Quyển 2: Tương giao với đại ca cấm dục (3)

Ở trên lầu,

“Đại thiếu gia,” một người hầu cúi đầu, gõ lên cửa phòng.

“Đã đến giờ ăn cơm chiều, phu nhân hỏi cậu có muốn gọi người thêm chén đũa hay không?”

Ở trong nhà của chính mình ăn cơm, còn phải dặn dò thêm chén đũa…Nhưng trên mặt Thịnh Ngự chỉ toàn là lạnh lùng, làm như hoàn toàn không nghe hiểu ý của người hầu, chỉ lo chính mình cài nút áo, “Không cần…”

Nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn ánh mắt có chút tối đen, đem lời chuyển đi, “Thêm đi.”

Người hầu ngẩn người, trong mắt có chút kinh ngạc, ngay sau đó đυ.ng tới ánh mắt đen nhánh của hắn lập tức cúi đầu, vâng dạ đáp lời rồi đi xuống.

………

Bên này, Thịnh mẫu tạm thời không muốn nói chuyện với Nhan nữa, Tinh Nhan rốt cuộc được yên tĩnh một chút. Đang chuẩn bị phát tiếp tính tình thì phát hiện có người lục tục xuống nhà.

Thịnh gia dùng loại bàn ăn hình chữ nhật dài, Thịnh phụ đi xuống, theo như bình thường hắn sẽ ngồi ở một đầu chủ vị. Thịnh mẫu ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái hắn .

Tinh Nhan nhìn nhìn, vẻ mặt tự nhiên ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải.

Tươi cười trên mặt Thịnh mẫu lập tức hơi thu lại. Loại này bàn ăn trong gia đình như bọn họ kỳ thật đều có quy tắc vị trí hết. Tinh Nhan ngồi ở ghế đầu tiên, vậy con trai của bà phải ngồi ở chỗ thứ hai, trong lòng bà có chút không vui, Tinh Nhan đáng ra phải tự giác mà ngồi vào vị trí thứ hai mới đúng.

Thịnh Lê đi xuống, thấy vậy cũng nhíu mày, tâm tình không tốt. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là đổi sang ngồi bên cạnh Thịnh mẫu.

Thịnh mẫu ra vẻ cười giận liếc hắn một cái, “Đứa nhỏ này, thật là thẹn thùng mà” cũng không dám ngồi bên cạnh cô.

Lúc nói còn làm như thật sự sợ hắn sẽ thẹn thùng mà nhỏ giọng một chút, liếc nhìn Tinh Nhan, có chút trêu ghẹo, “Đều đồng ý quản gia kêu nhị thiếu phu nhân rồi…”

Đồng ý? Tinh Nhan nhìn nam chủ một cái, trong nguyên tác, nam chủ đúng không có phản bác cách nói của Thịnh mẫu, nhưng với lý do là nguyên chủ dù sao cũng là vị hôn thê của hắn, hắn cần có trách nhiệm, cho nên cứ việc không thích hắn cũng không có phản bác.

Ha hả, thích làm ra vẻ, trách nhiệm quỷ gì, chỉ là lừa gạt tình cảm mà thôi.

Nếu như hắn tìm được người mình yêu, thẳng thắng thừa nhận rồi thành ý xin lỗi, nguyên chủ tiểu cô nương có lẽ không thể tha thứ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đau lòng một chút mà thôi. Nhưng hắn lại lựa chọn lừa gạt lợi dụng cảm tình đó để có được sự giúp đỡ của Quý gia mà leo lên làm chủ, cuối cùng rồi lại lấy oán trả ơn, phủi tay quên sạch rồi tùy tiện tìm một lý do để nuốt lấy Quý gia.

Tinh Nhan nhìn hắn cười rộ lên, cô có Quý gia, nhất định sẽ làm nhiệm vụ thật tốt ~

Quý phụ thấy vậy cũng đi theo cười lên, bộ dáng nhìn hai đứa nhỏ tình cảm tốt mà vui vẻ.

Lúc này, một người nữa đi xuống.

Tinh Nhan nhìn một đôi giày da dừng ở trước mặt, ngẩng đầu lên.

Người đàn ông này mặt mày góc cạnh, tròng mắt rất đen, ngũ quan cũng rất sâu, đẹp trai nhưng sắc bén, ăn mặc cả bộ tây trang màu tối, nút thắt đều cài hết, môi mỏng hơi mím chặt, cả người nhìn lạnh băng hờ hững, cũng khiến người khác cảm giác áp lực.

