Chỉ là có đôi lúc người ta càng gấp muốn làm một chuyện thì sẽ luôn gặp đủ loại sự tình cản trở. Ví dụ như hiện tại, khi Thịnh Ngự đuổi theo Tinh Nhan ra ngoài liền nhìn thấy Thịnh Lê cùng Liễu Nguyệt Nguyệt cũng đang đi dạo phố.
Liễu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Thịnh Lê, “Anh sao lại mua nhiều như vậy…”
Giọng nói hơi nâng lên, có chút làm nũng, “Đã bảo em không cần nhiều váy như vậy rồi.”
Thịnh Lê lại ôm lấy eo cô rồi hơi chọc chọc lên trán, nhìn qua có chút bất đắc dĩ, “Em đó!”
Mấy hôm trước Quý gia ra tay chớp nhoáng làm Thịnh gia có chút luống cuống tay chân, chủ yếu là Quý phụ không ấn lẽ thường mà làm, bình thường loại sự tình này đều là hai nhà bình bình hòa hòa mà thương lượng, chỉ có Quý gia là không cần chút mặt mũi đó, chuyện gì đều phơi bày ra, hoàn toàn không cho bọn họ cứu vãng đường sống.
Chỉ có thể ở trên mạng tẩy trắng một chút việc hắn ném xuống vị hôn thê, tuy rằng cũng không nhiều người tin lắm, nhưng ít nhất cũng qua loa một chút. Chỉ là đối với việc Liễu Nguyệt Nguyệt kéo người xuống nước, dù nói là không phải cố ý thì cũng chẳng ai thèm nghe. Gần đây bởi vì chuyện này, người trong công ty lúc nào cũng có chút cổ quái… Tuy rằng không nói gì nhưng ánh mắt đều vài phần hiểu rõ và ám chỉ, hắn biết cô không vui, lại tự mình chịu đựng, thật đúng là ngốc nghếch.
Thịnh gia chịu ảnh hưởng không lớn nhưng cũng không hề nhỏ, gần đây hắn cũng rất vội vàng, hôm nay mới có thời gian mang người ra ngoài chơi.
“Đừng chọc trán em nữa…” Liễu Nguyệt Nguyệt sờ sờ cái trán của mình, bĩu môi nhăn mũi lại.
“Anh chọc đau rồi?” Thịnh Lê u một tiếng, rốt cuộc vẫn là sợ làm đau người, một bàn tay đưa lên nhẹ nhàng xoa xoa lại thò lại gần hôn một chút, giọng điệu dỗ dành “Còn đau không?”
“Anh tránh ra chút!” Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt lên đẩy người ra, hơi quay đầu tránh đi, rõ ràng là nói lời cự tuyệt, nhưng âm cuối hơi mang theo làm nũng, lại bộ dạng cắn cắn môi làm người đều không thể giận được.
Tinh Nhan nhưng không rảnh xem hai người tú ân ái, đánh rắn muốn đánh bảy tấc, dù bây giờ cô ép được hai người đều á khẩu không trả lười được, cũng chỉ là một chút xấu hổ trong chốc lát mà thôi, có ích lợi gì?
Đương nhiên, Tinh Nhan sẽ nghĩ như vậy cũng một phần lớn nguyên nhân là cô không muốn lãng phí “Bơi lội” thời gian…Nếu là bình thường, cô sẽ rất vui lòng nhìn bọ họ khó chịu một hồi, nhưng cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng kéo Thịnh Ngự đi.
Nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt vừa quay đầu đã nhìn thấy Tinh Nhan cùng Thịnh Ngự đang thân mật mà đứng cạnh nhau, lập tức trừng lớn mắt.
“Quý tiểu thư? Hai người?”
Một bộ vô cùng kinh ngạc với quan hệ giữa hai người, “Cô không phải vị hôn thê của A Lê sao? Sao có thể cùng Thịnh đại ca ở bên nhau!”
Này một tiếng kêu lên, người xung quanh đều không tự giác dừng lại bước chân rồi lén lút nhìn qua, đều nổi lên tâm xem bát quái.
Thịnh Ngự lập tức cau mày, ánh mắt lạnh băng, “Là vị hôn thê trước.” “Liễu tiểu thư ăn nói cẩn thận.”
