Liễu Nguyệt Nguyệt cuối cùng vẫn bị mang đi.
“Không cần các người bắt, tôi có thể tự mình đi được.”
Cô có chút tức giận, cắn môi một bộ dạng vô cùng quật cường.
Hai cảnh sát nhìn cô một cái, có chút cạn lời lấy ra một bộ còng tay, “Liễu tiểu thư, vui lòng phối hợp một chút.”
Người đã bị tình nghi gϊếŧ người không thành…là cần phải bị bắt về, đâu ra cái gì tự mình đi.
Liễu Nguyệt Nguyệt:………
Lúc Tinh Nhan cùng Thịnh Ngự đi ra ngoài thì nhìn thấy mấy luật sư của Thịnh gia mới chạy tới, dáng vẻ cũng vô cùng tinh anh, nhưng rốt cuộc không phải Thịnh Lê xảy ra chuyện, phải gọi thêm vài cuộc điện thoại tranh luận một hồi mới đuối theo xe cảnh sát.
Tinh Nhan suy nghĩ một chút liền gọi cho trợ lý của Quý phụ, làm nhóm luật sư của Quý gia cũng đi qua.
Dù sao cũng là luật sư của Thịnh gia, rất có khả năng chỉ ngồi một lát thì đem Liễu Nguyệt Nguyệt bảo lãnh ra ngoài rồi, như vậy sao được nha, phải ngồi trong đó đến khi mở phiền tòa mới ổn thỏa, phương diện này cô không hiểu biết, làm người chuyên nghiệp qua là tốt nhất, Quý gia cũng không thiếu luật sư. Chuyện này cũng không cần làm phiền Quý phụ Quý mẫu đang nghe hòa nhạc.
Trên thực tế cũng rất giống như cô dự đoán, lúc nhóm luật sư của Quý gia đuổi tới thì bên kia cũng sắp làm xong trình tự để người bảo lãnh hậu thẩm. Nhưng người đã chạy tới, đương nhiên sẽ không làm Liễu Nguyệt Nguyệt có thể dễ dàng đi ra ngoài như vậy. Hai nhà luật sư bắt đầu xắn tay mà tranh cãi………
Mà bên này Tinh Nhan và Thịnh Ngự cũng về đến nhà hắn.
Vốn dĩ cách cũng không quá xa, là ở một khu biệt thự gần đó, kiến trúc không quá xa hoa, chỉ là một biệt thự nhỏ có ba tầng đơn giản, hiện đại.
Bọn họ vừa về đến nhà, lão quản gia đã từ trong nhà ra nghênh đón.
“Thiếu gia.…”
Nhìn đến còn có một người đi sau thì sửng sốt một hồi, sau đó cười đến đôi mắt đều híp lại, “Ai nha, đây là..! Mời vào, nhanh vào trong nhà.”
Thịnh Ngư hơi mím môi, nhìn về Tinh Nhan, “Đây là bác Vương.”
Tinh Nhan cười rộ lên, “Chào bác Vương.”
Ngay sau đó hắn lại nhìn về phía bác Vương, “Đây là… Tinh Nhan.” Nhưng mà nên gọi là gì hắn lại không chịu nói.
Nhưng bác Vương đã là lão nhân tinh sao có thể không nhìn ra, vẻ mặt thầm hiểu mà liên tục xua tay, “Thiếu phu nhân mau vào trong, bên ngoài có nóng lắm hay không, để lão đây đi pha trà cho hai người.”
Nói xong liền liếc nhìn Thịnh Ngự, quả nhiên phát hiện hắn vẫn rất bình tĩnh không hề có ý phủ nhận, ông tươi cười lớn hơn nữa, vô cùng nhiệt tình: “Ngày hôm qua thiếu gia còn cố ý dặn dò tôi chuẩn bị thêm trái cây, để tôi đi lấy cho cô!”
Hôm qua thiếu gia mang đồ về hình như hơi ít, có lẽ lát nữa hắn cần tự mình đi chuẩn bị thêm....
Thiếu phu nhân…
Tinh Nhan nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh đang ra vẻ thản nhiên bình tĩnh, cảm thấy vô cùng buồn cười mà ở trên eo hắn véo một cái. Nhưng cũng không phản đối xưng hô như vậy.
