýt chút đã đâm sầm vào ông. Linh tính có chuyện không hay, ông nắm vai Lành còn đang thở hổn hển:

- Có chuyện gì, mầy chạy đi đâu vậy Lành?

Lành lắp bắp:

- Con... chạy về.... kêu.... kêu... Cậu nè... anh Định...

- Thằng Định? nó sao rồi... ông Bảy Thọ cũng hốt hoảng...

Lành nắm tay ông kéo đi:

- Con không biết nữa... Cậu... lên chiếc ghe miền Tây ngay đi... chị Ba khóc quá trời trên đó...

Ông Bảy Thọ không còn lòng dạ nào để hỏi Lành, ông chạy theo Lành đến ụ ghe muốn hụt hơi, phải đứng thở trước khi trèo lên ghe... Nhân lúc đó, Lành, hình như đã định thần nên hỏi ông:

- Bộ có chuyện gì trên chiếc ghe miền Tây hả Cậu?

Không trả lời Lành, mà ông hỏi lại:

- Lúc nảy mầy nói thằng Định sao rồi?

- Dạ, khi con và chị Ba leo lên ghe thì thấy ảnh đang sùi bọt mép nằm bất động gần chổ mũi ghe, chị Ba khóc ré lên bảo con chạy về kêu Cậu... con không biết chuyện gì nữa...

Ông Bảy Thọ lắc lắc đầu:

- Trời, sao lại như thế... nếu nó có bề gì... Ông ứa nước mắt nghẹn ngào, trong lúc Lành nhìn ông linh cảm có chuyện gì đó mà mọi người đang dấu anh, nhưng thấy ông Bảy Thọ như vậy Lành không dám hỏi.

Khi ông Bảy Thọ và Lành trèo lên chiếc ghe miền Tây thì trời đã hừng sáng, cô Ba Hạnh đang ngồi bên Định nước mắt ràn rụa, vừa thấy ông Bảy, cô đã khóc to lên:

- Ba ơi, anh Định, anh ấy...

Ông Bảy cố giữ vẻ bình tỉnh, ngồi xuống bên Định gắt Hạnh:

- Bây nín đi, từ từ, để tao coi sao đã...

Tuy ông nói với Hạnh như vậy, nhưng tim ông cũng đang đập lung tung trong l*иg ngực, vì trường hợp như vầy ông có gặp bao giờ đâu. Ông rờ khắp người Định, chắc vì nằm ngoài trời đã lâu, nên tay chân anh lạnh tanh, môi tím ngắt, nước miếng trào ra hai bên mép... nhưng vùng ngực anh còn âm ấm... Cố giữ vẻ bình tỉnh, ông quay sang Lành:

- Mầy xuống kêu tụi thằng Sửu lên phụ một tay đưa nó về trong nhà, nơi đây gió lạnh quá đi, rồi mầy chạy ra ngoài Vàm, coi thầy Hai Lý về chưa, nói tao mời thầy Hai vào có chuyện gấp... ra ngoài kêu một chiếc xe lôi đi cho nhanh nha...

Lành "dạ" và leo xuống trong lúc Hạnh quẹt nước mắt nói theo:

- Đi nhanh nha chú Lành...

- Dạ, chị Ba an tâm đi, em biết rồi...

Tin anh chơi đờn trên bờ kinh bị "trúng gió" -ông Bảy Thọ dặn người nhà nói với mọi người như thế- bất tỉnh được loan truyền nhanh chóng khắp chợ Xoài Hột, và một lần nữa người dân tại đây lại chứng kiến lòng hào hiệp của gia đình ông Bảy Thọ khi họ thấy gia đình ông Bảy đã hết lòng săn sóc cho bệnh nhân, chứ họ làm sao biết được nội tình. Sau khi được Sửu và Tỵ thay phiên nhau cõng về nhà, Định vẫn bất tỉnh. Để trấn áp cái lạnh trong người anh, ông Bảy đã đốt một lò than đặt dưới giường anh nằm và cô Ba Hạnh túc trực bên giường lúc nào cũng đắp khăn nước nóng lên trán anh, sau khi ông Bảy đã rước thầy đến giác hơi, cắt, lễ *. Dầu sự việc đã xảy ra như vậy, nhưng ông Bảy nhất quyết không cho Bà Bảy và Hạnh nói ra nguyên nhân, vì đôi lúc nóng ruột, Bà Bảy xin ông Bảy hãy để Bà vào năn nĩ Mười Tung xem có thể cứu được Định không. Ông nhớ lại lời thầy Hai Lý, nếu là bùa Lỗ Ban thì người ếm bùa không thể nào rút tay vì họ sẽ bị hậu quả... nên ông cũng muốn chờ gặp thầy Hai coi như thế nào.

