Chương 101

Yến Táp nhìn như danh chính ngôn thuận đăng cơ, nhưng chỉ cần đại thần nào có chút đầu óc đều nhìn ra việc hắn đã làm, đối với hành động của hắn khịt mũi coi thường, một số người tính tình cương liệt, trực tiếp cáo lão hồi hương.

Sau khi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Yến Táp chẳng những không thể xóa bỏ buồn bực trong lòng, ngược lại suốt ngày sống trong nỗi sợ hãi bị Tam hoàng tử soán ngôi, sợ người khác đối với việc hắn đăng cơ mang nghi ngờ.

Yến Táp bị Tam hoàng tử hãm hại, khiến hoàng đế, thậm chí đại thần trong triều đều cho rằng hắn tâm tư âm trầm, lòng dạ nhỏ nhen. Nhưng sự thật đáng buồn nhất chính là, hắn chịu không được sự tra tấn của mấy lời đồn đãi vớ vẩn, cùng vai chính đối nghịch, từng bước rơi xuống đầm lầy.

Trong triều đường, hắn chán ghét sự đối nghịch của các đại thần đối với mình, vận dụng thủ đoạn lôi đình, trực tiếp chặt đầu mấy vị đại thần quyền cao chức trọng, làm cho triều đình một mảnh rung chuyển, càng củng cố cái danh bạo quân của Yến Táp.

Cùng lúc đó, Tam hoàng tử Yến Lam không chỉ nhận được thánh chỉ, mà qua đó còn nhận được sự ủng hộ của Trấn Bắc Đại tướng quân Thích Nhạc. Thích Nhạc điều động một bộ phận Trấn Bắc quân, tự mình hộ tống Tam hoàng tử trở lại kinh thành đăng cơ.

Có Yến Táp ở bên so sánh, Yến Lam càng thêm khoan dung, xuất chúng, dễ dàng chiếm được dân tâm, lôi kéo được một số đại thần, qua đó nội ứng ngoại hợp. Nắm trong tay thánh chỉ, hắn nhanh chóng vạch trần chân tướng sự việc Yến Táp giả thánh chỉ cướp ngôi, dưới sự ủng hộ của nhiều quan đại thần, hắn xử tử Yến Táp, bản thân thì thuận lợi đăng cơ.

Mà Yến Táp thân là một nhân vật phản diện làm nền toàn năng, trong mấy năm ngăn ngủi cầm quyền, Nam bộ lũ lụt, Bắc bộ khô hạn, khắp nơi là tiếng oán than của dân chúng.

Yến Lam vừa đăng cơ, Bắc bộ liền lập tức đổ xuống một trận mưa to, làm cái danh thiên mệnh chi tử của Yến Lam thêm chân thực. Còn Yến Táp trở thành một trong những vị bạo quân ít ỏi trong lịch sử, để lại tiếng xấu muôn đời.

Hiện tại, Khanh Vân vừa vặn xuyên đến ngày Hoành Minh Đế đại nạn buông xuống. Yến Táp qua hai năm mưu tính đã sớm khống chế phần lớn lực lượng trong hoàng cung.

Hắn rũ mắt nhìn thân thể yếu ớt thậm chí có thể nói là tàn tạ của mình, vấn đề thể chất không làm khó được hắn, hiện tại linh hồn hắn đã bắt đầu tiến hành chữa trị cái cơ thể rách nát không sống được bao lâu này.

Thứ Khanh Vân khó xử là bởi vì thân thể này sao? Đương nhiên là không, hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế cũng không khó, nhưng muốn ngồi vững lại không dễ chút nào. Thánh chỉ trong tay Tam hoàng tử chỉ là một nguyên nhân nhỏ mà thôi, nguyên nhân chủ yếu lại là danh tiếng của Yến Táp trên triều đình thậm chí là trong lòng bá tánh.

Nếu Khanh Vân vẫn làm giống như Yến Táp, thừa dịp Hoành Minh Đế băng hà tạo thánh chỉ giả đăng cơ, như vậy trong toàn bộ kiếp sống này của hắn sẽ có một vết nhơ vĩnh viễn xóa không sạch. Chỉ cần Tam hoàng tử còn tồn tại, Khanh Vân sẽ không thể thoát khỏi nguy cơ bị hắn mượn chuyện này công kích.

Nhưng cố tình Tam hoàng tử lại là vai chính thế giới này, Khanh Vân thân là lực lượng ngoại lai không thể đem hắn gϊếŧ chết.

Khanh Vân cười nhạo một tiếng, chỉ là một hoàng đế mà thôi, hắn không cần thiết phải giống nguyên chủ liều mạng tranh đoạt.

Nói đến những chuyện nguyên nhân đã từng trải qua có vài phần tương tự với Khanh Vân, thân thể hắn cũng yếu đuối bệnh tật, lại không được bất luận kẻ nào xem trọng. Khanh Vân càng biết, trong hoàn cảnh như vậy, cho dù liều mạng giành lấy ngôi vị hoàng đế, đạt đến đỉnh cao đời người, nghênh đón hắn vẫn sẽ là châm chọc chỉ trích của người khác, không duyên không cớ tặng cho Tam hoàng tử cơ hội lật mình.

