Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (7)

…… Tinh Nhan cũng không khỏi ngơ người một chút, ngã phật từ bi chẳng lẽ lại là như vầy?

—— làm Phật Tổ của tên hòa thượng này chắc cũng là xui tám đời.

Thôi vậy, Tinh Nhan đoạt lấy túi Càn Khôn của tên kia, lấy ra một gốc thảo dược, hài lòng thu vào túi.

Sau đó nhảy lên pháp bảo tiếp tục hướng về phía hang động gió lốc kia.

Giới Sân và thú nhỏ cũng theo sau về lại tòa sen, trong lòng âm thầm thở dài.

Đến khi nào… hắn mới có thể cùng nàng…

Hang động lúc này đã có không ít người, có chính đạo, có ma đạo khá là ngư long hỗn tạp, nơi này tính ra cũng xem như một nơi tu luyện không tồi, tán tu đa số có tài nguyên hạn chế nên sẽ nắm chắc cơ hội đến đây tu luyện.

Đi vào bên trong, trên đường mọi người đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong ánh mắt đều toát ra vẻ quái dị, ma tu cùng phật tu lại đi cùng nhau…… tổ hợp này vô cùng kỳ quái.

Có vài người đã lấy ra phù chú thủ sẵn.

Nhưng chỉ đề phòng chứ không ai động thủ, ở đây đa số đều là tán tu bên ngoài, mà Tinh Nhan cùng Giới Sân đều thuộc về môn phái lớn, rất hiếm người trong số bọ họ nhận ra, nhưng cũng không chịu nổi thái độ vô cùng thản nhiên cùng khí chất nổi bật của hai người.

Mặc dù nhìn không thấu tu vi của cả hai nhưng người tu tiên rất tin tưởng vào trực giác của mình, cho nên dù tất cả đều đề phòng né tránh lại không có ai dám động thủ.

Tinh Nhan cũng không thèm để ý, hoàn toàn không quan tâm đến động tác nhỏ của vài người xung quanh, chỉ lo đi vào bên trong.

Thấy hai người không ngừng đi vào sâu bên trong, thẳng đến khi bóng dáng đều biến mất, mấy người xung quanh đều nhẹ nhàng thở ra.

May mắn bọ họ không ai động thủ.

Hang động này càng đi vào trong diện tích càng lớn, gió lốc càng mạnh, thương tổn đối với thần thức cũng nhiều hơn, tất nhiên, nếu có thể kiên trì rèn luyện hiệu quả cũng sẽ tốt hơn.

Nhưng bọn họ vì sao không đi vào bên trong? Chính là vì tự biết lượng sức mình, thần thức không đủ cường đại, nếu đột ngột đi vào bên trong sẽ nháy mắt bị xé nát.

Hai người kia đi vào sâu như vậy, tu vi nhất định rất cao.

……

Nhưng nơi này cũng người nhận ra bọn họ, ví dụ như Lý Ninh.

Lý Ninh cũng là tán tu, nhưng là loại khá nổi trội trong số tán tu, hắn vẫn thỉnh thoảng làm quen kết bạn với các đệ tử của môn phái lớn ra ngoài rèn luyện, lần này hắn vào bí cảnh cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trùng hợp là hắn nhận ra hòa thượng kia.

Phạn Thiên cung —— Giới Sân.

Sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng, vô cùng quái dị.

Ngày trước, có một lần hắn ra ngoài rèn luyện xui xẻo bị mấy tên ma tu đuổi gϊếŧ, muốn đem hồn phách hắn thu vào Luyện Hồn Phiên, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc thì được Giới Sân đại sư từ bi ra tay trợ giúp.

Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy khi hắn hết lòng cảm tạ thì Giới Sân đại sư chỉ chắp tay trước ngực, nói một câu, “Thí chủ không cần khách sáo, ma đầu làm nhiều việc ác, đây là việc bần tăng nên làm.”

Vậy bây giờ là tình huống gì đây?

