Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (17)

Đột nhiên Tinh Nhan cảm nhận được gì đó, dùng phù ẩn thân rồi nấp vào sau đại thụ.

“Sư huynh!”

Ngay sau đó liền nghe loáng thoáng giọng nói của hai người đang càng ngày càng gần, xưng hô như vậy có lẽ là quen biết nhau.

Cho dù đây là lần đầu tham gia nhưng nàng cũng biết, không nói đến bước lên tầng cao nhất có thể đạt được phần thưởng to lớn, sự dụ hoặc của thiên giai công pháp bên trong tháp đã khiến người bình thường không thể chống cự, gặp được đối thủ chắc chắn sẽ không do dự ra tay tiêu diệt trước.

Hai bóng người đang phi hành về hướng này, có vẻ rất gấp gáp, giống như không cần tiền mà dán một đống phù chú gia tốc lên người, thỉnh thoảng còn ném vài trận bàn ra sau.

“Sư huynh! Nó vẫn đang đuổi theo!” Nữ tử kia hoảng sợ, tốc độ lại nhanh hơn.

Nam tử kia cũng cau mày, đề cao tốc độ: “Hết trận bàn rồi!”

Những trận bàn đó đều là tứ cấp, đặt trên mặt đất là có thể tận dụng địa hình xung quanh hình thành một vây trận, ít nhất cũng có thể ngăn trở một chút thứ đồ phía sau, bọn họ đều dựa vào nó để kéo ra khoảng cách.

Nữ tử nghe vậy càng kinh hoảng, không ngừng thúc giục linh kiếm dưới chân…

Tinh Nhan lúc này cũng cảm thấy có chút không đúng.

Một cảm giác kỳ quái từ phía sau bắt đầu lan ra, lạnh lẽo khiến lông tơ trên người đều dựng lên.

Đây là bản năng cảnh báo đối với nguy hiểm…

Rất nguy hiểm!

Tinh Nhan lúc này cũng không lo bại lộ ra nữa, lập tực chọn một phương hướng khác với hai người kia bay đi.

Nàng còn cảm giác được nguy hiểm… Tất nhiên đã tiếp cận Hóa Thần kỳ!

Nữ tử kia thấy được bóng của tinh Nhan liền bất ngờ chuyển hướng đuổi theo, có vẻ như đã tìm ra biện pháp.

Nhưng Nguyên Anh kỳ cùng Kim Đan đỉnh chênh lệch rất lớn.

Tinh Nhan tốc độ cũng đã vượt xa cả hai người rất nhiều, cho dù bọn họ dán rất nhiều phù chú cũng vô ích, chỉ một thoáng cũng chỉ còn nhìn thấy bóng lưng mà thôi.

Cảm giác được mùi tanh đang từ sau truyền đến, nữ tử kia cắn chặt răng lấy ra một phù chú màu vàng óng, trông vô cùng quý giá, hô to một tiếng, “Sư huynh!”

Ba tầng đầu tiên là khảo nghiệm tư cách, không có tư cách tham gia cửu trọng tháp sẽ bị đá ra ngoài, nhưng tới tầng thứ tư, liền sẽ không có chuyện bị đá ra nữa, nếu chôn thân ở đây thì thật sự là thần hồn câu diệt.

Nam tử kia cũng rất nhanh lấy ra một loại bột phấn lấp lánh, ném lên phù chú.

Phù chú lập tức hóa thành một bàn tay to, mang theo áp lực vô cùng to lớn trong chớp mắt giữ chặt sau lưng Tinh Nhan vứt ra đằng sau.

Tinh Nhan chỉ cảm thấy bị một luồng linh khí tỏa định, gần như đem không gian xung quanh đều đông lại, muốn nâng tay lên cũng không thể, giây tiếp theo đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh lên người rồi quăng ra sau.

Lập tực phun ra một ngụm máu.

