Quyển 2: Tương giao với đại ca cấm dục (10)

Hai cảnh sát nhìn nhau liếc mắt, cũng không có lập tức mạnh mẽ mang người đi, “Chúng tôi hoài nghi Liễu tiểu thư có ý định gϊếŧ người chưa thành, hiện tại yêu cầu Liễu tiểu thư về hợp tác điều tra.”

Nói thật dễ nghe là hợp tác điều tra, kỳ thật ra chính là bị bắt, chừa cho chút mặt mũi mà thôi. Án này chứng cứ vô cùng rõ ràng, sau khi đi vào rồi muốn ra ngoài… khó khăn rất lớn.

Liễu Nguyệt Nguyệt liền hỏi, “Tôi có thể biết được là gϊếŧ người nào không thành không?”

Cô thực ra chưa từng có cố ý gϊếŧ người, cho nên dù nhìn qua sắc mặt cô có chút tái nhợt, bộ dạng yếu ớt nhưng lại vô cùng dũng cảm chính khí. Thịnh Lê cũng đau lòng mà sờ đầu cô, đem người ôm vào trong lòng, “Đừng sợ, anh ở đây mà.”

Liễu Nguyệt Nguyệt cảm động nhìn hắn một cái, sau đó dựa sát vào người hắn rồi lại nhô đầu ra, “Tôi nghĩ tôi cũng có quyền được biết đi?”

Đúng là quốc gia quy định, nghi phạm cũng được hưởng quyền hiểu rõ sự việc.

Cảnh sát nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt một cái, “Vào lúc giữa trưa ba ngày trước, cô bị nghi ngờ có liên quan đến việc cố ý gϊếŧ hại Quý tiểu thư chưa thành, trước mắt đã lập án.”

“Cái gì?”

Hai cảnh sát hoàn toàn không hiểu sao hai người lại lộ ra vẻ không thể tin nổi như vậy. Thực tế, dưới tình huống lúc đó Liễu Nguyệt Nguyệt biết rõ Quý tiểu thư xuống nước sẽ có hậu quả gì, lại một mực kéo người xuống, hơn nữa còn làm người trực tiếp hôn mê, bị tố cáo cố ý gϊếŧ người không phải thực bình thường sao?

“Vào lúc giữa trưa ba ngày trước, cô bị nghi ngờ có liên quan.....”

Liễu Nguyệt Nguyệt có chút không biết nên phản ứng như thế nào, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đây chỉ là hiểu lầm.”

“Tôi không phải cố ý, lúc đó tôi thật không biết cô ấy là thật sự sợ nước, Quý tiểu thư……”

Thịnh Lê cũng thở ra một chút.

Hai cảnh sát thờ ơ, chỉ là nói, “Chuyện này, toà án đã chấp nhận thành lập hồ sơ.”

Bên phía kiểm sát đã thông qua video chứng cứ do luật sư của Quý gia cung cấp, cho rằng hành vi của Liễu Nguyệt Nguyệt đã đủ để cấu thành tội cố ý gϊếŧ người, loại chưa thành, cũng đã đệ trình lên tòa án. Chắc không bao lâu nữa là mở phiên tòa.

Thịnh Lê lúc này mới ý thức được không ổn, tòa án đã thụ lí, Quý gia lại làm việc nhanh chóng như vậy, rõ ràng không chỉ đơn giản là hù dọa. Tuy rằng hắn vẫn không thể tin nổi Quý Tinh Nhan thật sự báo án, nhưng cũng lập tức gọi điện thoại cho đoàn luật sư của công ty.

Chỉ sợ việc này không dễ như vậy, nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt lúc này vẫn còn không có ý thức được tình hình.

Ở trong lòng cô vẫn còn đắm chìm trong việc hai bên tranh giành tình cảm mà thôi, huống chi người cũng không có việc gì mà, chẳng qua cô chỉ là muốn hù dọa người một chút thôi hoàn toàn không nghĩ tới có thể bay lên thành phạm tội trình độ.

Lúc này mới nhìn về Tinh Nhan đang đứng ở bên cạnh Thịnh Ngự, mở miệng, “Quý tiểu thư, cô giúp tôi giải thích một chút đi.”

Bên này Tinh Nhan đang dựa lên người Thịnh Ngự cùng hắn nhỏ giọng nói chuyện, nghe vậy quay đầu lại, chíu mềm mại trên mặt rõ ràng biến mất, “Giúp cô giải thích cái gì?”

Thật sự là nực cười.