Cũng may là trời vừa đứng bóng thì Lành đã rước được thầy Hai Lý về. Sự có mặt của thầy Hai trong lúc nầy đã xoá đi một phần không khí ảm đạm trong gia đình ông Bảy Thọ, khi ông bà Bảy ra tận cửa đón thầy Hai:

- Thầy về kịp, thiệt gia đình tui mừng quá đi, thầy coi mình phải làm sao đây?

Bà Bảy tiếp lời ông:

- Chào thầy Hai, trời ơi, thầy đi đâu, tui với con Hạnh lên Saigon tìm thầy mà không gặp... bây giờ thầy đến thiệt là mừng quá...

Thầy Hai Lý mĩm cười trấn an ông bà Bảy Thọ:

- Xin lỗi chị vì cũng đi có chút chuyện, tui đã nghe thằng Lành thuật lại mọi điều, trước khi về đây, tui đã bói cho anh một quẻ... anh chị an chí đi, quẻ rất tốt, mọi việc rồi sẽ đâu vào đó vì người hiền lương luôn có quí nhân phù trợ... thằng đó đâu rồi?

- Trong nhà trong, thầy vào xem qua cho nó đi, rồi mình làm ba hột, sáng giờ lo đủ thứ chuyện có cơm nước gì đâu, gặp được thầy tui an tâm mới thấy đói...

Thầy Hai Lý nhìn ông Bảy mĩm cười thật tự nhiên:

- Nghe anh nhắc, tui cũng thấy đói đây, thui dẩn tui vào coi thằng đó như thế nào rồi...

Khác với vẻ tươi tỉnh lúc vừa đến nhà ông Bảy Thọ, sau khi thăm mạch cho Định và nhìn thần sắc của anh, trong bửa cơm, thầy Hai Lý trở nên đăm chiêu ít nói, hình như đang tập trung tư tưởng để nghĩ điều gì... khi qua bàn ngồi uống trà, không dằn được nữa ông Bảy Thọ hỏi thầy:

- Hình như có chuyện gì không ổn phải không thầy Hai?

* một phương thức chửa trị "trúng gió" của người dân miền đồng bằng Nam Bộ.

Thầy Hai Lý trầm ngâm:

- Tui nghĩ...

Nhưng thầy chưa kịp nói tiếp thì cô Ba Hạnh đã từ nhà trong mếu máo chạy ra:

- Ba ơi, thầy Hai ơi, sao anh Định, ảnh...

Thầy Hai Lý và ông Bảy Thọ đứng bật dậy:

- Nó sao... và họ cùng chạy vào nhà trong. Lành đang ôm Định trên tay, Định như đang gồng mình mà hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng nghiến lại trong lúc hai bàn tay cũng nắm chặc, như đang tuyệt vọng chiến đấu với một người vô hình nào đó, và máu đang ứa ra từ hai lổ mũi của anh... Nhìn anh như vậy Hạnh ôm mặt khóc rưng rức làm bà Bảy cũng mũi lòng khóc theo.

Thấy mọi người vừa vào Lành nói ngay:

- Lúc nảy, ảnh tự dưng ngồi bật dậy, con sợ ảnh té xuống đất nên chạy tới ôm ảnh, sao ảnh kỳ quá hà Cậu Bảy ơi...

