Quyển 5: Ác long cùng "công chúa" (6)

Beers không cùng nàng chấp nhặt, nghĩ đến chuyện hắn đột nhiên có thể nghe thấy nàng nói chuyện, không khỏi cười rộ lên.

“Nàng tên gì?”

Không đợi Hắc Long suy nghĩ xong có nên trả lời hay không, hắn đã buột miệng thốt ra, “Nhan Nhan?”

Beers tức khắc ngây ngẩn cả người.

Hắc Long:…… Ngươi sao lại biết được?!

Beers lấy lại tinh thần, khẽ cười một tiếng, hắn cũng không biết.

Không biết…vì sao mình sẽ buột miệng thốt ra tên này, không biết vì sao khi nhắc tới tên này lại cảm thấy thỏa mãn như vậy, giống như chỉ cần gọi ra thôi đã đủ hắn cảm thấy ngọt ngào.

Như là trúng tà vậy.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không có cảnh giác hay hoài nghi gì, cảm giác xuất phát từ bản năng sẽ không gạt người, nó giống như đang không ngừng khẳng định với hắn, không có sai, đây là người hắn vẫn luôn chờ đợi, là người hắn yêu nhất.

Lúc không bị bản năng loài rồng chi phối, Hắc Long vẫn là rất đáng tin cậy.

Tinh Nhan không khỏi đem những việc đã diễn ra mấy ngày nay nhớ lại một chút.

Thái độ của hắn đối với nàng vô cùng đặc biệt, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Hắc Long lại là biểu tượng của tà ác, hơn nữa tình huống gặp nhau cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng hắn vừa nhìn thấy nàng liền không bình thường.

……

Nghĩ lại người nam nhân vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ lúc nàng tỉnh lại, lập tức đã có kết luận rõ ràng.

Tinh Nhan đánh giá hắn một chút, chắc đây là người kia?

Tinh Nhan nhướng mày, cũng không tồi nha.

“Nhan Nhan…”

Hai chữ đơn giản từ trong miệng hắn kêu ra lại có vẻ rất là triền miên, trầm thấp, như thể gọi tên thôi cũng thấy lưu luyến.

“Ngao?”

—— làm sao vậy?

Beers lắc lắc đầu, cười khẽ, “Không có gì.”

Chỉ là muốn gọi mà thôi.

Nhàm chán. Tinh Nhan quăng cho hắn một vuốt.

Chỉ là nhìn như hung ác nhưng ngay cả quần áo đều không bị cắt đứt, móng vuốt để trên eo hắn, rất có cảm giác uy hϊếp.

Beers khẽ cười, nhìn về móng vuốt bên hông, nhẹ nhàng sờ sờ lên, “Nhan Nhan, móng tay thật là dài, lại đen nữa.”

Móng vuốt nhịn không được giật giật, “…… Lúc này mới bình thường.”

Nàng là Hắc Long, toàn thân đều là màu đen, đầu móng vuốt tự nhiên cũng vậy.

“Ừ,” Hắn chọc chọc lên móng vuốt nàng, “Thật xinh đẹp.”

Tinh Nhan, “………”

“Chỉ là, không biết khi nàng biến thành người, có thể cũng là màu đen hay không?” Hắn tựa hồ đã nghĩ tới hình ảnh đó, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Hoặc là một nửa đen một nửa trắng?”

Nghĩ đến hình ảnh mình biến thành toàn thân đen nhánh, Tinh Nhan lập tức cứng đờ, một cái đuôi quăng lên.

…… Sẽ không.

Beers lại đúng lúc rầm rì một tiếng, khuôn mặt bình thường thanh lãnh lúc này rất là nghiêm túc nhìn nàng, có cảm giác như đang làm nũng: “Nhan Nhan, có hơi đau.”

Tinh Nhan không thể hiểu được, hừ một tiếng.

Hắn cũng không tức giận, cùng nàng trò chuyện vô cùng vui vẻ, từ màu sắc trên móng vuốt, nói đến một miếng vảy nào đó của nàng lúc trước rơi xuống, toàn những chuyện vụn vặt lại không chê phiền.

