Quyển 1: Ảnh đế ảnh hậu "Tương ái tương sát" (5)

Hắn nên chủ động hơn đúng không?

Nghĩ nghĩ, Dung Ngọc liền đứng lên đi qua chỗ góc kia.

Người đại diện vẫn đang kinh ngạc vì bị đẩy ra, chưa kịp bình phục đã thấy Dung Ngọc như quyết tâm gì mà đứng dậy, hắn phản xạ mà kéo vị tổ tông này lại, nhìn quanh một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Tôi...**, cậu làm thật à, có được không đó ?”

Lúc này mới nhìn bao lâu, xem bí tịch còn nhanh như vậy?

Dung Ngọc vẫn giữ nét cười ôn nhu, ngữ điệu ung dung, “Đàn ông không thể nói không được.”

Người đại diện đỡ trán, hiện tại nói cái này làm gì a?

“Cậu cứ như vậy đi qua, nhất định thất bại thảm hại.”

Người ta tùy tiện một tiếng ngoan nào liền thật sự ngoan ngoãn như học sinh tiểu học, hắn không tưởng tượng được bây giờ cứ vậy đi qua, Dung Ngọc ở trước mặt Quý ảnh hậu sẽ là bộ dáng gì.

“Từ ca.” Dung Ngọc chỉ cười, lắc lắc đầu, ôn nhu không thể tưởng tượng, “Ta nguyện ý thua.”

Hắn nguyện ý thua trước mặt cô, chỉ cần có thể ôm người vào trong tay, ai thua ai thắng lại có ý nghĩa gì?

Huống chi... hắn rũ mắt che khuất một chút giảo hoạt trong mắt, tiếp tục đi qua, miễn là người nằm trong lòng hắn liền thắng không phải sao, một chút tiểu thông minh hẳn là không có gì.

Từ ca chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý hắn, nhìn bóng lưng kia mà thở dài, hỏi thế gian tình là gì a!

Hắn lấy ra di động, gọi cho đầu bếp, hắn cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, cơm trưa nên làm hai phần rồi.

………

Lúc Dung Ngọc đi đến trước mặt Tinh Nhan, cô vừa mới đánh xong một trận, đang duỗi người lười biếng…… mắng đồng đội heo .

Hai chân dài gác lên nhau, gương mặt lãnh diễm, khí tràng quả thực hai mét tám.

Dung Ngọc nhịn không được cười rộ lên, một chút khẩn trương lo lắng dưới đáy lòng đột nhiên liền không cánh mà bay, hắn biết phải làm gì rồi.

“Quý ảnh hậu, có thể nể mặt cùng tổ đội đánh một trận được không?”

Hắn cười vô cùng chân thành, “Rốt cuộc, thời buổi này heo đồng đội đi đâu cũng gặp được.”

Tinh Nhan hơi nhướng mày, xem hắn cười nhẹ nhàng trêu chọc giống như là lão bằng hữu cùng chung kẻ địch, đột nhiên cũng thấy không tệ lắm.

“Đến đây.” Cô vỗ vỗ cái bàn.

Dung Ngọc tìm cái ghế nhỏ, cũng không ý kiến gì mà trực tiếp ngồi ở bên cạnh cô.

Người đại diện lúc này đã sợ ngây người.

Cứ như vậy liền được rồi??

Cùng chung một phe mà mắng kẻ địch chính là cách nhanh nhất để tăng tình cảm, Dung Ngọc cùng Tinh Nhan cảm tình cứ như vậy mà thành lập, ít nhất đối với Tinh Nhan chính là như vậy.

Một ván kết thúc, Tinh Nhan cũng đã đối với Dung Ngọc thân quen một chút.

Cái gì mà đại thần xa cách tự phụ chứ, chơi trò chơi gặp được heo đồng đội cũng độc miệng mà mắng thôi.

Hai người đánh đến sảng khoái mới kết thúc, đã là giữa trưa.

Hai trợ lý cầm đồ ăn từ hai hướng đi tới, ngay sau đó hiểu ý liếc nhau, tự giác biến mất.