Thịnh Ngự lập tức cứng đờ, nhanh chóng bắt lấy tay cô nắm chặt lại, rồi nhìn sang bác Vương , “Không cần đâu.”
Hắn nói “Cũng không nóng.”
“Ai nha, không chừng thiếu phu nhân cảm thấy nóng!”
Bác Vương thật sự rất nhiệt tình, trước kia ông gặp nạn may mắn được mẫu thân của Thịnh Ngự cứu giúp, hơn nữa ông cũng không còn người thân nào, nhiều năm như vậy tuy nói là quản gia nhưng ông cũng nhìn Thịnh Ngự lớn lên, vẫn luôn xem như người trong nhà, hiện tại cuối cùng nhìn thấy Thịnh Ngự luôn lạnh nhạt khó gần lại dẫn một tiểu thư xinh đẹp như vậy về nhà, ông sao có thể không vui vẻ được chứ.
Tinh Nhan cũng mở lời ngăn cản, “Kỳ thật hôm nay đến đây, chủ yếu là Thịnh Ngự muốn dạy cháu bơi lội,”
Cô nhìn về phía ông hỏi, “Bác Vương, trong nhà có hồ bơi sao?”
Bác Vương trong lòng hơi giật mình, nhìn về phía Thịnh Ngự, ánh mắt vô cùng sâu kín. Thì ra là vậy……
Thì ra… Đứa nhỏ chính mình nhìn lớn lại lại là tính tình này.
“Đương nhiên là có.” Ông vội lấy lại tinh thần, lại là cười vẻ mặt hòa ái, “Có một cái hồ bơi bên trong, nước bên trong có dòng chảy, cực kỳ thoải mái.” Hoàn toàn không nhắc đến còn có một hồ bơi lớn bên ngoài.
“Học bơi rất tốt,” ông cười ha hả, “Vậy hai người mau đi đi, tôi còn phải đi ra ngoài mua chút nguyên liệu về làm cơm chiều, nhất định phải nếm thử tay nghề của lão đây.”
“Nhưng chắc là có hơi nhiều đồ.” Quản gia liền kêu lên, “Dì Lý, dì Lý à” Chờ một phụ nữ trung niên phúc hậu ở sau chạy ra, ông hoàn toàn chưa cho hai người cơ hội nói chuyện đã hấp tấp giữ chặt dì Lý đi ra ngoài, “Bà cùng tôi đi một lát, cần mua nhiều đồ lắm…”
Một bên nói một bên đóng cửa lại.
Nhìn cửa nhà phanh một tiếng đóng lại, Tinh Nhan mới nhìn một hồi rồi đột nhiên hỏi, “Nhà anh tổng cộng mấy người?”
Thịnh Ngự nắm chặt tay cô đi vào trong, “… Nhà của chúng ta.”
Tinh Nhan cười ra tới, “Ừm, vậy nhà của chúng ta tổng cộng mấy người?”
Sau đó nhìn thấy hắn mím môi cuối đầu, “…… ngoại trừ chúng ta, còn có hai người.”
Bác Vương cùng với dì Lý
Tinh Nhan không khỏi nghĩ đến hai người vừa đi ra ngoài.
“………”
Cô cũng không nghĩ nữa mà đi theo hắn lên lầu, nói sang chuyện khác.
“Anh rất coi trọng bác Vương.”
Từ cách nói chuyện của ông là có thể nhìn ra được.
Hắn mang theo cô đẩy cửa vào phòng, tay vẫn nắm thật chặt, không có giấu giếm, “Ông ấy xem như người thân duy nhất.”
Lời nói vô cùng rõ ràng, Thịnh phụ còn không phải là người thân hắn.
Lúc hắn còn nhỏ Thịnh phụ cũng không thường ở nhà, hai người vốn dĩ chẳng có bao nhiêu cảm tình, huống chi năm đó mẫu thân hắn vừa đổ bệnh ông ta cũng gián tiếp làm người tức giận mà qua đời rồi để tiểu tam dọn vào, sau đó lại đem đồ vật trong phòng của mẫu thân hắn ném ra ngoài, về sau càng có đủ chuyện……còn nói gì đến tình cảm cha con, quả thực chính là chê cười.