Hắn nhớ đến nữ tử đi bên cạnh Giới Sân kia, sắc mặt tái nhợt nhưng diễm lệ tà khí, ma khí đều phát ra bốn phía, nhìn thế nào cũng là loại ma đầu nên trừ bỏ không phải sao!

Lý Ninh cau chặt mày, xem đại sư thái độ ngoan ngoãn theo ở phía sau như vậy…… Đại sư, chắc không phải bị ma tu kia bắt được rồi chứ?

Có khi nào bị trói hồn rồi không, chỉ có thể bị ma tu điều khiển?

Hắn cắn chặt răng, lấy ra một loại phù truyền tin độc môn của Phạn Thiên cung, để lên một tin tức.

Phù chú này hắn cũng chỉ có một cái, vẫn là may mắn có được, có thể một lần gửi tin cầu cứu Phạn Thiên cung. Nhưng Giới Sân đại sư hiện tại rất có khả năng rơi vào tay ma tu, lúc này rất cần được giúp đỡ.

Hắn còn chưa hết đau lòng tiếc của thì Lý Ninh kinh ngạc nhìn phù chú còn chưa bốc cháy, lật tới lật lui mà kiểm tra một hồi mới đột nhiên nhớ ra, vỗ lên trán một cái, đây là ở trong bí cảnh, không thể truyền tin ra ngoài, hắn gấp đến hồ đồ rồi.

Đành thu phù chú lại.

Chờ đi ra ngoài lại gửi đi, nhưng không biết đến lúc đó người của Phạn Thiên cung có thể đến kịp hay không

.........

Ở bên này, Tinh Nhan tiếp tục chậm rãi đi vào trong, đi đến chỗ bản thân cảm thấy hết sức thì mới dừng lại.

Khoanh chân ngồi xuống, đem thần thức thả ra.

Thần thức vốn là vô hình, nhưng khi nó vừa xuất hiện ở trong hang động thì gió lốc xung quanh lại giống như cảm nhận được, lập tức rít gào, sắc bén lạnh lẽo đánh lên thần thức.

Thần thức đau đớn truyền lại cảm giác lên nguyên thần, nguyên thần cũng run rẩy lên, sau đó thúc giục thần thức tiếp tục tràn ra chống đỡ.

Ma khí lúc này tự do bay quanh Tinh Nhan, chậm rãi tích tụ càng dày đặc……

“Chít chít.” Thú nhỏ màu tím nhìn Tinh Nhan đang ngồi ở kia thì chít chít kêu vài tiếng, nhưng không bò lại gần, chỉ là nằm ở trên tay Giới Sân, mặt nhìn về phía nàng nằm bò xuống.

Giới Sân cúi đầu liếc nó một cái, trong tay điều động phật quang truyền vào cơ thể nó, lập tức thú nhỏ thoải mái rầm rì vài tiếng rồi nhắm mắt lại.

........

Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh, hai ngày chớp mắt đã hết.

Bên trong hang động đã có vài người đứng dậy, bắt đầu chạy về phía cửa ra của bí cảnh.

Vào lúc giữa trưa, bí cảnh sẽ đúng lúc mở ra.

Bí cảnh này đối với danh môn đệ tử chẳng tính là gì, nhưng đối với tán tu mà nói, đôi khi chỉ một chút tài nguyên cũng là phải mạo hiểm tính mạng mới giành được, dung nham thảo ở đây đôi khi vẫn sẽ bị mơ ước.

Nếu là không có việc cần thiết, tốt nhất rời đi trước hai canh giờ, lúc này người đi ra rất nhiều, tuy rằng ngư long hỗn tạp nhưng có thể lợi dụng sơ hở chạy đi là tốt nhất.

Lý Ninh nhẫn nhịn, không ngừng nhìn vào bên trong.

Theo lý hắn cũng nên rời đi, cẩn thận vẫn là tốt nhất nhưng ma tu kia còn chưa đi ra……

……

Tinh Nhan mở mắt ra cũng cảm giác được thần thức mạnh hơn một chút, tuy ít ỏi nhưng cũng không tệ .