Liễu Nguyệt Nguyệt cũng nhìn đến tầm mắt của Thịnh Ngự, che lại miệng mình, cầu cứu nhìn về phía Thịnh Lê. Thịnh Lê đương nhiên cũng phản ứng lại đây, vỗ vỗ đầu rồi đem người che ở phía sau, “Đại ca không cần cùng cô ấy so đo, Nguyệt Nguyệt chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”
Lại không có phản bác lời nói vừa rồi Liễu Nguyệt Nguyệt.
Thịnh Ngự còn muốn nói cái gì, Tinh Nhan đã đè lại tay hắn, không thèm để ý cười nhạo một tiếng. Cô nhướng mày châm chọc nói, “Có ý gì?”
“Nói chuyện che che giấu giấu có gì hay?”
“Chuyện giữa Thịnh gia cùng Quý gia còn có ai không biết?”
Sự thật là Quý phụ bỏ không ít công sức, trong một ngày gần như mỗi một tờ báo, official website hoặc là nhà truyền thông đều đưa tin về chuyện này, hơn nữa dân chúng đối với ân ân oán oán bên trong hào môn thế gia luôn cảm thấy hứng thú, mà đến trung tâm này mua sắm đều đa phần có giá cảnh không tệ, người không biết cũng chỉ là số ít.
Cho dù chưa nhìn thấy chân dung của bọn họ, nhưng vừa nghe cô đề ra Thịnh gia cùng Quý gia liền hiểu rõ. Tuy rằng lịch sự không có chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng trong ánh mắt cảm xúc biểu đạt vô cùng rõ ràng.
“Đến nỗi Thịnh Ngự.” Tinh Nhan đột nhiên cười rộ lên
“Trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi chính là thích anh ấy đó thì làm sao?!” Thịnh Ngự bên cạnh cũng nắm chặt tay cô, ánh mắt chứa đầy ôn nhu.
“Chẳng lẽ cùng với người đã có hôn ước dây dưa không rõ mới là phải lẽ?”
“Còn có,” Tinh Nhan nắm lại tay Thịnh Ngự tay, nhìn về phía hai người liền trầm mặt xuống, khí thế vô cùng cường đại, “Đừng giả vờ như không có chuyện gì!”
“Tôi không rảnh cùng các người làm bộ làm tịch.”
“Quan hệ đã kém đến không muốn nhìn thấy mặt nhau, còn làm bộ làm tịch quan tâm hỏi han, không phải ngu xuẩn thì chính là lòng mang ý xấu.”
Quần chúng xung quanh:...Quá....quá thẳng thắng!
“Tôi không có!”
Liễu Nguyệt Nguyệt hít một hơi, có vẻ bị ủy khuất vô cùng, rõ ràng thoạt nhìn nhu nhược lại là ngoài dự kiến kiên cường mà đứng ra.
“Quý tiểu thư, muốn nói gì cũng cần phải có chứng cớ, tôi biết cô hận tôi cướp đi……”
Trên mặt Tinh Nhan không hề có cảm xúc mà liếc mắt bọn họ một cái, tự nhiên dứt khoát mà nắm tay Thịnh Ngự quay đi. Dù không nói ra cũng dễ dàng nhìn thấy cả người cô đều tràn ngập coi thường.
Giống như lời của Liễu Nguyệt Nguyệt chỉ là không khí bay qua.
“………”
Quần chúng vây xem:…Lợi hại!
Đột nhiên cảm thấy Quý gia tiểu thư ngầu quá làm sao bây giờ.
Liễu Nguyệt Nguyệt lúc này cũng lảo đảo, cắn môi đến trắng bệch.
………
Nhưng mà có thể là trời cao cũng không muốn cho các cô dễ dàng đi như vậy. Ngay lúc bọn học bước ra, —— Thịnh Lê còn đang an ủi Liễu Nguyệt Nguyệt, hai cảnh sát không biết lúc nào đã đến trước mặt Liễu Nguyệt Nguyệt, đưa ra một tờ lệnh bắt giữ .
“Làm phiền Liễu tiểu thư theo chúng tôi đi một chuyến.”
Cảnh sát nói chuyện vẫn rất lịch sự, chỉ là thái độ lại là không hề có ý thương lượng. Mặc dù Thịnh gia thế lực không nhỏ, nhưng cũng có Quý gia ở sau lưng bọn họ, hơn nữa bọn họ chỉ là làm theo quy định mà thôi.
Liễu Nguyệt Nguyệt có chút kinh hoảng nhìn về Thịnh Lê, Thịnh Lê lập tức bước ra bảo vệ cô, “Không biết Nguyệt Nguyệt phạm vào tội gì?”