Tinh Nhan chỉ là gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, không có hỏi sâu thêm.
“Nói vậy là…” Cô cọ cọ một chút lòng bàn tay hắn, “— hiện tại chỉ có hai người chúng ta?” Cô nhấn mạnh vào tiếng chỉ một chút.
Thịnh Ngự hô hấp chậm lại, một chút cảm xúc không vui vừa mới bốc lên liền bay mất, chỉ còn cảm giác được bàn tay nghịch ngợm kia, cào ngứa đến trong lòng hắn.
Hắn đưa tay lên kéo kéo cà vạt, đột nhiên thấy quá chặt.
“…… Ừm”
Cũng quá nóng. Trai đơn gái chiếc ở trong phòng, không khỏi gợi lên cảm giác ái muội nóng bỏng trong văn phòng hôm đó.
Tinh Nhan lại đè lại tay hắn. Ngón tay hơi trượt trên cà vạt rồi chậm rãi thò lại gần, “Quần áo của anh, do em cởi ra.”
Chậm rãi kéo cà vạt lại gần bên môi, giống như cô đang hôn nó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, “Được không?”
Hơi thở hắn càng thêm nặng nề, “…… Được.”
Người trước mặt hơi vừa ý mà cười lên, nhẹ nhàng cởi ra cà vạt.
Động tác thong thả đẹp đẽ, nhưng lại không cẩn thận làm đầu ngón tay thỉnh thoảng trượt qua hầu kết của hắn, giống như một con bướm nghịch ngợm, lúc xa lúc gần.
Hầu kết không ngừng lên xuống, hắn nắm lấy tay cô, giọng nói cũng có chút ách, “Được chưa?” Đừng tra tấn hắn nữa.
Tinh Nhan dừng một chút hơi rút tay về, cầm lấy cà vạt kéo ra, hơi nhướng mày nhìn hắn, “Ngoan, còn có quần áo.”
Lúc này cô mới dời tay lên nút áo, một chút một chút cởi ra.
Ấn một chút, lại xoa xoa, còn chọc chọc…
Thịnh Ngự chỉ đành nắm chặt tay, quay đầu đi, cố gắng điều chỉnh hô hấp mình, gương mặt luôn thâm trầm cấm dục lúc này hiện ra vẻ ẩn nhẫn.
Tinh Nhan rất thích dáng vẻ kiềm ném ẩn nhẫn này của hắn, bởi vì cô mà có.
Cô nhìn chằm chằm hắn rồi hơi nhón chân, để sát vào một chút, “Bộ dạng này của anh”
Hơi thở ấm áp của cô phun lên phần cổ, làm trái tim của hắn cũng bị nhấc lên.
“Rất gợi cảm, làm em nhịn không được.”
Giọng nói biến mất, đôi môi hơi lạnh cũng đồng thời rơi xuống, hầu kết mẫn cảm lăn lộn, cả người hắn căng chặt lên.
Nghe được tiếng cười khẽ bên tai, hắn còn không có phản ứng lại liền cảm giác đôi môi ở trên hầu kết mở ra, đầu lưỡi ướŧ áŧ nhẹ nhàng liếʍ liếʍ.
Thịnh Ngự không khỏi thấp giọng kêu một tiếng, cảm nhận rõ ràng từng cái liếʍ láp, gặm cắn, mυ"ŧ lấy, giống như một con mèo nhỏ đang đυ.ng phải món đồ chơi mới, làm sao cũng không chịu bỏ.
Người đàn ông luôn mặt vô biểu tình lúc này dựa vào trên cửa, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt hơi nheo lại, tiếng thở dốc trầm thấp lại kiềm nén, đôi tay đang ôm lấy eo Tinh Nhan càng thêm siết chặt, muốn đem cô hào tan vào trong người.
Trêu ghẹo một lúc Tinh Nhan mới dời tay xuống áo, muốn cởi ra.
… Hả? Tinh Nhan sờ được một mảnh vải nhỏ.
Thịnh Ngự lúc này mới mở mắt, ôm cô xoay người, hô hấp nặng nề mà đem cô đẩy lên tường, cúi đầu hôn xuống, môi lưỡi triền miên, dùng sức cướp đoạt.
Lúc này ai lại quan tâm nhìn nhìn đến thứ gì nữa.