Nhưng……Cô biết là hắn đã cứu cô, hơn nữa không biết tại sao bản năng cô thích gần bên cạnh hắn, rất thoải mái. Cho nên…… Tinh Nhan không tự giác liếʍ liếʍ môi, yên lặng mà nhìn chằm chằm môi hắn.

Cô còn nhớ rõ, cảm giác lúc đó……Kỳ thật ……không lạnh chút nào.

Hắn dường như cảm giác được mà cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đen tối không rõ cảm xúc.

Tinh Nhan hoàn toàn không chút ngượng ngùng, cười hì hì, biết rõ còn cố hỏi, “Tôi nhớ rõ là anh cứu tôi… Anh là?”

Thịnh mẫu lập tức chen ngang, “Đây là A Ngự!”

Bà ta vừa nói vừa đứng lên đi đón Thịnh Ngự, vẻ mặt vui mừng làm phòng bếp đưa lên thêm một bộ chén đũa, sau đó lời nói thấm thía, “A Ngự cuối cùng cũng xuống dưới ăn cơm, liền tính cùng dì giận dỗi cũng không thể không quan tâm thân thể mình…”

Thật là một tấm lòng mẹ hiền bao dung mà.

Nhưng người ở nơi này, trừ bỏ nguyên bản tiểu công chúa đều nghe ra được ý tứ mách lẻo của bà ta.

Hắn mím môi, cúi đầu nhìn xem phản ứng của Tinh Nhan.

Tiểu công chúa ngây thơ đương nhiên không nghe ra ý tứ quanh co trong , chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào đôi mắt hắn, giọng nói hơi kéo dài, “Thì ra là, đại ca nha…”

Cô phát âm rất rõ ràng, nhưng không biết làm thế nào, hai chữ đại ca kia hình như trên đầu lưỡi dạo một vòng mới phát ra, mềm mại lại ái muội.

Nhìn thấy biểu tình của cô, Thịnh Ngự không khỏi hơi giật giật lông mi.

Thịnh mẫu tương đối mẫn cảm, cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút không đúng, liền mở miệng ngắt lời nói, “Mau ngồi xuống đi, ăn cơm trước.”

Ánh mắt dây dưa đột nhiên bị cắt đứt, Thịnh Ngự trước hết dời mắt đi, nhìn nhìn trên bàn tình huống liền mặt vô biểu tình ngồi vào vị trí bên cạnh Tinh Nhan.

Nghe được hơi thở cùng hương vị của hắn đến gần, Tinh Nhan cúi đầu, không khỏi mỉm cười.

Thịnh mẫu muốn nói cái gì, nhưng lại không muốn con trai mình ngồi phía sau, chỉ có thể an ủi chính mình, chắc là bà nhạy cảm quá mà thôi.

“Người một nhà” bắt đầu ăn cơm.

Quản gia một lần nữa đem cháo đặt trước mặt tiểu công chúa.

Thịnh mẫu cười với Tinh Nhan nói, “Mau nếm thử ta……”

Tiểu công chúa chỉ lo sờ sờ cái chén trước mặt, lại bất mãn lần nữa, “Lạnh hết rồi! Quản gia, tôi ăn đồ lạnh cũng sẽ đau bụng!”

Nụ cười trên mặt Thịnh mẫu cứng đờ, quản gia trên mặt tươi cười cũng treo không nổi.

Ngay sau đó cung kính khom người, “Thực xin lỗi, là tôi sai, tôi đi lấy chén khác.”

Thịnh Lê tuy rằng không biết vì sao nét mặt Thịnh mẫu kỳ quái như vậy, nhưng cũng không trở ngại hắn đứng về phía Thịnh mẫu, lập tức trầm giọng, “Quý Tinh Nhan.”

Bình thường, hắn chỉ cần kêu như vậy, Quý Tinh Nhan đều sẽ nghe theo.

Tinh Nhan hơi nhướng mày, nam chủ này rõ ràng biết rõ nguyên chủ thích hắn nên cố ý lợi dụng mọi chỗ áp chế đây mà.

Bang một tiếng.

Tinh Nhan trực tiếp đem đũa ném vào người hắn, vẻ mặt bất mãn “Anh dám lớn tiếng với tôi!”

Rất có vẻ tiểu công chúa không vui. Cảm thấy còn chưa đủ, tiểu công chúa thuận tay cầm luôn đôi đũa của người bên cạnh, xem như viên gạch mà dùng sức ném qua.

“Còn dám trừng tôi!”

Này chỉ là nho nhỏ khởi đầu mà thôi.

