Quyển 2: Tương giao với đại ca cấm dục (2)

Người đàn ông thấy vậy ánh mắt tối đi, nhưng liếc thấy Thịnh Lê đang chạy tới thì giật mình, hơi ngửa ra sau, cách ra đôi môi mềm mại.

“Nhị đệ.”

Thịnh Lê chạy tới, cũng không thèm hỏi tình hình, chỉ nhìn một chút người đang hôn mê, đưa tay muốn tiếp lấy, “Làm phiền đại ca rồi.”

Thịnh Ngự ma xui quỷ khiến tránh đi đôi tay đưa lại, nhìn lên Thịnh Lê mới phản ứng được, cả người dừng lại,

—— đây là vị hôn thê của Thịnh Lê.

Thịnh Lê cười cười đi lên tiếp nhận, dùng một chút lực nhưng vẫn không kéo qua được ——không ngờ cô nắm chặt như vậy.

Không còn cách nào, hơn nữa thực tế Thịnh Lê cũng không hề muốn ôm người trở về, nếu không phải nể mặt một chút danh nghĩa vị hôn thê……

……… Tiểu trợ lý còn đang ở trên boong tàu đâu, không chừng lát nữa lại ghen.

Thịnh Lê dứt khoát buông tay, “Vẫn là làm phiền đại ca một lần nữa.”

Thịnh Ngự cánh tay giật giật, càng ôm chặt hơn một chút, nhìn thoáng qua người đang nằm trong lòng hắn, hai môi mím chặt, càng lộ ra vẻ lạnh băng trên mặt.

“Được.”

Thịnh Lê trở lại trên boong tàu, liền thấy tiểu trợ lý đang choàng khắn tắm đi tới, hơi dậm dậm chân, hỏi, “Thế nào? Cô ây… Không có việc gì đi?”

Đôi mắt tròn có chút uể oải, nhăn mũi, “Là em không tốt, không nghĩ tới thật sự sợ nước như vậy…”

“Không có việc gì hết.” Thịnh Lê không để ý trả lời một câu, ngay sau đó hơi di di lên trán của tiểu trợ lý, “Em nha? Rõ ràng không vui còn phải bắt anh đi một chuyến…”

“Đó… Đó còn không phải vị hôn thê của anh sao…” Tiểu trợ lý hơi chau mày, xoay qua mặt, không tình nguyện mà nói thầm một câu.

“Ghen tị?” Thịnh Lê nghe thấy ngữ khí chua chua của cô, liền hất hất mái tóc ướt ra sau, cười như không cười nhìn tiểu trợ lý, đầu lưỡi đưa ra liếʍ liếʍ khóe miệng, dường như đang nhớ lại hương vị nào đó, ái muội mà đè thấp giọng nói, “Anh thích ai em còn không biết sao?”

Nhớ tới ngày hôm trước ở trong phòng họp, hắn đem người đè xuống khi dễ cả buổi….

Liễu Nguyệt Nguyệt gương mặt nháy mắt đỏ rần lên, đôi mắt to có chút ướt, tựa hồ bị khi dễ nhưng vẫn bướng bỉnh trừng lại.

Lưu manh! Ai thèm biết chứ!

…………

Tinh Nhan tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng, trang trí không tồi, có vẻ dành cho khách. Cô ngồi dậy, xoa xoa cái trán, đẩy cửa đi ra ngoài.

Có một người ăn mặc kiểu quản gia thức người đi tới, tỏ vẻ cung kính, “Nhị thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi”

Trên mặt mang theo mỉm cười cùng vui vẻ rất đúng mực, “Phu nhân biết được nhất định rất vui. Cô không biết phu nhân trông chừng ở trong rất lâu, vừa mới cảm thấy có chút choáng váng liền đi nghỉ tạm trong chốc lát, vừa lúc…”

Tinh Nhan đánh gãy hắn đang lải nhải, giọng nói vẫn còn khàn, “Nước…”

Di chứng không nhẹ, hiện tại cổ họng cô còn đang nóng rát đâu.

Quản gia dừng một chút, cẩn thận liếc nhìn cô một cái mới chụp một chút lên trán, “Xem trí nhớ của tôi này, cô chờ một lát.” Quý tiểu thư… nghe được xưng hô nhị thiếu phu nhân, sao một chút phản ứng đều không có vậy chứ…

Tinh Nhan uống nước xong thì lập tức về phòng, một lần nữa nằm lên giường nghỉ ngơi đồng thời suy nghĩ kỹ càng cốt truyện.

Được gọi bằng nhị thiếu phu nhân, hơn nữa rơi xuống nước, cô đã có thể kết luận, hiện tại đã phát sinh đến lúc nam chủ đã có ý định muốn hủy hôn. Nhưng Quý tiểu công chúa không hiểu, cho nên nghe nói lần này Thịnh Lê mang theo Liễu Nguyệt Nguyệt đi du thuyền chơi, cô cũng đi theo, chỉ là muốn hỏi nếu không thích cô vì sao lại đồng ý đính hôn?

Cô từ nhỏ nhìn cha mẹ tình cảm gắn bó lớn lên, cho nên luôn cho rằng, nếu hắn đã đáp ứng đính hôn vậy tức là có cảm tình với cô, vì sao lại đột nhiên liền thay đổi? Chỉ là còn không kịp hỏi, ở trên du thuyền Liễu Nguyệt Nguyệt một mực lôi kéo cô đi xuống bơi, làm cô hôn mê bất tỉnh.

Sau khi cô tỉnh lại thì nghe Thịnh mẫu hết lời giải thích, là Thịnh Lê lúc ấy nhảy xuống nước cứu cô, vô cùng gấp gáp lo lắng, còn dặn dò mọi người ở Thịnh gia bắt đầu gọi cô là nhị thiếu phu nhân, sau đó không ngừng dỗ dành nói rằng bà ta rất hiểu con trai mình, sớm muộn gì đều phải về chung nhà.

Đến nỗi giải trừ hôn ước…Thịnh phu nhân liền thở dài khuyên giải nguyên chủ không nên trách Thịnh Lê, Thịnh Lê cũng là bất đắc dĩ, hắn khoảng thời gian gần đó đang bị người âm thầm quan sát hãm hại, hắn là đang sợ liên lụy cô.

Tiểu công chúa đơn thuần ngây thơ, tự nhiên vô cùng tin tưởng.

Đặc biệt là Thịnh Lê cũng không có phản đối người khác gọi cô là nhị thiếu phu nhân. Nguyên chủ cho rằng chính mình thực hiểu chuyện, về nhà nài nỉ phụ thân giúp đỡ Thịnh Lê, ảo tưởng Thịnh Lê sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.

Ở trong ấn tượng của tiểu công chúa, Thịnh gia tất cả mọi người đều là người tốt, Thịnh phu nhân ôn hòa từ ái, Thịnh phụ uy nghiêm công bằng, Thịnh Lê thì thích cô. Cho nên đến cuối cùng mới nhận ra, tất cả chỉ là cảnh tượng giả dối mà thôi.

Tinh Nhan ngồi dậy, nhìn gương mặt trong gương, mặt dù mặt mày giống hệt với cô, nhưng trên gương mặt nguyên chủ lại có chút đơn thuần kiều khí, vừa thấy đã biết là tiểu công chúa. Đáng tiếc a…

Tiểu công chúa rất dễ lừa?

Nguyên chủ đúng là cũng có một phần lỗi, nhưng hoàn cảnh lớn lên tạo thành tính cách như vậy, cô không thể đánh giá gì, hơn nữa đó không phải lý do để mẹ con nam chủ âm mưu lợi dụng.

Tinh Nhan hơi hơi mỉm cười, thiết lập này cô rất thích, cô sẽ làm mọi người biết thế nào là tiểu công chúa nha.

……

“Tinh Nhan?!”

Một phu nhân có vẻ được bảo dưỡng rất tốt đẩy cửa đi vào, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Cám ơn trời đất con tỉnh rồi! Con làm A Lê rất lo lắng đó.”

Tinh Nhan chỉ nhìn bà ta, không nói chuyện.

Thịnh mẫu hơi dừng một chút, thấy cô không theo trả lời cũng không xấu hổ, tự nhiên chính mình nói tiếp, “A Lê còn chưa kịp mặc quần áo đàng hoàng, ta cũng lần đầu tiên thấy nó như vậy…”

Nghe ngữ khí là đang vui vẻ mà trêu chọc nha, Tinh Nhan lại lập tức bất mãn, “Hắn có gì mà lo! Là người bên cạnh hắn đẩy con xuống nước! Hắn còn đi lo cứu cô ta trước!”

