Giao long gào lên thảm thiết, lúc này chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, lưỡi rắn thật dài nỗ lực vươn lên trước, mắt thấy sắp chạm vào không gian màu vàng kia thì giây tiếp theo lại vô lực rơi trên mặt đất.
Trường đao màu vàng cũng biến mất.
Phụt một tiếng, từ chỗ vết chém xuất hiện một lỗ máu sau đó phun ra ào ào như suối.
Giới Sân không khỏi cau mày, hai tay kết ấn đồng thời niệm vài từ, lập tức xuất hiện một luồng linh lực bao phủ thi thể của giao long, mắt thường cũng có thể thấy thi thể to lớn kia đang hóa thành tro tàn, không thèm lưu lại chút nào trên cơ thể đầy bảo vật của giao long.
Nhất định phải đem nó nghiền xương thành tro mới bỏ qua.
Sau khi hủy thi diệt tích giao long, mặt mày lệ khí của hòa thượng mới chậm rãi tan đi, khôi phục lại vẻ ôn hòa vốn có.
“A di đà phật,” hắn chắp tay trước ngực niệm một câu, nhưng lúc này phần thân trên màu đồng cùng đường nét cường hãn làm cho vẻ từ bi hỉ xả trên khuôn mặt có vài phần kỳ lạ.
Chậm rãi bước qua máu tươi trên mặt đất, Giới Sân mặc lại tăng bào, hơi rũ mắt, lúc này mới trở về một người xuất gia từ bi thánh khiết.
Tùy tay xoa xoa đầu tiểu Âm Dương, Giới Sân cẩn thận bế người đang ngủ lên, đi đến cửa vào của tầng năm.
Âm Dương chỉ chít chít hai tiếng, rất có ánh mắt nhảy lên vai hắn.
………
Bên trong cửu trọng tháp, sau khi bước vào cửa của một tầng, người ở đó đều sẽ bị tùy ý đưa đến các nơi khác nhau.
Vận khí tốt thậm chí có khả năng trực tiếp được đưa đến lối vào của tầng tiếp theo, còn vận khí không tốt có khả năng sẽ bị đưa tới trước hang ổ của ma thú, chỉ có thể lo chạy thoát thân.
Nhưng cũng có ngoại lệ, giống như những bí cảnh ở bên ngoài vậy, chỉ cần trong lúc truyền tống hai người ôm chặt nhau thì sẽ được đưa đến cùng một nơi.
Chỉ là, ở trong bí cảnh người đồng hành đã không nhiều lắm, huống chi là trong cửu trọng tháp chỉ có một kẻ thắng lợi cuối cùng này, nếu là mang theo người khác đi cùng cũng là tăng thêm một đối thủ cho bản thân.
Giới Sân ôm chặt người vào lòng, chỉ ôn nhu cúi nhìn gương mặt đang say ngủ, bước vào trận pháp.
Ánh sáng lóe lên một chút, hai người bên trong Truyền Tống Trận lập tức biến mất…
Trong cùng thế hệ sau này, chỉ nói đến tu vi thì Giới Sân có thể nói là người đứng đầu hiện giờ, dù là nữ chủ có thiên phú cao hơn cả Giới Sân đại sư cũng không thể so được.
Trên thực tế, thiên phú của nữ chủ đến mức người xưa không ai so được mà hậu thế cũng khó gặp chỉ là khoa trương mà thôi, phải nói đúng là kỳ ngộ từ trước nay chưa từng gặp được mới chính xác, còn thiên phú đúng là rất tốt nhưng sao sánh với vài người nổi bật cùng thế hệ, thật ra không vượt trội bao nhiêu.
Trong nguyên tác, hiện giờ Tinh Nhan chỉ là Kim Đan đỉnh phong, còn nữ chủ cũng là do vòng tay được tiến hóa một lần, dẫn động linh lực trong cơ thể, sau đó bế quan năm năm trực tiếp đột phá lên Nguyên Anh, lúc này mới đánh vỡ kỷ lục người đột phá Nguyên Anh trẻ tuổi nhất của Giới Sân.
Chỉ là hiện giờ Tinh Nhan đã là Nguyên Anh kỳ, nữ chủ lại không có kỳ ngộ của vòng tay, bất quá là Kim Đan hậu kỳ mà thôi.