Tinh Nhan nhìn nhìn hai phần đồ ăn đối lập, đột nhiên cảm thấy, cảm tình gì đều là giả, cô xem Dung Ngọc vẫn là có chút không vừa mắt.

“Anh không về bên kia ăn à?”

Dù sao hai người đều là ảnh đế ảnh hậu rồi, xe bảo mẫu khẳng định có đầy đủ tiện nghi, lấy thân phận ông chủ của hắn nói không chừng trong xe có thể so với phòng ở nữa là khác.

Nơi này chỉ để ngồi tạm nghỉ ngơi, nếu ngồi ăn cơm chắc chắn không có thoải mái bằng bên trong xe. Cô chỉ là chơi game nên ở nơi nào đều được, còn người này sao cũng kỳ lạ thế.

Dung Ngọc vừa nhìn liền biết cô suy nghĩ cái gì, rất tự nhiên mỉm cười mở ra hộp cơm rồi mời cô: “Cùng nhau ăn đi?”

Trong ánh mắt tràn đầy thành ý.

Hắn nhị không được bổ sung, “Dì nấu ăn ở nhà luôn lo lắng tôi ăn không no, mỗi lần đưa đồ ăn đều làm tôi cảm thấy…” Hắn thong thả mà bày biện thức ăn trên bàn,

“Dì ấy đối với lượng cơm của tôi hiểu lầm rất lớn.”

Dung Ngọc còn chưa xong mà ra vẻ thở dài

“Ăn xong hết chắc tôi có thể béo thêm vài cân.”

Nhìn hắn một bộ thở dài u oán mà lải nhãi làm Tinh Nhan phụt một tiếng bật cười, lại nhìn phần thức ăn trên bàn một lượt. “Đúng là rất nhiều.”

Bao nhiêu đây hẳn cũng đủ hai người đàn ông lực lưỡng cao to ăn đến căng bụng.

“Buồn cười lắm sao?” Dung Ngọc căng mặt, ý đồ dọa nàng nhưng trong mắt lại toàn là ý cười.

“Không buồn cười.” Tinh Nhan cũng ý đồ nghiêm túc một chút, đáng tiếc không có tác dụng, lại lẫn nữa cười không ngừng.

Dung Ngọc nhìn Tinh Nhan cười đến ngã trước ngã sau, giống như một đó hoa hồng đỏ, tươi sống mà nhiệt liệt, ánh mắt hắn không tự chủ được mà càng sáng lấp lánh, cũng vô cùng ôn nhu.

Hắn nhanh chóng nhìn xuống để tránh bản thân không nhịn được mà nhìn chằm chằm cô, lấy ra một đôi đũa đưa cho Tinh Nhan,

“Cầm lấy đi, xem như nể tình chúng ta là chiến hữu, giúp tôi giảm béo được không.”

Tinh Nhan nhìn hắn một lúc liền hơi nâng cằm lên, “Được thôi.”

Cô trước nay đều là người thẳng thắng, thích trực tiếp, chỉ muốn bản thân sống tiêu sái vui sướиɠ mà thôi.

Mặc kệ thứ khác, lúc này hắn đúng là thật tình mời, cô tự nhiên cũng sẽ không làm ra vẻ cự tuyệt.

Hơn nữa cô cũng muốn ăn ngon a, nguyên chủ sống quả thật hà khắc với bản thân mà.

Người đại diện của Dung Ngọc đã có chút hoảng hốt nhìn bên này…… Ngồi cạnh nhau chơi game xong bây giờ cơm trưa cũng cùng nhau ăn rồi??

Có phải không bao lâu nữa đến hài tử cũng có luôn?

Nhưng mà thực tế cùng hắn tưởng cũng không giống nhau.

Thẳng đến vài ngày sau, ở tiệc đóng máy của đoàn phim hắn cũng chưa thấy được tình huống đột phá. Hừm, người đại diện một bên nâng ly, một bên không ngừng suy nghĩ, sao hắn lại cứ thấy tiếc nuối nhỉ?

“Dạ dày của Dung Ngọc không tốt, không thể uống rượu.”

