Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (18)

Tinh Nhan lúc này cũng đang nhanh chóng đuổi tới.

Dọc đường đi vết máu không ngừng lưu lại, Tinh Nhan lại bình tĩnh đến gần như điên cuồng, chọn một khỏang cách thích hợp dừng lại, ngửa đầu nhìn lên hai sinh vật đang giằng co, phát hiện màu đỏ của huyết long đang hơi nhạt đi, nếu cứ để vậy sẽ không giữ được bao lâu.

Lập tực ép ra một giọt máu tim, gia tăng lực lượng cho huyết long.

Kỳ thật kết quả như vậy đã là làm người rất kinh ngạc.

Giao long đã là Hóa Thần kỳ, Hóa Thần cùng Nguyên Anh sơ kỳ như nàng cách nhau không phải một chút, mà huyết long do nàng hóa ra cũng chỉ có Nguyên Anh mà thôi.

Có thể trước mắt không rơi xuống hạ phong, ngoại trừ lực lượng của huyết long, còn có một nguyên nhân là bởi vì giao còn chưa hóa thành rồng, sợ hãi huyết mạch áp chế của long tộc nên mới làm huyết long chiếm một phần tiện nghi.

Huyết long đã nhạt đi trên không trung lại lần nữa đậm lên, uy nghiêm gầm lên một tiếng rồi bay thẳng đến chỗ hắc giao.

Còn có thể đánh thêm vài phút, Tinh Nhan mặt vô biểu tình, tính toán một chút có nên lại thêm một giọt máu để bảo đảm hơn hay không.

Lúc Giới Sân chạy tới liền nhìn thấy Tinh Nhan.

Nàng đang bay cách đó một khoảng, biểu tình bình tĩnh dường như đang tính toán cái gì, giống như người đang sắc mặt tái nhợt trên miệng còn vết máu không phải nàng vậy.

“Nhan Nhan.”

Cho dù là tiếng gọi nho nhỏ, Tinh Nhan cũng nghe thấy, quay lại nhìn hắn.

Giới Sân nhịn không được mà lao tới ôm chặt người vào lòng, thanh âm có chút run rẩy, “Thực xin lỗi, ta đã tới chậm.”

… Là hắn quá chậm trễ… Làm nàng lại bị thương…

Trên tay lập tức xuất hiện Phật quang, chậm rãi đi vào trong cơ thể nàng, trong lòng toàn là đau xót, “Có đau hay không?”

Phật quang tiến vào liền bắt đầu chữa trị kinh mạch đang quá tải, đau đớt giảm bớt, nhưng cánh tay của hắn lại càng siết lại, gương mặt nàng bị ép lên ngực hắn, có chút đau, lại ngoài ý muốn mà ấm áp, cũng rất quen thuộc……

Hai gương mặt giống nhau lại một lần nữa hiện lên, tuy đã mơ hồ nhưng đột nhiên khiến trong lòng vô cùng ấm áp, ánh mắt Tinh Nhan cũng không tự chủ được mà dao động, đánh vỡ mặt ngoài vẫn luôn vắng lặng.

Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, nôn ra một ngụm máu, lúc này dường như tất cả phòng bị đều dỡ xuống, gương mặt suy yếu dựa lên ngực hắn cọ cọ một chút, mặc kệ cảm giác muốn lâm vào giấc ngủ lúc này.

“Đại hòa thượng, ta mệt quá.”

Nàng dù có bình tĩnh, cũng sẽ đau, đến đây lâu như vậy, cũng sẽ mệt mỏi.

“…… Ta ở đây, ngủ đi.” Giới Sân nhịn không được mà càng ôm chặt hơn, giọng nói cũng run rẩy, điều chỉnh vị trí của nàng một chút.

Ngay sau đó nhìn lên bầu trời đằng kia, lúc Tinh Nhan ngất đi huyết long cũng yên lặng mà biến mất, giao long kia cũng đang tiến lại đây.

Giới sân không hề định rời đi.

Thậm chí chủ động đi lên, trên người giao long lúc này đều là dấu vết bị cào nát, vảy đều rớt ra rất nhiều lộ ra phần thịt bên dưới, máu thịt loang lổ, đỉnh đầu chỗ cục u cũng đầy vết trảo.

Nó có lẽ bị chọc giận sắp điên rồi, ánh mắt hung ác đỏ ngầu, đầu lưỡi rắn táo bạo không ngừng phun ra bên ngoài.

Giới Sân chỉ là ôn nhu đặt người ở một chỗ xa, dùng một tầng linh lực bọc lại người đang ngủ để ngăn cách âm thanh.

Sau đó cởi ra tăng bào, tăng bào lập tức lóe sáng lên rồi bành trướng, không ngừng có phù văn màu vàng từ phía trên bay xuống, quay chung quanh người vẫn đang ngủ, hình thành một không gian độc lập.

Hắn triệu ra thú nhỏ màu tím, “Giúp ta canh chừng nàng.”