Hơi thở tanh hôi kia càng ngày càng gần, bóng dáng to lớn màu đen gần như che lấp cả bầu trời.

Tinh Nhan ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy đại thụ xung quanh ào ào ngã xuống cùng với nước bọt tanh tưởi kia đang không ngừng đổ xuống đất.

Sinh vật vừa đến có thân thể uốn lượn che kín vảy đen, có bốn chân, trên đuôi còn mọc ra vài gai nhọn, phần trên của đôi mắt có nổi lên vài cục u cứng gần sát nhau, như là sắp mọc ra sừng, hung lệ lại ghê tởm…

—— là giao long.

Mùi hương thanh mát của sinh linh châu trên người nàng dường như chọc giận nó, đôi mắt thú đỏ ngầu đột nhiên xoay chuyển, âm lãnh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tốc độ cực nhanh mà lao tới.

Thực rõ ràng, mục tiêu của nó đã thay đổi.

Theo tầm mắt của con giao kia dời qua, một áp lực cực lớn cũng dời lên người nàng, bản năng cảnh báo nguy hiểm không ngừng kêu gào phải nhanh chóng rời đi, khiến da đầu tê dại, cả người rét run…

Tinh Nhan ngược lại lại rất bình tĩnh mà đứng lại, liếʍ liếʍ vết máu, sắc mặt tái nhợt lại cực kỳ lạnh nhạt.

Lúc này, hai người đã chạy ra một khoảng khá xa rồi.

“Sư huynh! Chúng ta thành công!” Bên đây nữ tử kia cuối cùng thoát lực mà thả lỏng người.

Cuối cùng thoát khỏi tầm mắt của con giao kia.

“Chúng ta làm vậy đối với đạo hữu kia có phải…”

“Sư huynh!” Nữ tử chợt đánh gãy hắn nói, “Đó là ma tu!”

Ra vẻ làm gì chứ, lúc hắn lấy bảo vật ra không phải cũng không hề do dự sao?!

Nàng hiên ngang lẫm liệt nói, “Ma tu luôn luôn tàn nhẫn độc ác làm nhiều chuyện xấu, để đạo tu chúng ta gặp được, đương nhiên là…”

Nàng ta còn chưa kịp nói xong, lời còn lại đã bị nghẹn trong cổ.

Cảm giác nguy hiểm khiến người sởn tóc gáy từ phía sau truyền đến, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, ngũ tạng lục phủ đều dập nát, kim đan cũng nứt ra, có ngọn lửa màu đen bắt đầu lan tràn cả người.

Cảm giác cả linh hồn đều đang bị thiêu cháy.

Bên cạnh còn không ngừng vang lên tiếng thảm thiết của nam tử kia.

Nàng ta lúc này mới hơi cúi đầu, trước ngực còn có dấu của một mũi tên lớn,… Sao có thể… có thời gian……

Bọn họ rõ ràng đã tính toán kỹ, đối mặt với giao long kia thì chạy trốn còn không kịp sao có thể có tâm sức đuổi theo bọn họ chứ...…

Nàng ta dùng chút sức lực còn lại xoay người.

Liền thấy thân thể khổng lồ của giao long kia đã dựng lên, phần bóng đã gần như bao trùm cả người ma tu kia, nhưng nàng lại không quan tâm.

Cả người nhỏ yếu như con kiến so với giao long kia, ánh mặt lại cực kỳ lạnh nhạt.

Bất quá một hơi thở, ngọn lửa màu đen đã nhấn chìm cả người nữ tử kia.

Linh hồn bắt đầu tiêu tán, hình ảnh còn sót lại là giao long đang há miệng đầy răng nanh ghê tởm, còn có bóng người gầy yếu phía trước kia……

Kẻ điên……

Màu đen ngọn lửa lặng yên biến mất, hai tu giả cũng chẳng còn tung tích, chỉ còn một chút giống như tro bụi sót lại, gió thổi liền tan đi…..