Hắn ngăn lại tiểu diễn viên đang muốn tiến lên kính rượu, trên mặt cười tủm tỉm nhưng động tác lại tràn đầy dứt khoát.

Loại này yến hội không nhất định an toàn.

Trên thực tế, người tới mời rượu Dung Ngọc cũng không nhiều lắm, trừ bỏ đạo diễn không ngừng nhét ly rượu, những người khác gần như không có, không nhiều người dám làm khó dễ.

Trừ bỏ loại này muốn lôi kéo làm quen thì còn một loại là thử mời chào rượu. Uống xong rượu, chính là có hứng thú với đối phương.

Bất quá người như vậy không nhiều lắm, rốt cuộc đa số mọi người đều phát hiện, Dung ảnh đế trước giờ luôn lãnh đạm xa cách, từ lúc nào đã bắt đầu dính bên người vai nữ chính, có một chút thời gian nghỉ liền ôm điện thoại đi qua, hai người cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau ăn cơm, Dung ảnh đế còn luôn nghĩ biện pháp chọc người ta vui vẻ.

Đương nhiên, thật sự trầm mê trò chơi hay là người, đa phần mọi người đều đã hiểu rõ, họ lại không phải đồ ngốc.

Đến nỗi Tinh Nhan, cô là diễn viên nữ hơn nữa không phải kiểu làm người e ngại mà không dám mời rượu, nhưng trong bữa tiệc Dung Ngọc đều không có rời đi cô một bước, ai dám mời rượu?

Bản thân Dung Ngọc thì chỉ biết cười khổ, xác thật không ai dám mời, nhưng cô chính mình tự uống đâu?

Hắn cũng không có biện pháp.

Quý Tinh Nhan… thật sụ chiến tích huy hoàng, một người làm cả bàn đạo diễn đều nằm bò.

Đạo diễn bị cô bắt uống đến say mèm, còn muốn nhảy lên bàn bắt đầu múa thoát y, không khí bên trong bữa tiệc tức khắc sôi trào.

Tinh Nhan và Dung Ngọc, cùng vài người nhân cơ hội mà chạy ra ngoài.

Bên trong ầm ĩ đến đau đầu.

Hai người đại diện cùng hai tiểu trợ lý nhìn nhau liếc mắt một cái, tâm hữu linh tê mà bước chậm lại, dường như muốn cùng ốc sên thi đấu xem ai đi được chậm hơn.

Dung Ngọc cảm giác được tiếng bước chân phía sau lưng nhỏ dần rồi biến mất, mới quan tâm nhìn về Tinh Nhan đang ở cạnh xoa ấn huyệt thái dương, “Làm sao vậy?”

“Cảm thấy choáng váng sao?” Giọng nói mặc dù vẫn ôn nhu nhưng lại mang theo trách cứ,

“Rượu không phải thứ gì tốt, uống nhiều như vậy làm gì?”

Khuyên đều khuyên không được.

Tinh Nhan mở mắt ra, cười rộ lên, “Không có choáng.”

Cô chỉ là muốn uống thoải mái một trận thôi.

“Đạo diễn có nói đến tống nghệ tuyên truyền, cô sẽ đi sao?” Hắn chỉ đành dời đi đề tài.

Thời gian quá ngắn, hai người tính ra thật sự quen thuộc cũng chỉ hơn một tuần, cứ cho là vừa gặp đã quen, cứ cho là mỗi ngày trừ bỏ thời gian ngủ còn lại gần như đều ở cạnh nhau, nhưng thật sự không nhiều thời gian lắm, có thể tính là bằng hữu, nhưng…… hắn còn không thể quản cô.

“Đi chứ.” Nhớ tới công việc, Tinh Nhan chỉ hận không thể một chân đá chết tên bạn trai cũ kia.

Nguyên thân vì tiểu bạn trai…thật sự sức chiến đấu quá mức điên cuồng, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, liều mạng nhận diễn, đây cũng là còn may mà có Hứa tỷ khống chế số lượng cùng chất lượng kịch bản, bằng không cho dù địa vị không suy sụp, người cũng khẳng định sụp đổ trước rồi.