Giới Sân bước vào Nguyên Anh đã lâu, thiên phú cũng cực tốt, tốc độ tu luyện hơn hẳn người thường, hơn nữa còn có vận khí vô cùng tốt, tuy rằng mang theo một người cũng không gặp phải khó khăn quá lớn, tốc độ tuy chậm rãi nhưng rất chắc chắn vượt qua từng tầng.
Cũng không phải hắn quan trọng vị trí thứ nhất, chỉ là mỗi một lần vượt qua cửa ải đều sẽ có được phần thưởng là thiên tài địa bảo khó tìm.
Ví dụ như từ tầng thứ tư đến tầng thứ năm gặp được một cửa ải có ma thú bảo vệ, bên trong là là thiên địa linh quả —— mê huyễn.
Mê huyễn quả là dược liệu chủ yếu để luyện chế Nguyên Anh đan, nếu trước khi bắt đầu đột phá Nguyên Anh dùng một viên có thể tăng thêm ba phần tỷ lệ thành công đột phá.
—— chỉ tiếc là hắn và nàng đều không cần đến, lại không có thông tin chính xác nơi nào có thiên tài địa bảo có tác dụng chữa trị kinh mạch.
Đi qua mấy tầng còn không có thứ gì hắn muốn tìm, nhưng lại phải trước tiên dừng lại.
Thú bảo hộ phía trước là rồng.
Là rồng thật sự, đang ngủ say.
Nó đang chìm vào giấc ngủ sâu, nhân loại như bọn họ chỉ như con kiến đi qua, dù gần sát cũng sẽ không sao nhưng nếu điều động linh khí chắc chắn sẽ khiến nó lập tức tỉnh lại.
Cùng giao long trước đó hoàn toàn không thể so sánh, Long tộc trời sinh cao quý có huyết mạch áp chế, vảy có thể làm thành vũ khí cực kỳ kiên cố, muốn đánh nát phòng ngự đó phải dùng lực hơn rất nhiều, mặc dù đây vẫn chỉ là ấu long Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng lại khó đối phó hơn giao long.
Giới Sân thật ra có thể dốc sức mà liều một phen, chỉ là Tinh Nhan còn đang ngủ trong lòng hắn, phòng ngự của tăng bào khó có thể chống đỡ được đòn tấn công của con rồng kia, hắn lại không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Chờ một chút là được.
........
Cùng lúc đó, ở tầng thứ bảy.
Xung quanh rậm rạp tiếng ong ong ong liên miên không dứt.
Mỹ nhân ong màu đen che kín cả bầu trời, giống như từng đám mây đen, đem ba người vây quanh ở bên trong, phần đuôi sắc nhọn sáng lên không ngừng đâm chọc lên l*иg kết giới do linh lực tạo ra.
Mỹ nhân ong, tên rất là dễ nghe nhưng lại là tà vật đứng đầu mà đạo tu không thể trêu vào.
Chúng nó lấy linh khí làm thức ăn, lại không phải chỉ ăn mỗi linh khí, trên đầu có một gương mặt mỹ nhân không phải do trời sinh hay tu luyện có được, mà là thông qua cái đuôi của chúng nó, chỉ cần đâm vào mấy hơi thở là có thể đem toàn bộ linh lực của một đạo tu toàn bộ hấp thu, bao gồm khuôn mặt của người đó.
Mặt của mỹ nhân ong càng rõ ràng, chứng tỏ người bị hại kia tu vi càng cao.
L*иg kết giới không chịu nổi số lượng nhiều như vậy, đột ngột vỡ nát.
“Sư huynh!”
Bạch Nguyệt Sơ đồng thời nhìn qua, hô to.
Nam nhân anh tuấn kia cau mày, dùng hết lực toàn thân tránh đi một đuôi châm sau lưng, linh lực nhất thời không thuận, cố gắng nuốt xuống máu tươi đã đang lên miệng...…
Nếu lúc này có người nhìn một vòng sẽ phát hiện, ở phía sau hắn đang có một con mỹ nhân ong lớn hơn những con còn lại rất nhiều, có lẽ là thủ lĩnh.
Bạch Nguyệt Sơ cũng nhanh chóng di chuyển tránh né, phía sau cũng đang có một đám mỹ nhân ong vây quanh lại.