Không khí nháy mắt yên tĩnh.

Thịnh Lê sờ sờ trên mặt bị nước canh văng lên, sắc mặt đen thui, tức giận lập tức đứng lên, giống như giây tiếp theo liền sẽ bùng nổ. Thịnh mẫu cũng vội vàng đứng dậy, nắm chặt bàn tay của Thịnh Lê, đè thấp âm thanh không biết nói gì đó bên tai hắn.

Chỉ thấy Thịnh Lê nhẫn nhịn, cắn răng, “Con no rồi" sau đó đẩy ghế ra một mạch đi ra ngoài.

Không có người chú ý tới, Thịnh ngự lại thả lỏng người một chút.

Thịnh mẫu cũng không ngăn Thịnh Lê được, chỉ phải ngồi xuống. Gương mặt cực kỳ miễn cưỡng cười nhìn qua Tinh Nhan, có chút giả vờ trách cứ, “Đứa nhỏ này, tính tình cũng quá lớn, đang ăn cơm sao lại ném đũa được chứ?”

Tiểu công chúa chỉ hừ một tiếng, còn có chút không vui, “Bất quá là một đôi đũa mà thôi.” Vẻ mặt không hề che giấu trách bà keo kiệt…

Quan trọng là cái này sao? Thịnh mẫu nắm chặt tay, trong mắt không giấu nổi hung ác. Chỉ cần chờ một chút…

Quản gia một lần nữa bưng cháo lên, Thịnh mẫu lại quay về vẻ hiền lành mà cười, “Đến nếm thử, lần này vừa đủ rồi sao?”

Tinh Nhan sờ sờ, gật gật đầu kiều khí mà đáp, “Lần này được rồi.”

Thịnh mẫu thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy mau nếm thử…”

Tinh Nhan nghe lời múc một muỗng nhỏ bỏ vào miệng, sau đó sắc mặt nháy mắt thay đổi. Hơi nhăn nhăn mày, dáng vẻ rất muốn phun ra nhưng cố nhịn, phảng phất như ăn phải thứ gì rất đáng sợ, miễn cưỡng nuốt xuống.

Tiểu công chúa ghét bỏ đẩy ra xa một chút, “Con cũng không muốn ăn cháo quá mặn…”

Thịnh mẫu quả thật sắp hộc máu rồi…

Nếu không phải vì Quý gia… Ai sẽ chịu đựng như vậy chứ?!

May mà lần này tiểu công chúa cũng không lại yêu cầu cháo ngọt một chút hay gì. Tinh Nhan chỉ nhìn Thịnh Ngự đang ngồi bên cạnh, dùng cằm hơi chỉ điểm một đĩa thức ăn ở xa, ngữ khí đương nhiên mà sai người, “Tôi muốn ăn món kia!”

“Anh giúp tôi gấp đi!”

Thịnh mẫu cũng nhìn qua, bởi vì bàn hình chữ nhật dài, cho nên có chút đồ ăn sẽ cách rất xa, Tinh Nhan đang chỉ một món nằm rất xa bên trái.

Chỉ là…… Thịnh mẫu nhìn về phía Thịnh Ngự, đứa con riêng chỉ sợ không thích thái độ như vậy. Bà liền tươi cười trở lại, như vậy cũng tốt. Quý gia…… Chỉ có thể giúp con trai bà.

Người vợ kia đấu không lại bà, vậy con trai bà ta cũng chỉ có thể là thủ hạ bại tướng dưới tay con trai bà.

Quả nhiên, Thịnh Ngự căn bản không phản ứng lại Tinh Nhan, thậm chí sắc mặt càng khó coi hơn, nhìn qua như đã biến thành một cục đá lạnh băng.

Nhưng mà, bà không biết chính là……

Ở bên kia bà ta chỉ có thể nhìn đến sườn mặt tùy hứng của Tinh Nhan, nhưng chỉ có Thịnh Ngự đang ở ngay bên cạnh, mới có thể nhìn đến…ánh mắt này…

Sóng mắt lưu chuyển, ái muội mà liếc hắn, mỗi một chữ nói ra rất bình thường, nhưng phối hợp với ánh mặt như vậy liền toát ra vẻ triền miên dụ hoặc.

——rất rõ ràng, là kiểu ái muội khıêυ khí©h đối với đàn ông.

Bà ta cũng không biết.

Lúc này dưới bàn ăn, một cái chân trắng nõn, giả vờ lơ đãng, nghịch ngợm cọ lên chân hắn……