Thầy Hai Lý bước đến dùng hai ngón tay cái xoa vào hai bên thái dương của Định... người Định bỗng dưng dịu lại, thầy Hai nói với Lành:

- Đặt nó nằm xuống đi, nước gừng tao dặn lúc nảy tụi bây cho nó uống chưa?

Hạnh quay lại, đôi mắt đỏ hoe:

- Dạ, nấu rồi, nhưng ảnh luôn cắn hàm răng chặc vậy nên không cho ảnh uống được, con định ra cho thầy hay, thì xảy ra việc như vừa rồi...

- Đem đây...

Hạnh bưng chén nước gừng lại đưa cho thầy Hai Lý, nhưng thầy bảo đưa cho Lành và nói:

- Tao xoa huyệt thái dương cho nó, khi mầy thấy răng nó bớt nghiến thì đút cho nó uống nha...

Lành chỉ đổ cho Định được 2 muổng nhỏ thì phương pháp xoa huyệt của thầy Hai đã không còn hiệu nghiệm, vì răng của Định lại cắn chặc như cũ. Thầy Hai Lý thở ra, khi bắt mạch cho Định:

- Sao lại như thế nầy...

Ông Bảy Thọ lo lắng hỏi ngay:

- Thế nầy là thế nào thầy Hai?

- Mạch của nó có lúc không nhảy luôn, như là người chết vậy...

- Chết...!!!

Mọi người sợ hãi nhìn nhau, và cô Ba Hạnh lại khóc... Vừa lúc đó thì Tỵ chạy vào:

- Thầy Hai ơi, có anh Tín con của thầy tới kiếm thầy kìa...

Thầy Hai Lý nhỏm dậy:

- Kêu nó vào đây...

Thầy Hai vừa nói xong thì Sửu đã dắt vào một thanh niên trạc tuổi như Lành... Tín là con trai Út của thầy Hai Lý...anh chào mọi người và nói với thầy Hai:

- Con đã tới nhà Bác Mười để mời Bác sửa nhà cho mình như tía dặn, nhưng không gặp được Bác Mười, nghe Bác Mười gái nói, Bác bị bịnh sao đó mấy ngày rồi nên từ chối không đi đâu hết á...

Nghe Tín nói tới đó, ông Bảy Thọ trợn mắt:

- Ông ta mới đờn ca ở đây tối hôm qua mà bịnh gì mấy ngày...

Thầy Hai Lý quay nhìn Định thở dài:

- Dĩ nhiên là ông ta biết chuyện của mình làm đã có người khám phá ra, nên...

Thầy Hai bỏ lững câu nói, mà quay lại bảo Tín:

- Thôi mầy về đi, tao ở lại đây vài hôm...

Khi Tín đi rồi, thầy lại ngồi xuống bên Định, nắm cổ tay anh, thăm lại mạch, lẫm bẫm một mình:

- Nếu cứ như vầy, nó không qua được 3 hôm đâu, sao lại như thế được, quẻ Tiên Thiên sai sao, mình có quên gì không...

Vừa nghe thầy Hai Lý nói Định không qua được 3 hôm, Lành sực nhớ lại lời dặn của Định, mà sáng giờ lu bu anh đã quên mất:

- A, con nhớ lại...

Mọi ánh mắt đều nhìn về anh, với những câu hỏi dồn dập:

- Mầy nhớ gì?

- Nhớ gì sao không nói ngay đi coi...

- Chú nhớ gì vậy? anh Định có dặn gì chú à?

Lành tháo sợi dây chỉ điều đeo chiếc túi vải nhỏ hình tam giác trên cổ xuống:

- Anh Định khi bảo con đi về, có trao cho con chiếc túi vải nầy, dặn con nếu anh ấy xảy ra chuyện thì đốt nó ngay, và trong vòng 7 ngày nếu không có chuyện gì nữa thì hãy làm theo tự nhiên, nhưng sáng giờ con quên mất...