Một nam nhân khác toàn thân ma khí nhìn thấy thì cau màu, vọt tới đem người ôm lại, điều động sương mù màu đen bao lấy hai người.
Đuôi của mỹ nhân ong đυ.ng tới ma khí liền phát ra vài tiếng tách tách ăn mòn, chúng nó đối với ma tu uy hϊếp không quá lớn.
Biết bên này không dễ ăn được, càng ngày càng nhiều mỹ nhân ong bay qua người còn sót lại, nam nhân mặc bạch y kia mày càng nhăn chặt, động tác tránh né cũng càng ngày càng chậm, dường như linh khí trong người đã sắp hao hết.
Bạch Nguyệt Sơ thấy vậy càng gấp đẩy người đang ôm nàng ra, giận mắng, “Buông ra!”
Vu Tà vốn định đi qua hỗ trợ cũng ngừng lại, cười tà một tiếng, “Sao ta phải nghe ngươi? Hả?”
Hiện giờ chỉ vì một tên tiểu bạch kiểm liền có thể lớn tiếng với hắn.
Tình huống bên kia càng lúc càng nguy cấp, nhìn thấy một con mỹ nhân ong sắp đâm vào lưng sư huynh, Bạch Nguyệt Sơ nóng nảy, một chưởng đánh lên sương mù màu đen đang giam cầm nàng, dùng kiếm chém ra kiếm khí đánh về phía con ong kia, “Cút đi!”
Vu Tà lửa giận ngút trời, đôi mắt cũng đỏ lên, khí thế cả người đều vô cùng áp lực.
Rất tốt, làm hắn cút đi.
Hắn duỗi tay bắt Bạch Nguyệt Sơ trở về, đè ở trong lòng ngực, mạnh mẽ hôn lên, không cho nàng cơ hội để phản kháng, tay cũng không màng hậu quả mà không ngừng xoa lên thân thể.
A…
Bạch Nguyệt Sơ trợn to mắt, ngặm chặt miệng lại dùng sức phản kháng, người này có biết bây giờ là tình huống gì hay không!
Linh lực bạo động muốn phản kích hắn.
Chỉ tiếc mỹ nhân ong vốn chính là nhằm vào đạo tu, nàng tuy nói tương đối đặc biệt nhưng linh lực cũng chẳng thừa bao nhiêu, huống chi Vu Tà có tu vi còn cao hơn nàng.
Nhưng hành động phản kháng này lại hoàn toàn chọc giận Vu Tà, hắn cười lạnh một tiếng, bắt đầu xé rách quần áo nàng…
Tốt, rất tốt, lúc trước hắn không nên buông tha…
Bên kia bạch y nam tử đang lọt vào vòng vây của mỹ nhân ong, nghe được âm thanh bên này lo lắng nhìn lại, vừa lúc thấy một màn như vậy.
“Sư muội!”
Hắn lập tức nổi giận, bất chấp mỹ nhân ong phía sau, kiếm khí trong tay lao qua.
Bạch Nguyệt Sơ cũng nhân cơ hội phản kháng, Vu Tà bất đắc dĩ buông ra.
Đúng lúc này, Bạch Nguyệt Sơ mắt lộ ra kinh hãi, “Sư huynh!”
Bất quá chỉ trong chớp mắt, con mỹ nhân ong to lớn sau lưng bạch y nam tử kia đã đâm vào lưng hắn, gương mặt trên đầu cũng dần dần hình thành……
“Sư huynh!” Bạch Nguyệt Sơ chém ra một luồng linh lực lớn hơn, nhắm vào con mỹ nhân ong đó.
Bạch y nam tử khẽ động môi, tựa hồ muốn nói cái gì, lại vô lực không thể mở miệng, chỉ có thể tùy ý sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, khuôn mặt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Chỉ là ngoài dự kiến chính là, kiếm ảnh đang lao đến nhưng con mỹ nhân ong kia lại không hề động đậy, quyết tâm hút sạch linh lực trước mặt.
Trong nháy mắt sắp chạm vào, nó mới chậm rãi vỗ cánh bay lên.
Mỏng manh đẹp đẽ, mỹ lệ ưu nhã.
—— trên đầu nó, đang có một gương mặt cực kỳ anh tuấn nhìn qua Bạch Nguyệt Sơ.