Thẳng đến khi Tinh Nhan không chịu nổi hắn mới rời ra, cúi đầu ở trên tóc cô hôn hôn.
Tinh Nhan môi đỏ đã hơi sưng lên, dựa vào l*иg ngực hắn thở dốc một chút. Nhớ tới vừa mới nhìn thấy thứ gì đó, cô trực tiếp đẩy hắn lên. Anh mắt hắn chăm chú nhìn chặt cô, thẳng đến một thứ đột nhiên ở trước mắt quơ quơ,
“Đây là…… cái gì?”
Thịnh Ngự đang kích động lúc này cũng không khỏi hơi dừng lại.
Nhìn hai món đồ trong tay cô, một mảnh vải mỏng manh, vô cùng lộ rõ mặt trên chỉ có vài sợi dây lưng mỏng manh. Nhìn qua thật sự là……
Thịnh Ngự hơi cắn răng, “Là tặng kèm”
“Nha ~”
Cũng không biết cô có tin hay không, Tinh Nhan nhướng mày hơi kéo ra nhìn kỹ áo tắm này, “Em cảm thấy, cũng khá đẹp đó” Cũng rất tiện nữa.
Sau đó thuận tiện cầm lấy một cái khác có vẻ là quần bơi nam, kiểu dáng bó sát người, ngón tay ở trên vải trượt qua, “Nhưng anh cảm thấy…”
Ánh mắt cô lưu chuyển hơi rũ xuống, ám chỉ nhìn lướt qua người hắn, giọng nói cũng đầy ái muội khıêυ khí©h.
“Anh mặc vừa sao?”
Nói rồi khẽ cười một tiếng, không hề để ý đến hắn nữa mà cầm lấy áo tắm đi vào phòng thay đồ bên cạnh.
“Nhanh lên lại đây dạy em bơi đi!”
Thịnh Ngự đứng ngây ra một hồi, mắt nhìn qua hai cái quần bơi mang về, vô cùng bình tĩnh mà cầm lấy một cái nhỏ hơn bó sát đi vào phòng tắm thay……
........
Hồ bơi cũng không nhỏ, mực dù chỉ có mỗi Thịnh Ngự sử dụng, nhưng quản gia vẫn đem sửa thành kích cỡ tiêu chuẩn. Nhưng xung quanh không có trang trí thêm vật gì, nhìn qua có chút trống trải.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên mặt nước trong hồ, ánh lên sóng nước lóng lánh.
Lúc Thịnh Ngự ra ngoài, Tinh Nhan còn chưa ra tới. Hắn nhìn xung quanh rồi đi đến cửa sổ lớn—— yên lặng đem tấm màn đều kéo kín lại.
Chờ đến khi Tinh Nhan đi ra, xung quanh đều tối xuống.
“Sao lại không bật đèn?” Cô lần đến chỗ công tắc, cạch một tiếng trong nhà sáng sủa lên.
Chỉ là còn chưa kịp nhìn xem Thịnh Ngự ở đâu, liền nghe thấy chỗ hồ bơi bùm một tiếng, đã có người nhảy xuống rồi.
Hắn từ dưới nước xông ra, bọt nước từ trên má không ngừng lăn xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng thành hồ bơi, khống dám nhìn người đang đi đến….
“Lại đây.”
Chân trần giẫm lên mặt đất rất nhẹ nhàng, hai chân trắng nõn xuất hiện trong tầm mắt hắn, Tinh Nhan đi đến bên cạnh ao rồi ngồi xuống. Áo tắm màu đen càng làm nổi bật lên làn da trắng của cô, đối lập vô cùng khiến hắn càng thêm căng thẳng.
……
Nhìn mặt hồ gần ngay trước mắt, một chút cảm giác bất an lo sợ liền xông ra, Tinh Nhan không dám trực tiếp đi xuống, chỉ nhìn về phía Thịnh Ngự phân tán lực chú ý, “Không phải muốn dạy em bơi sao?”
“…… Ừm.”
Hắn nhỏ giọng đáp lại nhưng tầm mắt dường như bị gợn sóng trên mặt nước hấp dẫn, chỉ đứng đó rũ mắt, không có di chuyển.