Mắt thầy Hai Lý sáng lên, thầy tươi ngay nét mặt:

- Tao biết mà, phải như vậy chứ, đâu thể như thế nầy được...

Ông Bảy Thọ nhìn Lành:

- Mầy thiệt tình nha Lành, sao mầy quên gì mà quên ác vậy? Nó còn nói gì nữa không?

Lành lấm lét nhìn ông:

- Dạ không, ảnh chỉ dặn vậy thui hà...

Hạnh đi tới bên Lành, định dằn lấy chiếc túi vải:

- Chú Lành, đưa chị coi...

Nhưng thầy Hai Lý ngăn cô lại:

- Đừng, con Ba, bây đừng đυ.ng vào chiếc túi đó... Lành, mầy lấy một cái tô kiểu, đổ vào đó chút rượu, đốt ngay chiếc túi đi... hy vọng thằng Định sẽ được cứu...

Hạnh vừa dừng lại thì Mén đã cầm một chiếc tô kiểu chạy lên đưa cho Lành:

- Chai rượu đế bên góc bàn nước kìa chú Lành...

Lành chưa kịp nhìn thấy chai rượu thì Tỵ đứng gần đó đã cầm lại rót vào chiếc tô Mén vừa đem ra... Người trong nhà của ông Bảy Thọ, đều có linh cảm người thanh niên xa lạ tên Định bị "trúng gió" nầy phải rất quan trọng với gia đình ông Bảy, khi họ thấy sự lo lắng của ông bà, nhất là cô Ba Hạnh, đã khóc sướt mướt trước bệnh tình của hắn ta, nên họ luôn túc trực và làm ngay những gì mà thầy Hai Lý cũng như ông Bảy Thọ cần.

Lành xé một miếng giấy nhỏ, bật hột quẹt mồi lửa và thả vào chiếc tô đã được Tỵ rót khoảng 2 chun rượu. Ngọn lửa bùng lên màu xanh nhạt, Lành thòng sợi chỉ điều bỏ chiếc túi vải hình tam giác vào, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn anh... Chiếc túi vừa chạm lửa, đã nổ một tiếng "tách" bốc lên sợi khói trắng như khói của cây nhang vừa đốt và ngọn lửa trong tô bốc cao lên hơn gang tay. Sợi khói bay lên chừng giữa nhà thì tan mất đồng thời ngọn lửa trong tô cũng tắt ngấm dù mùi rượu vẫn còn nồng, chiếc túi vải từ màu đỏ thẩm đã chuyển thành màu đen, cả sợi chỉ điều, nhưng còn nguyên vẹn không có dấu vết gì như vừa bị đốt. Lành cầm nó trên tay:

- Thầy Hai, Cậu Bảy à... sao nó nguội ngắt hà, lửa mà không cháy, sao kỳ vậy...?

Sửu và Tỵ và Hạnh xô tới:

- Thiệt không?... Thiệt vậy hở chú Lành?

Sửu, Tỵ đưa tay rờ thử và nhìn ông Bảy Thọ gật đầu, trong lúc Hạnh cũng muốn thử lắm, nhưng nhớ lời thầy Hai Lý lúc nảy nên cô không dám. Thầy Hai Lý hình như không để ý đến chuyện Lành vừa nói, vì thầy đang chú tâm xem mạch cho Định. Khi Lành đeo lại chiếc túi vải vào cổ mình, mọi người mới thấy thầy Hai Lý thở phào nhẹ nhõm, đặt tay Định xuống giường, thân người Định hình như không còn gồng cứng, răng cũng không cắn chặt như lúc nảy:

- Nó tạm ổn rồi, mạch tuy còn yếu nhưng đã có lại... Lành, chiếc túi đó mầy muốn đeo thì đeo, còn không muốn thì bỏ vô lò than đốt, chứ đừng liệng bậy bạ nha.

- Nhưng, lúc nảy lửa đốt nó không cháy mà thầy Hai.

- Ừ, nhưng bây giờ đốt thì nó cháy ngay...

- Dạ, nhưng thôi, con giữ để trả lại cho anh Định.