Mặc dù như vậy, nguyên thân tiếp nhận công việc cũng đã dài tới nửa năm sau. Tống nghệ này đương nhiên cũng có.

Nhưng hiện tại cô đã tới đây, cũng đồng nghĩa —— những công việc đó đều là của cô a.

Tức giận!

Răng rắc ——

Trong hoàn cảnh yên tĩnh đột nhiên có một chút âm thanh vang lên.

Hai người đều là minh tinh, đã quá quen thuộc tiếng máy ảnh, Dung Ngọc lập tức liền phản ứng lại mà đuổi theo.

Loại paparazzi ẩn nấp này, chẳng có chút liêm sĩ nào hết, dù cho bọn họ muốn công khai cũng không nên là loại tai tiếng này. Quan trọng nhất chính là, hắn còn chưa theo đuổi được đâu.

Dung Ngọc thoạt nhìn giống như quý công tử, ôn tồn lễ độ, nhưng thể lực kỳ thật rất tốt, paparazzi thấy có vẻ chạy không thoát liền chạy lòng vòng, không biết nghĩ gì mà chạy trở về, hướng về phía Tinh Nhan bên này.

Tinh Nhan không nói hai lời, trực tiếp cởi giày, nhắm ngay mặt của paparazzi mà dùng sức ném ra

“Dừng ở đó đi!” —— ngay giữa hồng tâm.

Paparazzi lập tức che mặt, đau đếm chảy cả nước mắt, sau đó không biết vướng phải cái gì mà bịch một tiếng ngã nhào trên mặt đất, âm thanh lớn đến mức Dung Ngọc đứng ở xa đều có thể nghe thấy rõ.

Lúc này hắn cũng khỏi khỏi thấy tội nghiệp thay cho cái này paparazzi.

Tinh Nhan co một chân lên nhảy tới chỗ tên paparazzi.

“Làm tốt lắm, không hổ là nữ vương!”

Dung Ngọc chạy nhanh đến cùng Tinh Nhan làm động tác chạm tay, sau đó cầm lấy tay đỡ cô đứng vững.

“Còn có thể đi sao?”

Tinh Nhan sâu kín nhìn hắn một cái, “Đương nhiên có thể.”

Chân cô lại không sao, sao lại không đi được.

Còn Paparazzi nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng giày cao gót đến gần phản xạ có điều kiện mà che mặt lại, cảm thán hắn năm nay quá không may mắn.

Mặt hắn chắc chắn sưng lên rồi…… Sẽ không đến đánh một lần nữa đi?…

Nhưng ngoài dự đoán, căn bản không ai phản ứng hắn.

Dung ảnh đế chỉ lo nhặt lên máy chụp hình xóa bỏ ảnh chụp, sau đó liền nhìn về phía Tinh Nhan. Phát hiện cô đang đứng tại chỗ lâm vào trầm tư,

“Làm sao vậy?” Hắn liền đi qua hỏi.

Nhìn theo tầm mắt của cô, cũng không cần cô trả lời nữa, hắn không khỏi đỡ trán bật cười

“Nữ vương bệ hạ của ta, rốt cuộc là ngài dùng bao nhiêu lực vậy??”

Gót giày đều gãy rồi.

…… Không biết mặt của paparazzi thế nào rồi. Hắn chỉ có thể chia buồn.

Tinh Nhan nhướng mày liếc xéo hắn một cái, “Anh muốn thử không?”

Dù sao nàng còn một chiếc giày đây.

“Vậy thì không cần.” Ôn nhu ảnh đế chỉ biết giật giật khóe miệng một chút, đi qua đỡ cô,

“Mặt của tôi vẫn còn hữu dụng.” Ít nhất hắn có thể dùng để câu dẫn cô…

“Còn có thể đi sao?” Hắn lại hỏi lần nữa.

Tinh Nhan nhìn hắn, búng búng phần móng tay được sơn màu đỏ rượu, chỉ hừ một tiếng, “Không thể.”