Cách mặt nước trong vắt, vẫn có thể nhìn thấy rõ một chút cảnh vật bên dưới. Tầm mắt của Tinh Nhan từ hầu kết của hắn trượt xuống đến bờ vai rộng lớn, bắp tay, đến cơ ngực gợi cảm, phần bụng rắn chắc hữu lực, lại đến……
Không khỏi hơi nhếch môi lên, tiếng cười khe khẽ quanh quẩn xung quanh, tăng thêm một chút ái muội.
Cô giang hai tay ra, “Đại ca ~”
“Ôm em xuống.”
Thịnh Ngự thở nặng mê mẩn nhìn cô, đôi tay nhỏ trắng nõn, vòng eo rất nhỏ, đôi chân thon dài, cùng với màu đen áo tắm, lúc này động tác giang tay làm phía trước lộ rõ.
Hắn thậm chí đã nghĩ đến, một cánh tay là có thể bóp chặt vòng eo đó rồi ôm cô xuống nước.
Ánh mắt cô thì chăm chú doanh doanh nhìn hắn, giọng nói dường như được tẩm trong đường, “Lại đây nha ~”
Lại đây ôm cô nha. Giống như bị mê hoặc mà đến gần, chờ Thịnh Ngự lấy lại tinh thần thì bàn tay hắn đã đặt lên eo của cô.
Tinh Nhan lại gần, hai tay ôm cổ hắn, cắn nhẹ lên vành tai rồi liếʍ liếʍ một chút, hơi thở cũng phả vào tai, “Tiếp tục.”
Lòng bàn tay cảm nhận được da thịt mịn màng trơn bóng, tim đập càng ngày càng kịch liệt, hắn siết chặt tay hơn đem Tinh Nhan ôm xuống.
Vừa xuống nước, Tinh Nhan liền không còn tâm tư gì nữa.
Người không tự mình trải qua chỉ sợ không bao giờ hiểu loại cảm giác này. Tứ chi dường như không thuộc về cô nữa, một cảm giác sợ hãi lại khủng hoảng bao trùm lấy cô, giống như dưới nước đang có nhiều hung thú ngủ đông chờ đợi, xung quanh dường như đều tăm tối.
Cô không khống chế được mà bản năng quấn chặt người Thịnh Ngự, tay chân càng dùng sức càng gấp gáp, hắn giống như là tấm gỗ duy nhất trên mặt nước, cô hận không thể cả người đều trèo lên.
Cảm giác cơ thể dưới tay thóang chốc đã cứng ngắc, Thịnh Ngự cảm giác không ổn liền quay lại xem cô. Tinh Nhan lúc này cả gương mặt đều trắng bệch, trong ánh mắt một mảng đen tối.
“Nhan Nhan.” Ánh mắt trầm xuống, hắn muốn mượn eo cô nâng người lên, lại gặp Tinh Nhan cả người quấn chặt không thể động đậy.
“Đừng sợ!” Hắn lập tức dùng một tay còn trống chống lên thành hồ, dùng sức một cái vọt lên trên.
Lúc này Tinh Nhan mới có chút tỉnh táo, nhưng tiếng nói đã vô cùng trầm thấp “Đừng lên”
Hắn cúi đầu nhìn cô, chỉ mím môi không có động tĩnh.
Có thể là ra khỏi nước, Tinh Nhan đã không đến mức cứng đờ toàn thân, “Trở xuống đi.”
Nhìn thấy Thịnh Ngự vẫn bộ dáng quật cường không có động tĩnh, cô rất muốn cười lên, nhưng chỉ nhẹ giọng dỗ dành “Ngoan, trở xuống đi, lỡ như lại một lần nữa rơi xuống nước thì sao?”
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước cô ở dưới nước, nếu hắn lại chậm trễ một chút, có lẽ……
Cánh tay không bên hông khỏi siết chặt cô, hắn banh cằm, “Tôi sẽ luôn ở cạnh em.”
Tinh Nhan chỉ đành nâng đầu lên, hôn hôn lên mặt hắn, “Anh biết mà.”
Hắn không trả lời cô, chỉ là nặng nề từng chút đi xuống. Hắn biết, việc gì cũng có vạn nhất, nếu thật sự xảy ra, bọn họ đều không thể chịu nổi hậu quả này.