Tinh Nhan lúc này mới xoay người lại, vẫn như cũ không chạy mà bình tĩnh chờ đợi.

Còn 50 mét…

20 mét…

Giao long kia càng há to miệng, răng năng ánh lên chút màu xanh kịch độc, càng ngày càng gần

10 mét…

5 mét…

3 mét…

Chính là lúc này!

Nàng nhanh chóng tránh né đầu lưỡi của nó, điều động sương mù màu đỏ bao lấy một vật ném qua.

Khoảng cách quá gần, Tinh Nhan lại là dùng hết toàn lực, giao long căn bản không kịp phản ứng liền cảm thấy có một thứ đang kẹt trong cổ họng.

Cả thân rễ bóng đè thụ ở đâm thủng trong cổ họng giao long, thân thể to lớn của nó bất ngờ rơi xuống mặt đất.

Tinh Nhan lúc này cũng không để ý thân thể đau đớn, nhanh chóng lao ra ngoài……

Giao long kia tốc độ rất nhanh, đã bị nó theo dõi trong khoảng cách gần như vậy rất khó trốn thoát, lúc này may ra còn có một cơ hội……

..........

Cùng lúc đó ở một nơi khác.

Một đại thụ mọc trong mây mù lượn lờ, trên cây có quả đã biến mất, dường như bị người nào hái, dưới gốc cây lại có một thi thể đã cháy đen.

Có người đuổi tới, nhìn người trước mặt thì hơi dừng lại, “Giới Sân đại sư.”

Hòa thượng quay đầu lại, trên ngón tay dính đầy máy tươi chói mắt không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, nhưng ánh mắt lại vẫn cực kỳ tư bi ôn hòa.

Hắn hơi cuối đầu, niệm một câu phật hiệu, khiến người có ảo giác chỉ nghi ngờ hắn một chút cũng là tội lỗi.

“A di đà phật, thí chủ, không chê có thể cùng nhau đi.”

Người kia không tự chủ mà đi tới gần Truyền Tống Trận, một chút phòng bị cũng không có.

Sau đó phía sau lại đi đến hai người, nhìn xem tình huống cũng không hỏi gì mà đi về phía trận pháp.

Truyền Tống Trận phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Đúng lúc này, ba người bên trong cảnh giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ phía xa truyền ra áp lực khiến đám người đều thay đổi sắc mặt.

Giới Sân vẫn ôn hòa cười, trên tay vẫn chậm rãi lần tràng hạt, đang muốn nói câu gì an ủi một chút thì bàn tay đang nắm tràn hạt đột nhiên siết chặt.

Phía bên kia, xuất hiện thêm một con rồng đỏ thẫm như máu đang rít gào.

“A di đà phật, Phật phải độ chúng sinh, bần tăng sẽ đi qua xem vậy.” Giới Sân chắp tay trước ngực, chỉ để lại một câu liền biến mất.

Tu tiên vốn dĩ đã gian nan, người không vì mình trời tru đất diệt, một chút thanh danh mặt mũi không quan trọng bằng tu vi cùng mạng sống.

Đám người còn lại không khỏi nhìn nhau, trong miệng tán thưởng hai câu Giới Sân đại sư thật cao thượng, lại không ai rời đi, giây tiếp theo Truyền Tống Trận đã sáng lên, lập tức không còn bóng người nào.

Giữa không trung đằng kia, rồng đỏ cùng giao long màu đen đang không ngừng vật lộn, cắn xé, quấn lấy nhau……

—— tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Giới Sân đã không còn dáng vẻ bình đạm từ bi nữa, không ngừng đẩy nhanh tốc độ bay qua.

Bên này, giao đen mở rộng miệng cắn một ngụm lên thân rồng xé xuống, huyết long cũng không cam lòng yếu thế, bị chọc giận mà vương móng vuốt sắc nhọc đâm vào chỗ bảy tấc của giao long……