Quyển 1: Ảnh đế ảnh hậu "Tương ái tương sát" (14)

Phản ứng của Tinh Nhan khi nghe hắn nói vậy?

Ngại ngùng? Đương nhiên không có.

Cô nhướng mày xoay qua giữ chặt cà vạt của hắn, kéo xuống đến ngang trước mặt cô, chậm rãi hôn lên một chút.

“Chúng ta về nhà.”

Về nhà từ từ nói……

Ánh mắt của Dung Ngọc lập tức thay đổi, ấp ủ quay cuồng xúc động, “Về nhà.”

Ở phía xa đằng sau, “Cẩn thận!” Nam số hai kịp thời đỡ lấy Ngô lão sư suýt từ bậc thang ngã xuống, nhìn vẻ mặt cổ quái của hắn, hỏi một câu, “Ngô lão sư? Không có việc gì chứ?”

Ngô lão sư nhìn hắn một cái, ra vẻ trấn định, “Không có gì, trượt chân.”

………

Ngày hôm sau.

“Thế nào rồi?” Hứa tỷ đưa cho nàng một lọ sữa đồng thời dò hỏi tình hình.

“Chị đang hỏi eo hay là vai diễn?” Tinh Nhan cầm lấy ly, nhìn Hứa tỷ một cái, giọng điệu bình tĩnh mà hỏi lại.

Hứa tỷ có chút co quắp khóe miệng, ha hả hai tiếng, “Đương nhiên là nhân vật rồi.”

Đến nỗi eo…… Sáng nay lúc trang điểm gần như muốn dùng cả hộp kem che khuyết điểm để đánh phần cổ và dưới xương quai xanh...... Vừa nhìn đã biết tình hình chiến đấu cỡ nào kịch liệt, còn chạy đi hỏi làm gì?

“Nếu không có ngoài ý muốn hẳn là có tám phần nắm chắc.” Tinh Nhan nhướng mày, không hề có loại ngượng ngùng hay khiêm tốn cảm xúc.

Làm với người mình thích, kịch liệt một chút cũng không phải là bình thường sao?

Đến nỗi nhân vật kia, hiện tại dù xét về tuổi tác, kỹ thuật diễn hay là nhân khí, cô đều là người thích hợp nhất.

“Vậy là tốt rồi.” Hứa tỷ cũng rất tin tưởng cô, nghe thấy lời này cũng nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy đạo diễn có nói khi nào vào đoàn không, sẽ không cùng vai diễn khác xung đột thời gian chứ?”

“Đạo diễn chưa nói.” Tinh Nhan nghĩ nghĩ, “Bất quá chắc sẽ không trùng nhau, bộ phim kia hai ngày nay phải vào đoàn rồi, còn bộ này có lẽ một thời gian nữa mới bắt đầu.”

Dung Ngọc diễn nam chính trong bộ phim đó, nhìn có vẻ sẽ không lập tức quay chụp.

“Cũng đúng.” Hứa tỷ đột nhiên nhớ đến cái gì, cũng liền an tâm. Dung Ngọc đảm nhiệm cả hai vai nam chính nên khẳng định sẽ không xung đột nhau.

“Vậy chúng ta đi thôi…”

Cô vừa nói thì thấy Tinh Nhan tìm vị trí ngồi xuống, có chút kỳ quái, “Làm sao vậy?”

Các cô lát nữa còn phải lên máy bay.

Tinh Nhan lấy bình nước ấm uống một ngụm, vô tình nhìn thấy một nữ diễn viên có vẻ thanh thuần trong trẻo đang được một người đàn ông ôm đi. Tên là gì cô không nhớ, nhưng chính là nữ chủ.

Nhưng cô cũng không để ý nhiều, chỉ thay đổi dáng ngồi thoải mái hơn, “Chờ Dung Ngọc.”

Dung Ngọc bị đạo diễn kéo lại, nhưng chắc sẽ không lâu lắm.

Quả nhiên đúng như cô nói, Dung Ngọc cũng không làm cô chờ bao lâu, sau khi nam nữ chủ ôm nhau ngồi xuống đằng kia một lúc Dung Ngọc liền ra tới.

Chỉ là phía sau còn vang lên giọng đạo diễn vô cùng bất mãn, “Đồ trọng sắc khinh hữu!”

“Chờ lâu không?” Hắn bước nhanh lại chỗ cô, hoàn toàn làm lơ tiếng rống giận bên trong cửa. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

“Không có.” Tinh Nhan chậm rì rì ngáp một cái, dựa vào trên người hắn, “Đi thôi.”

“Ừ.” Dung Ngọc thanh âm ôn nhu, mỗi cử động đều tràn ngập che chở, hoàn toàn làm lơ ánh mắt nhìn qua của mọi người bên cạnh. Mặt mày phảng phất một vẻ ấm áp lại mang chút lười biếng thoả mãn, lưu luyến không rời người bên cạnh.

Chậc, Hứa tỷ dứt khoát nhắm mắt làm ngơ xoay người ngồi cách xa bọn họ.

…………

Ở sân bay.

Trên một băng ghế dài để khách ngồi nghỉ chân, một cô gái đang ngồi dựa vào trong lòng ngực một người đàn ông cao gầy, có vẻ đang ngủ bù, trang phục kín mít chỉ có thể nhìn thóang qua bóng dáng, cùng với một bàn tay to lớn đang đặt trên eo chặt chẽ bảo vệ.

Chỉ là, vài người lui tới đều dừng lại quan sát bọn họ một chút, hình như nhìn rất quen.

Càng xem hai người càng thấy quen mắt. Các fan trước nay đều là có tiếng có hỏa nhãn kim tinh, đặc biệt là khi nhìn chính mình idol, dù có kính râm khẩu trang mũ bao kín mít, chỉ với một chút bóng dáng hay góc nghiêng nào đó, bọn họ cũng có thể nhìn ra được.

Hứa tỷ vốn là hận không thể cách bọn họ trăm tám mươi dặm, nhưng nhìn đến loại tình huống này, có chút lo lắng trong lòng thò qua tới, đè thấp thanh âm, “Dung ảnh đế…… Bằng không cậu đi trước? Chỉ lát nữa là làm thủ tục rồi.”

Trong ngoài ý tứ đều là, dù sao ở lại cũng không lâu lắm.

“Không cần.” Dung Ngọc chỉ đem mũ kéo thấp xuống một chút, nhìn nhìn người đang dựa vào lòng mình, mỉm cười nhu hòa, “Cô ấy có chút mệt mỏi,”

Vốn là lưỡng tình tương duyệt, vừa mới nếm thử tìиɧ ɖu͙© không khỏi có chút mất khống, hơn nữa Tinh Nhan cũng rất trực tiếp thẳng thắng, tự nhiên kéo dài rất lâu.

Hắn nhẹ giọng nói, “Ngủ như vầy tương đối thoải mái, làm cô ấy ngủ thêm một lúc.”

“…… Được rồi.”

Hứa tỷ nghẹn lời, yên lặng lui về chính mình xa xôi vị trí.

——cô luôn có loại cảm giác sắp bị lóe mù mắt.

Hừ, cô vẫn là mặc kệ, dù sao hai người cũng không chuẩn bị giấu giếm cái gì…… Phát hiện thì sao chứ.

Dù so bọ họ đều ăn mặc tương đối kín mít, cũng có một người đang ngủ, cuối cùng cũng không có người đi lên quấy rầy, thực mau liền đến đăng ký thời gian.

Tinh Nhan bị đánh thức, duỗi người dậy, tỉnh tỉnh mê mê rồi bang một tiếng nhẹ đánh bay thứ gì đang ở trên bụng mình sờ tới lui.

Cô tỉnh táo lại, nhướng mày nhìn về phía Dung Ngọc, “Sờ cái gì?”

Hắn không hề xấu hổ gì, còn nhìn chằm chằm bụng của cô, trong ánh mắt tựa hồ có tinh quang lập loè, “Em nói, hiện tại có khi nào đã có tiểu Nhan Nhan ở trong hay không?”

Hắn vừa rồi mới nghĩ đến, bọn họ trong lúc mê luyến đều muốn thân mật không khoảng cách, vì vậy một ngăn kéo bảo hộ mua về chỉ dùng một lần… Liền toàn bộ vào thùng rác.

Tinh Nhan lại chụp bay tay hắn, thật biết tưởng tượng.

Nhưng Dung Ngọc lại không hề để ý, lộ ra một cái tươi cười, “Nhan Nhan, chúng ta kết hôn được không?”

Bàn tay phía dưới lại lần nữa siết lấy eo cô, không ngừng dụ dỗ, “Lỡ như đâu? Chúng ta không thể để cho tiểu Nhan Nhan danh không chính ngôn không thuận đúng hay không?”

Hứa tỷ đúng lúc này đột nhiên đi tới, sâu kín tới một câu, “Nên đi làm thủ tục rồi…”

Dung Ngọc vì làm Tinh Nhan ngủ thêm đã kéo dài thời gian rồi, tỉnh lại còn ngồi nị oai một hồi…… Cô đã chờ bọn họ thật lâu, cửa đăng ký liền muốn đóng lại luôn rồi, cô thật sự nhịn không được!

Có! Cần! Như! Vậy! Sao! Không thể đợi tiến vào đoàn lại nói sao?!

Chỉ là hai ngày mà thôi, cô không nói cho Tinh Nhan hai người sẽ cùng diễn bộ phim này nên có thể hiểu được, nhưng Dung Ngọc rõ ràng biết, một đại nam nhân rồi còn so với bà cô còn lải nhải chậm rì! Có cần như vậy không!!

Dung Ngọc lúc này mới bất đắc dĩ chịu đứng lên, hắn một tay xách hành lý, một tay nắm lấy Tinh Nhan đi đến chỗ đăng ký. Còn không quên nhìn về phía người đại diện, khó được thở dài u oán, “Dính một lúc không phải thực bình thường sao?”

Hứa tỷ:…… Là cô sai rồi chắc?

Thấy hắn còn muốn đi vèo trong, Tinh Nhan nhìn chằm chằm hắn liếc mắt một cái, từ trong tay hắn lấy đi hành lý, “Được rồi, trở về đi.”

Dung Ngọc lại cố ý mà cười, tránh thoát tay cô, từ trong túi lấy ra một vé máy bay đưa ra, khẽ cười, “Tôi chưa nói với em đã mua vé rồi sao?”

Hắn một tay xách theo vali, một tay choàng qua vai cô hơi đẩy vào trong.

Nhìn cô hiếm khi toát ra vẻ kinh ngạc như vậy, sủng nịnh cười khẽ, cúi đầu gần vào cô, “Tôi nói rồi, tôi sẽ cùng em mà.”