Quyển 5: Ác long cùng "công chúa" (7)

Trong sơn động lúc này chỉ có âm thanh tách tách nhỏ của đống lửa đang cháy, ánh lửa làm chiếu ra vài cái bóng lên trên vách đá, ánh lửa hơi hơi đong đưa làm những cái bóng cũng có chút vặn vẹo, nhìn rất kỳ quái.

Công chúa ngồi ở trong một góc, lo cúi đầu cắn lấy thứ đang cầm trong tay, giống như hoàn toàn không có nhận ra không khí khác thường xung quanh, đối diện đằng kia, một người một con rồng như cũ ở cạnh nhau, Beers vẫn như cũ đang kiên nhẫn tỉ mỉ nướng thứ trên tay, Hắc Long cũng trước sau như một nằm một bên chờ được ăn, chỉ là……

Công chúa cuối đầu che đi biểu tình trên mặt, nhe răng trợn mắt, thật khó chịu mà!

Có thể nói lý hay không, các người muốn nổi giận có thể trực tiếp bùng nổ được hay không?! Loại cảm giác căng chặt như dây đàn này, dường như chỉ một giây sau sẽ nổ mạnh rồi cố tình nghẹn lại không bạo phát… Còn không bằng trực tiếp nổ đâu!

Hơn nữa nhị ca có vẻ cảm xúc đã áp lực tới cực điểm, vậy mà còn bớt thời gian xử lý kẻ đang té xỉu kia, công chúa liếc liếc nhìn người đang nằm trong góc tường, nàng có chút bất ngờ khi nhị ca nhìn đến khuôn mặt kia đã lựa chọn ôm người về.

Công chúa hít hà một hơi, hung hăng cắn một ngụm nữa, chỉ là tư thế kia chẳng giống như ôm người bệnh, mà giống như là đang cầm quả bóng bowling, tùy thời sẽ ném văng ra để đánh ngã đám chai trước mặt.

Nàng thổi thổi một chút, oán hận lột lớp vỏ khoai lang trong tay, liếc liếc nam nhân nằm trong góc vẫn không hề nhúc nhích, hơi dẩu môi, hắn ngủ cũng thật là ngon…

Làm cho nàng dọc theo đường về cứ lo lắng không thôi, giống như con cháu của hắn đi theo sát bên cạnh, đôi mắt cũng không dám chớp, sợ nhị ca nhà mình thật sự đem người xem như quả bóng trực tiếp ném ra ngoài.

………

Ngay lúc bầu không khí cẫn có chút kỳ dị xấu hổ này, vương tử nằm ở góc tường hơi cau mày, đột nhiên mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, vương tử lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt cũng sáng ngời, ngôi phắt dậy, “Công chúa?!”

Công chúa đang lột lột vỏ cũng dừng một chút, ừ một tiếng, gật đầu chào hỏi, “Xin chào.”

Vương tử có chút kích động, “Cảm tạ thượng đế, ta rốt cuộc tìm được nàng!”

Công chúa, “…… Cảm ơn.”

Đối thoại của hai người trực tiếp đánh vỡ bầu không khí đè nén trong sơn động, không khí một lần nữa chuyển động.

Beers đem khoai lang đã nướng kỹ lột bỏ vỏ, đưa đưa sang bên cạnh, khoai lang này cũng là ở bên ngoài tìm được, chúng nó mọc bò trên mặt đất, phiến lá hình dáng hơi giống trái tim, hoa thì có hình dạng như một cái phễu màu hồng nhạt, củ có lớp da bên ngoài màu đỏ tím, hình dáng tròn dài khác nhau nằm dưới mặt đất.

Lá và hoa nhìn qua khá là đẹp, nhưng mà từ bên ngoài nhìn sẽ khó có thể nhận thấy sự tồn tại của loại củ ở dưới, nhưng mà… Ra ngoài dự kiến, hắn biết được có khoai lang ở phía dưới.

Hắc Long hoàn toàn tự nhiên vươn đầu lưỡi qua, trực tiếp ăn vào, sau đó thò qua một chút, ngao một tiếng, “Không tức giận nữa?”

Beers ừ một tiếng, nhặt que củi gom lại đống lửa một chút, liếc nàng một cái, cười như không cười, “Nếu như ta tức giận, nàng sẽ đem đồ vật cho ta sao?”

Đương nhiên sẽ cho!

Tinh Nhan gật đầu, nhưng mà Hắc Long biểu hiện ra ngoài… Lại là không chút do dự lắc đầu, thái độ vô cùng rõ ràng.

—— thật mệt mỏi mà.

Tay g cầm que củi cũng dừng một chút, tươi cười căng không nổi nữa.

Tiếng bọn họ nói chuyện vang lên ở trong sơn động vô cùng rõ ràng, vương tử rốt cuộc chú ý tới, dừng lại cuộc nói chuyện với công chúa mà nhìn qua bên này.

Lập tức nhận ra một con mãnh thú rất lớn đang nằm ở nơi đó.

Hắc Long!

Vương tử lập tức giật mình, xoay người nhảy lên nắm chặt kiếm trong tay, rồi chậm rãi dịch dịch sang chỗ công chúa, đầy mặt đề phòng nhìn chằm chằm cự long, giống như chỉ cần có chút không đúng liền sẽ nhào lên chém gϊếŧ.

Thẳng đến khi đem công chúa che ở phía sau, hít vào một hơi, khí thế trên người lập tức thả ra, “Công chúa, nàng trốn ở chỗ này đừng cử động!”

Công chúa liếc nhìn nhị ca một cái, vội vàng giải thích, “Ngươi buông kiếm xuống trước đã, không cần lo lắng, Hắc Long rất là hiền……”

Chỉ là không đợi vương tử hiểu hết lời nàng, một thứ gì đó màu đen chợt xẹt qua, ở không trung để lại nhàn nhạt tàn ảnh, kích thước nhỏ nhưng mang theo lực đạo rất lớn đập vào thanh kiếm trong tay hắn!

Giọng nói mang theo lạnh lẽo vang lên, “Đem kiếm của ngươi thu lại.”

Không nên chỉ kiếm vào nàng.

Hắn sẽ nhịn không được.

Keng một tiếng, hai tay vương tử run lên, thanh bảo kiếm cũng rớt xuống trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“………” Công chúa không nỡ nhìn thẳng, nàng biết mà, nhị ca sao có thể chịu đựng những người khác chỉ kiếm vào Hắc Long chứ?

Vương tử thân thể cứng đờ, nhìn nhìn kiếm của mình đang nằm trên mặt cùng với một đoạn que củi vô cùng tùy ý, đáy lòng phát lạnh… lập tức theo tiếng nhìn qua.

Lúc này mới phát hiện, bên cạnh Hắc Long còn có một thanh niên đang ngồi trước đống lửa, khí chất cực kỳ thanh lãnh, đang tập trung nướng thứ gì đó trên lửa, trong tay tay còn có một thanh củi mất đi một đoạn.

Đây là một người làm người khác khó mà dời mắt.

Lúc nãy có lẽ là Hắc Long quá mức khổng lồ, mà thanh niên quá mức nhỏ bé, làm cho hắn vừa nhìn qua đã bị Hắc Long làm giật mình, trực tiếp xem nhẹ xung quanh.

Vương tử cẩn thận nhìn nhìn người đằng kia, cả người căng thẳng cũng chậm rãi thả lỏng lại, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc không thôi, “Beers?!”

Lúc trước khi hắn đi ra ngoài rèn luyện từng gặp qua nhị vương tử này, bọn họ còn cùng nhau kết bạn đi cùng một thời gian, chỉ là khi đó hai người bọn họ đều cất giấu thân phận.

Sau này khi hắn đối với công chúa tâm sinh ái mộ rồi đi đến hoàng cung cầu thân, lúc này bọn họ mới phát hiện thân phận của đối phương, cũng trở thành bằng hữu.

Chỉ là……Sao người cũng ở chỗ này?!

Trong tay cầm khoai lang đã được nướng chín, đang tản ra mùi vị rất hấp dẫn, Beers chỉ ừ một tiếng, bình tĩnh bỏ hết da rồi đưa vào miệng Hắc Long.

Động tác ăn ý rất là thuần thục, vừa thấy liền biết đã phối hợp rất nhiều lần.

Vương tử đột nhiên hoảng hốt, “Các ngươi!”

Đây là có chuyện gì?!

Không phải đã nói Hắc Long tà ác cướp bóc không chuyện ác nào không làm, đoạt đi công chúa, kịch bản không phải nên đại chiến mấy trăm hiệp ngươi chết ta sống sao?

Kịch bản này không đúng nha!

“Hử?” Beers cho hắn một tiếng rồi tiếp tục nướng khoai lang trong tay, hơi hơi mỉm cười, “Ăn khoai lang không?”

Vương tử muốn điên rồi!

Ăn khoai lang?!

Lúc này rồi còn bảo hắn ăn khoai lang?!

Ăn cái gì khoai lang?!

Ai quan tâm khoai lang chứ?!

Hắn có chút nôn nóng, nhìn một người một rồng vô cùng thân cận trước mặt, “Ăn khoai lang gì chứ, trước hết nói rõ ràng mọi chuyện đi chứ.”

Beers ừ một tiếng, đem khoai lang trở sang mặt khác, lấy ra một củ đã chín kỹ, chậm rãi lột vỏ rồi liếc nhìn hắn một cái, “Không đói bụng sao?”

“Lại đây nói.”

…… Đói.

Đói muốn chết.

Vương tử nuốt nuốt nước miếng…… Đáng xấu hổ mà khuất phục dưới mùi thơm đằng kia.

Chạm rãi đi qua phía đống lửa, nhưng vẫn không quên đem công chúa che ở phía sau.

Công chúa cũng có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng đang che ở trước mặt nàng.

…… Cứ như một ngọn núi, đem nàng che đến kín mít.

“Được rồi, không cần giúp ta lột vỏ, ta tự làm là được.”

Vương tử không khách khí ngồi xuống, duỗi tay ra lấy.

Bọn họ lúc trước đi rèn luyện là đi theo đội mạo hiểm, tự nhiên sẽ không có người đi theo làm tùy tùng hầu hạ, giống như khoai lang này sau khi nướng chín cũng là tự mình lột vỏ ăn thôi.

Hắn lúc này không nhìn thấy, nghe hắn nói như vậy công chúa không khỏi giật giật khóe miệng.

Beers cũng hơi sửng sốt, đem miếng vỏ cuối cùng lột hết còn không quên thổi thổi một chút, đưa sang bên cạnh.

“Không phải cho ngươi ăn.”

Đúng lúc này, một móng vuốt đen xẹt qua, nhắm thẳng cái tay đang vươn ra định lấy khoai lang, vương tử đồng tử co rụt lại, vội vàng rút tay về.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy “Tà ác” Hắc Long đã vươn lưỡi đem khoai lang ăn vào trong miệng, còn giơ lên móng vuốt thị uy, ở trong không khí vẽ ra một đường, ý tứ uy hϊếp vô cùng rõ ràng.

Muốn cướp đồ của ta, cào chết ngươi ..…

Vương tử: “………”

Beers lại liếc hắn một cái, chỉ chỉ một đống khoai lang còn sống bên cạnh, bổ thêm một đao, “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đây đều là của Nhan Nhan, tự mình nướng đi.”

Nghĩ nhiều…

Nhiều…



Vương tử: “………”

Thẹn quá thành giận, “Có phải huynh đệ hay không?!”

Chỉ còn chưa nói trắng ra hắn tự mình đa tình.

…… Vẫn là ở trước mặt công chúa, không thể chừa chút mặt mũi cho hắn được sao?

Vương tử nhìn thoáng qua công chúa bên cạnh đang có vẻ mặt rất kỳ quái, nghẹn đỏ một khuôn mặt tuấn tú, oán niệm đi đến bên cạnh nhặt thật nhiều khoai lang ném vào đống lửa.

Công chúa đồng tình nhìn hắn một cái, đã thế hắn não bổ ra nhị ca sẽ trả lời câu gì rồi.

“Không phải.”

Quả nhiên, vô cùng bình tĩnh thêm một đao.

Nhìn nam nhân cứng đờ ở nơi đó, công chúa đột nhiên cảm giác gặp được người cùng cảnh ngộ, cùng là lưu lạc thiên nhai lại rất thê lương.

Đứa nhỏ ngốc, ngươi còn không nhìn rõ ràng hiện thực sao.

—— cùng Hắc Long so sánh?

Ở trong mắt nhị ca, Hắc Long là bảo vật hắn nâng niu trong lòng bàn tay, những thứ khác chỉ là cây cỏ mà thôi.

Huynh đệ là cái gì? Muội muội là cái gì?

…… Hoàn toàn không quan tâm.

Công chúa khó được mà duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi, “Không cần tức giận.”

Giọng nói rất là tang thương, “… Quen rồi là được.”

Vương tử: “………”

Thấy nhiều nên quen rồi, không tức giận nữa phải không?

Chỉ trong chốc lát, vương tử không thầy dạy cũng hiểu được kỹ năng mới, giật giật khóe miệng, muốn trợn trắng mắt, hắn cảm thấy nhất định là cách mình mở mắt ra không đúng lắm.

Trước đây, Beers rõ ràng thanh lãnh xa cách mọi người, giống như trích tiên ở trên mây, tuy rằng cắt ra là hắc, nhưng hiện giờ sao lại biến thành dáng vẻ này chứ?

Còn Nhan Nhan…

Đáng tiếc hắn kinh ngạc cũng không ảnh hưởng gì.

Lại mở mắt ra vẫn nhìn thấy tên kia cùng Hắc Long nhão nhão dính dính, so với chiếu cố người trong lòng còn muốn cẩn thận săn sóc hơn.

Nếu đây không phải Hắc Long mà là người, thì hắn cùng công chúa về sau chỉ sợ vô cùng gian nan…

Vương tử đột nhiên có chút may mắn, bằng không công chúa đã nhìn thấy nhị ca đối xử với người trong lòng tốt đến mức đó, lại nhìn các nam nhân khác, chỉ sợ thấy thế nào đều…… đều không vừa mắt…

Giúp nàng nướng còn chưa tính, lột vỏ cũng miễn cưỡng có thể tính là săn sóc, đưa đến bên miệng cũng có thể nói là tình thú, nhưng mà đều sợ nàng bị nóng, tinh tế thổi nguội trước…… Cái này thật là……

Không biết vương tử đang suy nghĩ cái gì, Beers hơi hơi mỉm cười, cho hai người bọn họ giới thiệu, “Đây là muội muội của ta.”

Sau đó nhìn qua công chúa, “Đây là Ors, vương tử nước láng giềng, cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của công chúa.”

Hắn nói chính là công chúa, mà không phải là muội.

Đáng tiếc Ors cũng không nghe ra chút thâm ý khác, Ors ưỡn ngực, “Công… Công chúa chào nàng, ta là Ors.”

Vương tử nước láng giềng ?!

Công chúa vốn dĩ có chút khẩn trương, liếc nhìn nhìn nhị ca một cái, thấy hắn gật gật đầu.

Lúc này mới thả lỏng một chút, cười đáp lại, “Ors kêu ta Irina là được rồi.”

“Được, được.” Vương tử có chút hưng phấn, “Irina.”

Công chúa gật đầu, “Ừm.”

“Có thể ra ngoài một chút không? Ta có vài lời muốn cùng ngươi nói một chút…”

“Đương nhiên có thể!”

Giọng nói hai người càng ngày càng xa, dần dần nghe không thấy.

Beers cũng không có theo sau, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, Irina muốn cùng Ors nói rõ ràng, nói ra ý nghĩ của chính mình, có lẽ cũng muốn xin lỗi.

Mà Ors muốn có được cũng không phải một cọc liên hôn, mà là một trái tim chân thành, nếu vậy thì cũng phải lấy ra chân thành trao đổi, lại theo đuổi.

Hắn nhìn thoáng qua Hắc Long bên cạnh đang thỏa mãn nằm gác lên châu báu, sâu kín cười, “Nhan Nhan, hiện tại chúng ta tới tính tính toán một chút nợ đi.”

Hắc Long giang cánh trùm lên núi châu báu, ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc, “Cái gì?”

Beers hơi hơi mỉm cười, tiếp tục lột vỏ một củ khoai lang khác, “Nàng nói, ta đối với nàng có tốt không?”

Đôi mắt Hắc Long nhìn chằm chằm khoai lang, nuốt nuốt nước miếng, gật đầu. “Tốt.”

Tuy rằng cũng không có cảm giác no bụng, nhưng mà thật sự ăn rất ngon.

Hắn cũng không tức giận nàng đang nhìn nơi nào, nhẹ giọng mang theo chút dụ hoặc, “Vậy nàng có thích ta hay không? Hửm?”

“Thích!” Tinh Nhan gật đầu.

Không nói tới châu báu thì chúng ta rất tốt!

Beers hơi hơi mỉm cười, “Thích bao nhiêu?”