“Nhan Nhan đã thành niên hay chưa?”

Hắn biết Long tộc từ 500 tuổi là tính thành niên, sau khi thành niên là có thể hóa thành hình người, hắn chưa bao giờ gặp qua nàng hóa hình cả, nhưng nhịn không được tưởng tượng, cũng có thể là nàng đã thành niên nhưng không nhớ tới việc hóa thành hình người thì sao?…

Tưởng tượng như vậy thôi, mắt cũng đã sáng lên.

Hắc Long ngao một tiếng, “Chưa thành niên, còn hơn mười năm nữa.”

Beers hơi có chút mất mát thoáng qua, nhưng rồi hắn phản ứng lại, cũng không biết mình đang mất mát cái gì.

“…… Ừ.”

Hắn một lần nữa lấy lại tinh thân, một bên tiếp tục trò chuyện, một bên nhìn đến những loại đá quý lúc nãy hắn nhặt lấy, đang va chạm nhau phát ra từng tiếng thanh thúy.

Lúc này hắn mới nhớ ra, ngay từ đầu hắn vốn là muốn cầm đống châu báu này thử…mang lên người dụ dỗ nàng một chút, sau đó lại bị nàng làm bất ngờ, hoàn toàn quên mất.

Hắn có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, “Nhan Nhan, số đá quý này có thể cho ta được không?”

Tinh Nhan đang muốn hào phóng gật đầu, nhưng mà không đợi nàng làm gì, bản năng Hắc Long đã đột ngột cứng đờ, ngay sau đó giãy giụa vài cái, ánh mắt đã vèo một chút nhìn chằm chằm vào số đá quý đó, vô cùng kiên quyết: “Không được!”

Tiểu bảo bối nhi của nàng! Tiểu tâm can của nàng! Sao lại có thể đưa ra được chứ!

Sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy được!

Tinh Nhan:………

Beers:………

“Nàng, nói, cái, gì?!”

******

Bên này, nói đến vương tử điện hạ.

Sau khi thoát khỏi mãnh thú kia liền nhẹ nhàng thở ra.

Vừa thả lỏng, hắn lập tức cảm giác một trận choáng váng ập đến, cả người cũng lảo đảo một chút, phải đưa tay đỡ lấy một thân cây mới không ngã xuống, lúc này hắn mới thật sự thấy khó chịu.

Nhưng số lương khô trước đó mang theo đã mất lúc chạy trốn, hiện tại dừng lại mới bắt đầu thấy có chút đói khát, nhưng cảm giác này ngược lại làm hắn thanh tỉnh hơn một chút.

Hắn đành chọn một hướng theo cảm giác rồi đi tiếp.

…………

Lúc này, công chúa đang cúi đầu nhìn nhìn một đống lớn Bành Ti hoa trong lòng, hơi nhăn nhăn mày, tuy rằng nó rất nhẹ nhưng do tầng tầng lớp lớp tạo thành một đống rất lớn, nếu ôm hết thì không nhìn thấy được đường đi, nàng có tự mình hiểu lấy, dù nhiều thì cũng không thể một lần mang hết.

Trong chốc lát lại đến một lần vậy.

Phía trước sơn động đã bị biến thành đất bằng, công chúa đem Bành ti hoa ra đây phơi nắng, công việc không quá nặng nhọc, nàng cũng không cần người khác giúp đỡ, liền nhẹ nhàng trải ra rồi lần nữa quay lại chỗ kia.

Nàng đang hết sức chăm chú ngắt lấy cánh hoa.

Đúng lúc này, bụi cỏ phía sau lưng đột nhiên bị một thanh kiếm đẩy ra, giây tiếp theo, một người thất tha thất thểu nhào ra ngoài.

“A……” Công chúa bị hoảng sợ mà hét chói tai, cả người cũng bản năng lui về phía sau vài bước.

“Xin...không đứng…… Ta…” Nam nhân cũng bị bất ngờ, cau mày, thở phì phò tựa hồ rất mỏi mệt, muốn ngẩng đầu lên lên xin lỗi nhưng cũng không nói rõ câu nào.