Âm dương chít chít gật đầu, đầu cọ đến bên chân Tinh Nhan, mở to mắt tròn cảnh giác nhìn bốn phía.

Nó vẫn còn nhỏ yếu, nhưng cảnh giác một chút vẫn là có thể làm được.

Giới Sân cúi đầu niệm một câu phật hiệu, nhưng quanh thân lại không ngừng dâng lên sát khí.

—— Phật gia không sát sinh, nhưng hắn đã không còn tin Phật.

Lúc này giao long cũng đã tới gần, gào lên một tiếng, đuôi to phía sau cũng quất mạnh lên mang theo một trận gió lớn, mang theo yêu khí tận trời.

Phần đuôi to lớn quét sạch đại thụ xung quanh, thẳng tấp đập lên người Giới Sân.

Hòa thượng lại chỉ chắp tay trước ngực, miệng niệm kinh văn nhưng lại sinh ra một lực lượng cực kỳ cường hãn, chỉ thấy cái đuôi kia đập lên đám văn tự thì bị cản lại, không thể tiến lên chút nào.

Giao long vừa xấu hổ vừa tức giận, lại gầm lên một tiếng, cục u trên đầu hơi sáng lên rồi truyền sức mạnh tới đuôi rắn, trên đuôi rắn nổi lên ánh đen, lập tức đập vỡ văn tự.

Nhưng vào lúc này, hòa thượng đã nâng một tay lên đỡ lấy.

Giống như thiên địch gặp nhau, đuôi rắn lại bị ngăn cản, lực xung kích chỗ va chạm phát ra rất lớn khiến rừng rậm trăm dặm xung quanh đều bị san bằng.

Phần tăng y bên trên của Giới Sân Nhưng đều bị chấn nát, lộ ra cơ thể tràn đầy lực lượng.

Không hề giống như nhiều người tưởng tượng trắng nõn gầy yếu, mà là mang một chút màu vàng đồng giống như mười hai vị kim cương Phật, cảm giác cực kỳ hung hãn mạnh mẽ, cùng với bề ngoài ôn hòa hoàn toàn không hợp.

Sợ là không có người tưởng tượng nổi, Giới Sân đại sư từ bi ôn hòa, trên thực tế lại có một thân thể mạnh mẽ đến như vậy.

Bàn tay sau đó nắm thành quyền, mang theo lực đạo không gì đỡ nổi đánh lên đuôi giao.

Phần đuôi phịch một tiếng đập lên mặt đất, làm bụi đất bắn tung tóe.

Ngay sau đó không cho giao long kịp phản ứng, hắn lắc mình xuất hiện chỗ bảy tấc của nó, nắm tay lúc này sáng lên ánh vàng, áp lực đến không gian nhỏ xung quanh cũng hơi nứt ra, đánh mạnh lên bảy tấc.

Giao long ánh mắt từ không dám tin biến thành kinh hãi, thân rắn quay cuồng gào lên.

Rõ ràng nếu co sánh về kích cỡ, Giới Sân đứng ở đó chỉ như một con kiến, nhưng cố tình con kiến này lại khiến cho giao long quay cuồng vặn uốn đều không tránh thoát.

Chỉ có thể tùy ý hắn một quyền lại liên tục nhiều quyền, giống như đang phát tiết, lạnh mặt đánh vào đúng một chỗ, chỗ bảy tấc vốn là điểm yếu nhất của nó, vốn đã bị huyết long cào rách lại nhận liên tiếp nhiều quyền mạnh mẽ như vậy, mới chỉ một hồi toàn bộ vảy đều bong ra, máu thịt lẫn lộn.

Giao long càng bị thương nặng hơn, cảm xúc đã cực kỳ hoảng sợ, không ngừng vặn xoắn muốn đem người ở trên hất xuống, lại làm sao cũng không tránh được, thê thảm vô cùng, không còn nhận ra dáng vẻ hung ác lại ngang ngược trước đó.

Cảm giác tử vong đang kéo đến.

Đúng lúc này, giao long nhìn thấy nữ tử đang được tăng bào bảo hộ bên kia, mắt đỏ sáng ngời, gào một tiếng vương đầu qua đó, lưỡi cũng quăng ra.

Nó nhìn ra được, người nam nhân này rất để ý nàng, nếu bắt được nhất định có thể sống sót!

Giới Sân ánh mắt càng lạnh lùng, khí thế trên người không ngừng đọng lại, lạnh lẽo thâm trầm.

Cánh tay mang đầy vết máu chắp lại trước ngực, ánh vàng trên người dần dần hội tụ, ở trong tay của hắn cũng dần hiện ra một thanh đao lớn.

Trường đao hình thành, nguy hiểm áp lực càng lớn khiến giao long lại thêm điên cuồng vặn xoắn, đầu lưỡi càng nhanh hướng về Tinh Nhan bên kia!

Nhưng còn chưa tới gần, trường đao toàn thân sáng ngời màu vàng đã mang theo lực lượng hủy diệt, chớp nhoáng chém xuống chỗ bảy tấc của nó……