- Cũng được... Thầy quay sang ông Bảy:

- Mình ra ngoài nói chuyện đi, để nó nghỉ... thằng Lành với con Ba, coi nấu cháo lỏng đổ cho nó đi... bây giờ được rồi đó... để nó có sức...

Hạnh nhìn thầy Hai Lý:

- Vậy chừng nào anh ấy mới tỉnh hả thầy Hai?

Thầy Hai Lý nhìn Định:

- Phải coi phần số nó như thế nào đã.

Hạnh tái mặt:

- Vậy không phải thầy nói ảnh đã được cứu sao?

- Trên đời cũng có nhiều việc mình phải để cho tự nhiên thôi... làm như lời tao dặn bây đi.

Ông Bảy Thọ đi theo thầy Hai Lý ra ngoài nhà mà bán tín bán nghi trước những việc xảy ra và vẽ úp mở của thầy nên vừa ngồi xuống ghế, bà Bảy chưa kịp rót nước ra chun, ông đã hỏi thầy Hai:

- Mọi việc bộ chưa xong sao hở thầy Hai? thằng Định có qua được không? thầy làm tui lo quá...

- Tui cũng chỉ đoán thôi... nhìn quanh không thấy ai, vì bọn trẻ ở nhà trong, thầy hạ thấp giọng:

- Trước sự việc xảy ra thì rỏ ràng là thằng Định kém, nên nó chẳng những đã không giải được bùa ếm của Mười Tung mà còn bị hành suýt chết, tạm thời bây giờ nó giữ được mạng, nhưng những ngày tới thiệt tình tui cũng không biết sẽ như thế nào, vì Mười Tung đã biết có người đến giải bùa của hắn, lẻ đương nhiên hắn phải diệt đối thủ của mình chứ.

Ông Bảy Thọ kêu lên:

- Trời ơi, vậy có cách nào để khuyên can anh Mười không vậy thầy Hai? Tui thiệt... thiệt... không còn muốn làm gì nữa hết á... tui dẹp luôn mấy chiếc ghe cho rồi...

Thầy Hai Lý bưng chun trà uống một ngụm:

- Tui đã nói với anh, bùa Lỗ Ban, đã ếm rồi thì không thể rút tay, nên chúng ta không thể nào đi năn nĩ Mười Tung được... anh đã nghe hắn nói "nhận chìm ghe, gϊếŧ hết những người trên ghe" thì nếu hắn rút tay, hắn phải gánh lấy hậu quả nầy, anh nghĩ hắn chịu không?

Ông Bảy Thọ hai tay ôm lấy đầu mình tuyệt vọng:

- Vậy tui dẹp hết ghe, không bán buôn gì nữa...

Vừa nghe ông Bảy Thọ nói như vậy, thầy Hai Lý chợt đứng phắt dậy nhìn ông:

- Từ qua nhà anh đến giờ có một việc quan trọng mà vì lu bu quên hỏi anh, vậy chứ mấy đứa đi trên chiếc ghe miền Tây, từ lúc kéo nó lên ụ, anh có biểu đứa nào đi giao đồ cho khách hàng không?

Ông Bảy thò lỏ mắt nhìn thầy Hai Lý:

- Không có...

- Anh chắc chứ, nếu không thì thật may mắn, còn như nếu...

Nhìn thấy vẽ quan trọng của thầy Hai, ông Bảy Thọ e dè:

- Để tui hỏi thằng Tỵ lại coi, tui không có, không biết nó có không?

Dứt lời, ông gọi lớn:

- Tỵ ơi... ra tao biểu chút coi...

Tỵ từ nhà trong chạy ra:

- Cậu hỏi anh Định hả? con Hạnh đã đút cho ảnh được nửa chén cháo rồi đó...

- Ừ, vậy hả, nhưng tao muốn hỏi mầy, từ lúc kéo chiếc ghe miền Tây lên ụ, mầy có sai đứa nào trên ghe đi giao hàng gì cho khách không?

- Dạ không, cậu đâu có biểu con...