Thịnh Lê vỗ vỗ Liễu Nguyệt Nguyệt, ý bảo cô không cần nói nữa. Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn Thịnh Lê, tuy rằng còn không biết là chuyện như thế nào, nhưng trong lòng cũng có cảm giác bất an làm cô an tĩnh lại.

Thịnh Lê sau đó liền nhìn về phía Quý Tinh Nhan, áp lực, “Quý tiểu thư, làm việc nên khoan dung độ lượng.”

Chuyện này xét đến cùng mấu chốt vẫn là ở chỗ Quý Tinh Nhan, chỉ cần cô hủy bỏ tố tụng thì sẽ không có gì vấn đề.

Chỉ là không đợi Tinh Nhan nói chuyện, Thịnh Ngự đã ngẩng đầu đáp lại, giọng nói của hắn có chút chút lạnh lùng lại vô cùng nghiêm túc, “Không buông tha.” Dựa vào cái gì buông tha, Nhan Nhan chịu qua khổ sở phải đòi trở về.

Tinh Nhan đang định ra trào phúng vài câu chỉ đành im lặng, sau đó nhích lại gần hắn, sắc mặt cũng nhu hòa xuống.

Thịnh Lê cũng trầm mặt xuống. Hai người đàn ông có đôi mắt đen giống nhau đang im lặng giằng co. Mọi người xung quanh cũng nhịn không được mà an tĩnh lại, không khí có chút áp lực đáng sợ.

Hai cảnh sát yên lặng đè xuống mũ của mình.

Hào môn, thật sự phức tạp.

Rõ ràng hai người đều không có biểu hiện kích động gì nhưng không khí ngày càng căng chặt, tựa như dây đàn đang căng ra hết cỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

Hai cảnh sát cũng âm thầm nắm chặt tay, chuẩn bị sẵn nếu hai người này không nhịn được muốn động thủ thì lập tức nhào lên…

Đột nhiên, trong trung tâm vang lên một bài hát đang thịnh hành, làm bầu không khí quỷ dị cũng biến mất.

Hai người giống không có việc gì nhìn sang chỗ khác, mặt vô biểu tình nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, Thịnh Lê tiếp tục đi thúc giục đoàn luật sư.

Thịnh Ngự mới nhìn về hai cảnh sát, hơi trầm giọng

“Mời tiếp tục bắt.”.

Hai cảnh sát cũng không để ý, chậm trễ cũng lâu lắm rồi dứt khoát vươn tay, “Phiền toái Liễu tiểu thư phối hợp một chút.”

Giọng điệu của Thịnh Ngự nghe ra có chút trên cao hạ lệnh, nhưng có chút người chính là như vậy, trời sinh đã có khí chất cường đại cùng khống chế, làm người không tự chủ mà nghe theo.

Tinh Nhan nhìn nhìn sườn mặt sắc bén của Thịnh Ngự, bất ngờ mà ngẩng đầu hôn hôn vài cái.

—— rất đẹp trai.

Liễu Nguyệt Nguyệt lúc này cũng nhận ra tình huống không tốt, bản năng né tránh hai cảnh sát, “Quý tiểu thư, sao cô có thể như vậy!”

Tinh Nhan cười lên, “Có thể cái gì?”

Liễu Nguyệt Nguyệt nhăn mày lại “Cô biết rõ tôi không phải cố ý, sao có thể đi tố cáo tôi gϊếŧ người không thành chứ?”

“Không phải cố ý?”

Tinh Nhan hơi nhếch môi lên, lộ ra một chút châm chọc.

“Tôi không phải đã nói với cô tôi sợ nước, không biết bơi sao?”

“Chẳng lẽ cô lớn đến tuổi này không biết được người không biết bơi rơi xuống biển có thể chết đuối hả?”

Cô rõ ràng đang dựa trên người Thịnh Ngự, nhưng khí thế lại càng lúc càng dâng cao

“Hay là tôi không có rõ ràng cự tuyệt?”

“Hoặc là cô không có ở dưới tình huống như vậy lôi tôi xuống nước?”

Cô đột nhiên đứng thẳng lên, hơi nâng cằm, nhướng mày lên nhìn xuống đối diện, trên người không tự chủ toát ra lạnh lẽo cùng áp lực.

“Nếu không phải vậy sao tôi không thể tố cáo!”

“Không phục thì dựa theo trình tự pháp luật, tôi chờ các người chống án!”

“Chống không được thì ngặm miệng mà chịu!”

Nói xong, cô liền quay lại nhìn cảnh sát, “Tôi hoài nghi cô ta đang không tỉnh táo lại muốn hại tôi, làm phiền hai vị làm theo thủ tục đi.”