Vì vậy, nếu Khanh Vân muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này mà không cần phải lo lắng nguy cơ về sau, hắn phải đường đường chính chính ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Không chỉ vậy, Khanh Vân còn muốn Hoành Minh Đế không xem trọng hắn cùng các quan đại thần hết lời chỉ trích, cầu xin hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này.

Nhưng nếu Khanh Vân muốn đường đường chính chính ngồi lên ngai vàng thì bây giờ Hoành Minh Đế không thể chết được.

Trong Cảnh Dương Cung, Hoành Minh Đế đang nằm trên long sàng hấp hối phất tay hất đổ bát thuốc khỏi tay Tô công công, lão kéo tay Tô công công thở hổn hển hỏi: “Thánh chỉ…… Thánh chỉ đã được đưa đến chưa? Còn có Thích Nhạc…… tin tức trẫm gửi cho hắn……”

Tô công công vội an ủi hắn: “Hoàng Thượng, ngài yên tâm, chỉ cần ít ngày nữa thánh chỉ liền sẽ được đưa đến tay Tam hoàng tử, bức thư gửi đến Thích Nhạc tướng quân cũng đã được truyền đi. Bây giờ việc quan trọng nhất chính là bảo trọng long thể! “

Vừa nói hắn vừa đỡ lão hoàng đế đứng dậy, trong lòng thở dài thật sâu. Có thể nghĩ đến, đường đường là hoàng đế một nước lại phải lén lút đem thánh chỉ đưa ra khỏi cung, chứng tỏ tình hình trong cung lúc này đã nghiêm trọng đến trình độ nào.

Hiện tại hoàng đế sắp đại nạn buông xuống, thế nhưng trong Cảnh Dương cung ngay cả một thái y cũng không có, các quan đại thần cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nghe được lời của Tô công công, Hoành Minh Đế chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào đầu giường, cười lạnh một tiếng, thanh âm già nua: "Long thể? Trẫm hiểu rõ thân thể của mình.”

Nói xong Hoành Minh Đế lại ho khan vài tiếng, tơ máu đỏ tươi tức khắc nhuộm ướt khăn lụa màu vàng.

Lão rõ ràng đối với tình huống này đã tập mãi thành thói quen, Hoành Minh Đế thờ ơ liếc nhìn hoàng thành vẫn như cũ một mảnh trang nghiêm ngoài cửa sổ: “Trẫm vốn đã biết lão đại tâm tư thâm sâu, nhưng không ngờ hắn lại có thể ác độc như vậy, trẫm vẫn là xem nhẹ hắn rồi.”

Hiện tại Cảnh Dương Cung suy bại đến mức này, đương nhiên là bởi vì Yến Táp đã khống chế được toàn bộ hoàng cung. Lúc trước khi hắn biết Hoành Minh Đế đã quyết định đem Tam hoàng tử lập làm Thái Tử, liền nổi lên tâm tư soán vị, đầu tiên là hắn giả bộ tàn phế, nhằm hạ thấp sự cảnh giác của Hoành Minh Đế cùng Tam hoàng tử với mình, lại mượn khổ nhục kế kích lên tình cha trong lòng Hoành Minh Đế.

Sau khi làm tê liệt Hoành Minh Đế cùng Tam hoàng tử, hắn âm thầm tiếp nhận lực lượng mà Hoàng Hậu để lại cho mình, nắm toàn bộ quyền hành trong hoàng cung. Chờ đến khi Hoành Minh Đế nhận ra có chuyện gì đó không đúng, bên người hắn cũng chỉ còn lại một mình Tô công công có thể tin tưởng.

Tô công công cúi đầu không dám trả lời, trong lòng lại là cảm thấy tâm lạnh. Đại hoàng tử có thể ẩn nhẫn đến tình trạng này, thận trọng từng bước, thậm chí không tiếc giả bộ tàn phế, quả nhiên đã ứng với câu tâm tư âm trầm kia của Hoàng Thượng.

“Chuyện khiến trẫm cảm thấy may mắn nhất hiện tại chính là lúc trước đã chọn Tam hoàng tử, nếu đem Đại Yến giao cho kẻ tàn nhẫn độc ác như lão đại, bá tánh của trẫm, giang sơn của trẫm, sợ là sẽ bị hủy trong tay hắn!”

Nói đến đây, trên mặt Hoành Minh Đế lộ ra vẻ tiếc nuối, đập mạnh chiếc khăn lụa trên giường, vô cùng đau đớn nói: “Vốn dĩ trẫm chỉ thương tiếc thân thể của nó, mới giữ nó lại bên người, không đuổi nó ra ngoài cung xây phủ như lão nhị, không nghĩ tới lại *dưỡng hổ vì hoạn!”

*Dưỡng hổ vì hoạn: (Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau. (Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.

Thấy lão hoàng đế suy sút như vậy, Tô công công không khỏi sót xa, lấy tay áo lau đi khóe mắt ướt nước.