“A!” Phịch một tiếng, thân thể đang đứng kia cũng ngã xuống, Bạch Nguyệt Sơ không quan tâm thứ khác, hất tay Vu Tà bay đến ôm lấy thân thể kia.
Chỉ là khi lật lại người trong lòng, Bạch Nguyệt Sơ không khống chế được hai tay run rẩy, vô cùng thảm thiết: “Sư huynh!”
Dung mạo anh tuấn hiện giờ đã không còn, đôi mắt, mũi cùng miệng đã hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
“Sư huynh…”
Bạch Nguyệt Sơ trăm mối cảm xúc không ngừng xoay chuyển, có tự trách, hối hận, áy náy, cuối cùng dừng lại tại hận ý ngập trời.
“Vu--- Tà!”
Nếu không phải tại hắn, sư huynh cũng sẽ không chết, là hắn cùng nàng hại chết sư huynh…...
Quả nhiên ma tu chính là ma tu, là nàng ngu xuẩn, còn đối với hắn ôm hy vọng, hy vọng hắn đi cứu người, lại quên mất ma tu vốn chính là tàn nhẫn độc ác không chuyện xấu nào không làm, là nàng do dự không quyết mới hại chết sư huynh vẫn luôn che chở mình.
Mỹ nhân ong còn đang ở bên ngoài vòng linh lực đâm loạn.
Bạch Nguyệt Sơ chậm rãi cầm lấy kiếm, vết máu trên mũi kiếm không ngừng nhỏ giọt rơi xuống, chỉ vào thẳng Vu Tà, cười lạnh một tiếng, “Là ta bị mù.”
“Từ nay về sau, chúng ta thù không đội trời chung!” Nàng vừa dứt lời liền điều động kiếm khí phát ra vạn đạo ánh kiếm, mang theo linh lực khổng lồ, không lưu tình chút nào mà chèm quan nam nhân kia.
Hôm nay, không phải ngươi chết thì là ta sống.
Vu Tà hại chết sư huynh, nàng cũng nên tự tay kết thúc quá khứ, đem hắn tiễn xuống tạ lỗi với sư huynh.
Bạch Nguyệt Sơ chiêu chiêu tàn nhẫn, tràn ngập sát khí, không lưu tình chút nào.
Vu Tà mặt vô biểu tình, vốn là còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị trúng một chiêu, cho dù là kịp thời tránh đi chỗ yếu cũng phải phun ra một búng máu.
Lời nói tức khắc nuốt vào bụng.
Sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh, tốt lắm, nàng đúng là muốn hắn chết.
Hắn vốn là ma tu, trước nay chưa từng xem trọng việc sinh sát một ai, vì Bạch Nguyệt Sơ chịu đựng tính tình, hiện giờ nàng lại muốn gϊếŧ hắn.
Vậy cũng không cần lưu tình.
Chỉ cần đánh gãy hai chân nàng, đoạt hết mọi thứ, đem nàng cầm tù, liền sẽ ngoan thôi.
Đánh đánh, hai người thật sự đánh ra lửa.
Bạch Nguyệt Sơ cùng Vu Tà là nam nữ chủ của thế giới này, khí vận vô cùng cao, có thể nói rằng, có thể gϊếŧ chết bọn họ chỉ có đối phương.
Lúc này hai người thật sự dốc sức đánh nhau, chỗ này nói là long trời lở đất cũng không quá đáng.
Càng lúc càng có nhiều kỳ trân dị bảo đồ vật quý hiếm xuất hiện, bị bọn họ ném lên người đối phương, thẳng đến khi lưỡng bại câu thương thì đúng lúc có hai ma tu đang tìm cửa vào xông tới, hai người mới nhớ ra lúc này không hợp để đánh nhau đến chết.
“Nguyệt Ma thiếu cung chủ, có cần hỗ trợ không?” Hai ma tu kia xem kịch vui mà hỏi Vu Tà.
Bạch Nguyệt Sơ vẻ mặt lạnh nhạt, lau đi vết máu trên miệng, lập tức quay đầu rời đi.
Lúc này không phải thời điểm nên liều chết, sau này nàng tất nhiên phải lấy mạng hắn, nếu không nhất định sẽ lâm vào tâm ma.
Rời đi chỗ đó liền trực tiếp mệt mỏi mà ngồi trên mặt đất, khoanh chân chữa thương.