Nàng nhìn nhìn vào bên trong, gió lốc gần như đen nhánh một mảnh, dáy động bằng phảng nhìn qua không có thứ gì, nhưng rất khó giải thích vài sao gió lốc nơi này lại có thể rèn luyện thần thức.

Rất nhiều người đều cảm thấy nơi này có bảo vật, nhưng bình thường tu giả không thể đi vào, mà khi bí cảnh mới vừa mở ra cũng có đại năng đi vào xem xét, nhưng tất cả đều thấy vọng ra về.

—— nhưng nàng vẫn là cảm thấy kỳ quái.

“Thí chủ.”

“Chít chít.”

Hai thanh âm đồng thời vang lên.

Một giọng nói ôn hòa, một cái thì mềm mại, nghe vào lại rất có ý vị.

Tinh Nhan quay đầu lại, sờ sờ đầu của thú nhỏ, “Đi thôi.”

Lúc này đã là canh giờ thứ hai bí cảnh đã mở cửa.

Mặc kệ là thứ gì, đều không phải nàng nên quan tâm.

Thú nhỏ hơi cọ cọ lên tay nàng, lại rất biết điều mà nhảy lên vai của Giới Sân.

“A di đà phật.” Hòa thượng cũng chiều theo nó, đi theo nàng.

.........

Bên ngoài bí cảnh, giữa không trung xuất hiện một quầng sáng, có thể nhìn thấy lấp ló núi non trùng điệp bên trong, đây chính là cửa ra của bí cảnh.

Thỉnh thoảng có người từ bên trong bay ra, có người che kín tòan thân, cũng có người ngẩng đầu nghênh ngang mà đi, phía dưới cũng đã chờ sẵn một đám người nhìn chằm chằm nơi đó, thỉnh thoảng có người từ trong đám kia rời khỏi, đi theo “Con mồi” mà mình nhìn trúng.

Chỉ là rốt cuộc ai là con mồi, cũng chưa biết được.

Theo thời gian, trong gió dường như cũng mang theo một chút mùi máu, không khí xung quanh càng xao động.

Tinh Nhan thản nhiên từ bên trong đi ra, cũng không có người đi theo sau. Chỉ là bọn họ rời đi không lâu, phía sau quầng sáng mới xuất hiện một người.

Vừa ra khỏi liền đốt cháy phù chú trong tay.

Lý Ninh nhìn phương hướng ròi đi của hai người một lúc nhưng không có mạo muội đi theo. Ngay cả Giới Sân đại sư đều bị bắt, hắn đi theo cũng chỉ là chịu chết uổng phí mà thôi.

Cảm giác được có ánh mắt theo dõi từ bên dưới, hắn nhanh chóng lấy ra phi thuyền rời đi.

Hắn đã làm những gì có thể rồi.

Chuyện còn lại không đến lượt hắn xen vào, hy vọng Phạn Thiên Tự có thể nhanh chóng đuổi theo

..........

Cùng lúc đó, ở Phạn Thiên Tự.

Tiếng chuông trầm ổn hồn hậu vang lên từ đỉnh núi, dường như có thể trấn an gột rửa tâm linh.

“Trụ trì!” Một đệ tử gấp gáp gõ vang cửa phòng.

“A di đà phật, sao lại hoảng loạng như vậy?” Đại môn chậm rãi mở ra, mùi trầm hương cùng khói trắng hơi lượn lờ bên trong, một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra.

Tiểu hòa thượng cũng lấy lại tinh thần, trấn định mà chắp tay trước ngực hành lễ.

“Trụ trì, có tin tức truyền đến, Giới Sân sư thúc tổ xuất hiện ở dung nham bí cảnh, có khả năng rơi vào trong tay của ma tu, cần trong chùa giúp đỡ.”

Tiểu hòa thượng không nhịn được ở trong lòng niệm một đoạn kinh văn cầu an.

—— cầu Phật Tổ phù hộ Giới Sân sư thúc tổ bình an trở về.

Tác giả có lời muốn nói:

Giới Sân: Không cần!