Hắn quá mệt mỏi, đã vài ngày chưa tắm rửa được, chỉ sợ lúc này bộ dáng rất dọa người.

Nhưng vừa nhìn thấy rõ người trước mặt, cả người giống ăn thuốc kí©h thí©ɧ, hai mắt lập tức sáng lên, vô cùng kích động.

“Công chúa!!”

Là công chúa!

Hắn rốt cuộc tìm được công chúa!

Vương tử điện hạ một hơi không kịp thở xong, hơn nữa tinh thần luôn căng chặt lúc này cũng chịu không nổi, hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

!!!

Thấy người hôn mê bất tỉnh Irina mới phản ứng lại, trong lòng còn sợ hãi mà mím môi, khóc không ra nước mắt nhìn người nằm trên mặt đất.

Không phải là chết, đã chết rồi chứ?!

“Khụ...…” Công chúa thật cẩn thận thò lại gần, đưa tay duỗi đến dưới mũi của hắn, cảm giác được hô hấp, mới phát hiện mình cũng quá căng thẳng mà bất tri bất giác nín thở, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Không chết thì tốt.

Hù chết nàng.

…… Công chúa đánh bạo đi đến gần hơn đánh giá trên người hắn, khôi giáp đang mặc có chất lượng rát tốt, thoạt nhìn vẫn tản ra ánh sáng, không có tạp chất, tuy rằng có vài chỗ bị tổn hại nhưng cũng không có lộ ra da thịt bên dưới, trên người cũng không có miệng vết thương nào rõ ràng.

Vậy là được rồi, nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà nếu không bị thương sao lại té xỉu?

Nàng lại nhìn xem hắn một hồi, đặc biệt nhìn thấy một vòng râu ở trên mặt, sau đó đưa ra kết luận, có lẽ là quá mệt mỏi rồi.

Khò khè…

Một tiếng khò khè đúng lúc vang lên, công chúa không khỏi giật giật khóe miệng.

Nhưng đột nhiên nhớ đến xưng hô vừa rồi, nhíu mày, làm sao bây giờ, người này có vẻ biết đến nàng, nhưng nàng đã không muốn trở về, đã nói là công chúa đã chết mà.

Tiếng ngáy trên mặt đất càng ngày càng to.

Nhưng chuyện đó cũng chỉ đành tạm thời gác sang một bên, quan trọng là, công chúa nhìn qua hai cánh tay nhỏ của mình, người này to như vậy, sao có thể mang về được…

Nàng… không cõng nổi đâu.

Vậy cứ ném ở chỗ này trước đi.

*****

“Nhị ca, có người té xỉu……”

Công chúa vội vàng ngẩng đầu, lời còn chưa nói xong liền tự giác nuốt xuống.

Lúc này trong sơn động, không khí…… hình như không đúng lắm.

Trên núi đá quý thật lớn, Hắc Long đang đem đầu đặt ở trên một tảng đá, đôi mắt nhắm thật chặt, một bộ dáng ngủ rồi, nghe không thấy không cần cùng ta nói chuyện.

Beers thì ngồi ở bên cạnh, đang cúi đầu nhìn châu báu trong tay, thấy không rõ vẻ mặt.

Công chúa theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, thì thấy một cái móng vuốt màu đen, nhòn nhọn đang lén lút câu lấy vòng cổ, cùng nhị ca lâm vào trạng thái lôi kéo.

Công chúa không biết nên nói gì.

Xem tình huống này…… Nàng thật sự có thể nhờ nhị ca… lấy được dạ minh châu sao?

Giống như nghe thấy tiếng bước chân, Beers ngẩng đầu, “Đã về rồi sao.”

Hắn ra vẻ tự nhiên buông vòng cổ xuống, tươi cười thanh nhã, chỉ là, ánh mắt kia thấy sao cũng có chút không thích hợp …

“…… Vâng.” Công chúa chần chờ hai giây, thuận theo nói sang chuyện khác, “Muội vừa mới thấy Bành ti hoa, nhị ca có thể đi ngắt một chút…”

“Bên kia còn rất nhiều…”

Dù sao nàng đã xem qua, người nọ chỉ là quá mức mỏi mệt thoát lực hôn mê mà thôi, tỉnh ngủ sẽ khôi phục lại, ở địa bàn của Hắc Long cũng sẽ không có nguy hiểm gì, vào lúc như thế này…… Không theo nhị ca mới có thể xảy ra chuyện.