Sau đó giận dỗi, nói ra một câu nguyên chủ hay treo bên miệng, “Con muốn về nói với ba ba!”

Thịnh mẫu nghe vậy vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ, “Liễu tiểu thư cũng không phải cố ý, A Lê đã giúp con trút giận rồi, Quý tổng trăm công nghìn việc, không cần phiền toái ông ấy.”

Chủ nhân của Quý gia cũng phải người dễ lừa gạt, không nói đến hắn nghe được Quý Tinh Nhan rơi xuống nước nhất định sẽ điều tra, bà chỉ mới vừa khuyên bảo tốt con trai mình thôi, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng dựa vào trình độ con trai bà coi trọng Liễu Nguyệt Nguyệt kia, nếu Quý gia ra tay đối phó cô ta, Thịnh Lê nhất định sẽ không nhẫn nhịn được mà hư việc lớn.

Tinh Nhan trong ánh mắt hiện lên ý cười, nâng cằm lên, tràn đầy kiêu ngạo “Con không nghe!”

Bị sủng ái từ nhỏ tiểu công chúa sao có thể chịu được chút tức giận nào. Thịnh mẫu còn muốn khuyên nữa, Tinh Nhan liền bất mãn nhìn bà ta, cau mày “Con đói bụng rồi! Dì không lo lắng người bệnh là con đây lại cò giúp cô ta nói chuyện…”

Tiểu công chúa là gì? Chính là, tất cả mọi người đều phải đương nhiên mà sủng.

Thịnh mẫu chỉ đành cười theo, “Nào có, ta đương nhiên là đứng bên phía Tinh Nhan của chúng ta mà”

Bà ta cũng nhẹ nhàng vỗ lên tay cô, cười đến hiền từ, “Cháo đã sớm nấu xong cho Tinh Nhan của chúng ta, bây giờ xuống ăn đi.”

Tinh Nhan lúc này mới cao hứng lên, lại nói, “Là người đích thân làm sao?” Tiếp tục bịa chuyện, “Sau khi bị hoảng sợ, con đều phải ăn cháo do mommy tự nấu mới được.”

Có việc cần cô? Muốn liên thủ gạt cô? Vậy phải cố gắng chịu đựng nha.

Thịnh mẫu đang cười cũng hơi hơi co quắp khóe môi, ý là nếu bà không làm thì phải về nhà cho mommy làm? Bà miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười, “Đương nhiên là được, ta sẽ nấu ngay cho con.”

Đời này… Bà còn chưa từng xuống bếp đâu.

………

Đến giờ dùng cơm.

Thịnh mẫu từ ái đem chén cháo đặt trên bàn, giống như vô ý mà đυ.ng tay vào một chút, liền tê một tiếng.

Quản gia lập tức lo lắng đi qua, “Phu nhân, tay của ngài không sao chứ?”

“Không có không có, việc nhỏ mà thôi,” Thịnh mẫu vẫy vẫy tay, nhìn thoáng qua Tinh Nhan, có vẻ không hề để ý, vô cùng bao dung.

“Đi lên gọi A Ngự xuống ăn cơm đi, đứa nhỏ này chính là đối với ta có chút hiểu lầm, nhưng sao có thể luôn không xuống ăn cơm chứ.”

Tinh Nhan lại căn bản không muốn theo ý tứ của hai người này, chỉ là nhìn thoáng qua chén cháo hỏi, “Rất nóng sao?”

Sau đó bất mãn nhìn qua quản gia, “Tôi chạm vào chén quá nóng cũng sẽ đau tay đó, nếu là ở nhà thì đã có quản gia giúp để nguội vừa phải rồi,”

Thịnh mẫu:…… cắn răng, bà không biết để nguội một chút nên bị như vậy là xứng đáng đúng không?!

Miễn cưỡng đem một bụng tức giận nuốt xuống, Thịnh mẫu cắn răng đem lời muốn nói tiếp cũng nuốt về, gằn từng chữ, “Quản gia, đem cháo để nguội đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tiểu công chúa: Tới đây, xem ai lợi hại nha ~