Cạch…

Một tiếng châu báu va chạm vang lên, Tinh Nhan lập tức cứng đờ.

Công chúa phản xạ nhìn qua đó.

Dưới chân Beers, móng vuốt màu đen đang cương ở giữa không trung, giống như chưa từng nhúc nhích, chỉ là đầu móng vuốt câu lấy vòng cổ còn đang đong đưa, đυ.ng tới vàng bạc trên núi đá quý, phát ra tiếng vang nho nhỏ .

Công chúa nhìn thoáng qua Hắc Long vẫn nhắm chặt đôi mắt, yên lặng giật giật khóe miệng, không nỡ nhìn thẳng.

Ý cười trên mặt Beers càng thêm lạnh, trong tay phát ra một tiếng giòn vang không biết là gì.

…… Có chút dọa người.

Công chúa vội vàng lấy lại tinh thần, nhất thời không dám nói gì nữa, trong không khí tràn ngập yên tĩnh.

Thẳng đến khi Beers mỉm cười một chân dẫm lên vòng cổ kia, ôn hòa mở miệng, “Muội vừa mới nói gì?”

Nhìn qua giống như hoàn toàn không biết mình đang làm gì, nhưng dưới chân lại rất thành thật mà giẫm xuống vài cái.

Quá sáng, đau mắt.

“A?” Công chúa khụ một tiếng, vội vàng nói, “Muội đang hỏi nhị ca có cần Bành ti hoa hay không, muội có mang về rất nhiều.”

“Không cần.” Dưới chân càng dùng sức nghiền xuống, hắn vẫn mỉm cười: “Tự muội dùng được rồi.”

Thoải mái nhiều.

“Vậy...được.” Công chúa run run một chút, có chút khẩn trương, nhanh chóng mở miệng “Vậy thì… mọi người chiều nay muốn ăn gì? Có muốn ăn chút trái cây hay không…”

Hắc Long cảm giác được tình huống ở ngoài, đau lòng muốn chết, tiểu bảo bối nhi của nàng!

—— nhịn xuống! Tinh Nhan đè lại móng vuốt đang ngo ngoe rục rịch.

Mà ở ngoài, nhìn thấy nhị ca vô cùng tự nhiên dùng chân lại giẫm xuống vài cái, công chúa nhịn thật sự vất vả, tiếp tục, “À, quả nho rừng thế nào?…… Vừa mới nãy muội ở bên ngoài thấy được một dây nho rừng…”

…… Người, này, là, ai, chứ!

Ấu trĩ như vậy nhất định không phải nhị ca nhà nàng!

—— nhịn xuống! Tinh Nhan quả thực không biết làm sao với móng vuốt này.

“Cách nơi này rất gần, chỉ đi một lát liền đến, sau khi ăn thịt nướng thì ăn chút trái cây cũng rất hợp đúng không?! Ha ha!”

Tinh Nhan lúc này hoàn toàn đã từ bỏ giãy giụa.

Giây tiếp theo, Hắc Long vẫn luôn giả vờ hôn mê đột nhiên nhìn qua, chớp nhoáng vươn móng vuốt, dùng một chút lực câu lấy vòng cổ túm về phía mình.

Ngay sau đó lại nhắm hai mắt đánh khò khè, cánh cũng giật giật, vô cùng tự nhiên mở cánh ra một chút đem vòng cổ kia che lại, hơi chép chép miệng, tựa hồ lại ngủ rồi……

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Trong sơn động chỉ còn có tiếng ngáy của Hắc Long đột nhiên phóng đại, một tiếng lại một tiếng, thời gian cách nhau rất có quy luật, ba dài một ngắn, sau đó dừng một chút.

Beers nhìn xuống dưới chân đã trống không, làm sao bây giờ, không vui.

Công chúa:………

Công chúa đã không, nói, nên, lời.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Beers: Tình địch?! Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi!