Quyển 1: Ảnh đế ảnh hậu "Tương ái tương sát" (13)

Dung Ngọc và Tinh Nhan nhìn nhau, lập tức ăn ý mà hiểu được ý tưởng của đối phương.

Hai người cùng đi đến chỗ đám người kia.

Một đám đều sửng sốt một chút, “Ai! Chúng tôi có bốn khối năm rồi! Hai người đều lại đây làm gì!”

Tinh Nhan nhướng mày, mỉm cười, “Các người tính sai rồi, là bốn khối.”

“Không có…” Khả năng.

Vừa nói chuyện, Tinh Nhan vừa đưa tay nắm lấy Ngô lão sư vẻ mặt khoa trương nhất, dùng sức kéo ra.

“A a!” Ngô lão sư lập tức hiểu được, cả người túm chặt người bên cạnh, vặn vẹo cả người cố gắng tránh thoát, “Cô làm gì cô làm gì! Đâu có liên quan tới tôi a a!”

“Ngô lão sư!” Vài người khác cũng phản ứng lại, vội vàng lôi kéo Ngô lão sư lại, so với Dung Ngọc cùng Tinh Nhan luôn tú ân ái trước mặt, bọn họ càng thích Ngô lão sư!

“Đẻ cho tôi.” Dung Ngọc cười vô cùng ôn nhu với Tinh Nhan, nhưng hành sự lại hoàn toàn không có một chút phong độ của quân tử như ngọc gì, trực tiếp xách lên hai đùi của Ngô lão sư kéo xả ra ngoài.

“A a a!” Ngô lão sư hoảng sợ kêu lên, hắn hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy cổ của nam số hai bên cạnh, hai chân lại bị xách lên kéo ra ngoài, cả người đều cách mặt đất một khoảng, âm thanh cao vót có thể so sánh với các fan kích động ở dưới.

“Buông ra buông ra, đừng kéo tôi nữa a a a.”

“A a! Đừng buông tay!” Đồng thời trộn lẫn giọng nữ thét chói tai.

Vài người khác cố gắng bắt lấy quần áo hắn, giống như đang dùng hắn để kéo co, chật vật không thể tả.

Nam số hai bên cạnh cũng gào lên tê tâm liệt phế, “Đau! Cổ, cổ của tôi!”

Cả người hắn đầu đều bị Ngô lão sư túm kéo nghiêng một bên, cố tình ở phía sau vẫn luôn có người túm cổ áo hắn, siết đến hắn đỏ mặt tía tai.

Khán giả phía dưới đã cười muốn chết rồi.

Trên sân khấu đám người vẫn đang thét chói tai loạn thành một cục, quản trò ở bên ngoài nhìn xem đã hoàn toàn sợ ngây người.

Cô nghĩ mấy người này chắc không phải minh tinh thật đâu, mất hết hình tượng rồi.

“Nắm chặt nắm chặt!” Nữ số hai thét chói tai

“Cổ tôi! Buông ra!” Nam số hai cũng kêu ầm lên.

Nhóm người vẫn giằng co hồi lâu.

Cho đến khi……

“A a a! Ngứa!” Ngô lão sư thân thể run lên, cố gắng uốn éo thân thể tránh né lông gà đang cào ngứa, khống chế không được mà vừa cười vừa rống, “Buông ra buông ra!”

Dung Ngọc nhân lúc hai tay hắn không túm chắc mà dùng sức kéo ra, dùng sức……

……

Tinh Nhan thuận tay ném đi lông gà, đưa tay kéo Dung Ngọc đứng lên, “Có sao không?”

“Có hơi mệt.” Dung Ngọc ý cười nhu hòa, nắm lấy tay cô, sau đó đưa tay choàng qua trên vai cô, “Nhan Nhan đỡ tôi đi.”

Ngô lão sư đang nằm bẹp dưới không dậy nổi:……

Lương tâm đâu?! Cẩu độc thân không nhân quyền sao?

Tinh Nhan liếc nhẹ Dung Ngọc một cái, cũng không vạch trần mà chỉ mang hắn theo đi về đám người kia, khí thế bức người, “Mọi người nhìn lại xem, tôi đã nói bốn khối rồi mà.”

“Âm… Âm hiểm.” Vài người lau lau mồ hôi trên trán, vẫn đang thở hổn hển.

Trong lúc chơi trò này nhẹ nhàng nhất không nghi ngờ gì chính là Tinh Nhan, cô chỉ ban đầu kéo Ngô lão sư một lúc, về sau đã có Dung Ngọc lo hết.

Ngô lão sư thấy vài người đã đứng chung một chỗ, nghiến răng bò qua bên kia “Tôi không tin!”

Hắn cảm thấy chính mình đang liều mạng bò rất mau, khí thế ngất trời, nhưng trên thực tế....... Tổ hậu cần phía sau thêm một hiệu ứng rồi phát trên màn hình, vài cái lá rụng thê lương thổi qua.

Vài người khác:... có gắng nhịn cười.

Thế giới này tràn ngập ác ý……

Khán giả kích động vỗ đùi cười ầm lên.

Đúng lúc này: “Hết giờ rồi!” Người quản trò tuyên bố vòng này thắng lợi như cũ là đội khách quý.

Ngô lão sư đang bò sắp tới:………

Không biết sức lực từ đâu ra, hắn bỗng nhiên bạo phát, đứng lên giày vò quần áo mình một chút, giống như một con tinh tinh đang cuồng bạo trên sân khấu, “Không có khả năng!”

“Trò chơi này không thể chơi được nữa!” Hắn vừa đi vừa khoa trương lảo đảo kêu đến tê tâm liệt phế!

“Mỗi lần đều là tôi bị tương, chỉ biết khi dễ cẩu độc thân!!”

“A a!”

Hắn chỉ vào vị trí lúc nãy bị lôi kéo đi dưới đất, “Lúc nãy tôi bị lôi đi thê thảm như vậy! Bọn họ còn ở bên cạnh tú ân ái!”

“Nhân tính đâu? Nhân tính đâu?”

“Tôi muốn báo nguy, trò chơi này kỳ thị cẩu độc thân chúng tôi! Cần thiết báo nguy.”

Khán giả phía dưới đã cười đến nghiêng ngã một mảng, trên đài mọi người cũng không khá hơn. Chỉ riêng hai người vẫn ung dung không để ý, Tinh Nhan chỉ đi đến đưa nước cho Dung Ngọc mà thôi.

Đạo diễn bên trong nhìn cảnh tượng bên ngoài, vô cùng vui vẻ cười đến không thấy mắt đâu, vốn dĩ chương trình này chính là vương bài tiết mục, kỳ này lại hài hước quá mức cộng thêm hai cái đại bài ảnh hậu ảnh đế, lại còn CP đến khi phát sóng chắc chắn nổ vang!

Ba vòng thắng hai, tuy rằng đã khẳng định đội khách quý thắng lợi, nhưng nhóm chủ nhà cũng ý chí chiến đấu sục sôi, tỏ vẻ vì tôn nghiêm cuối cùng nhất định phải giành thắng lợi một vòng.

Trong quá trình tự nhiên cũng là khiến người xem cười đến không chịu nổi.

Cuối cùng, đến lúc các chủ nhà nhận lấy nước khổ qua bắt đầu trừng phạt, cực kỳ nhiệt tình vì biểu tình bao (meme) giới cống hiến một đống tư liệu sống.

Còn vài phút cuối chương trình, là lúc nhóm chủ nhà tổng kết và hỗ trợ tuyên truyền phim.

“Tiết mục hôm nay đã sắp đến giờ kết thúc” Ngô lão sư khó được nghiêm túc, “Đương nhiên, mọi người đừng quên mười lăm tháng mười đi xem 《 Giang sơn 》”.

“Cũng thật vui vẻ lần này có Dung ảnh đế cùng Quý ảnh hậu cùng tham gia với chúng ta” Ngô lão sư nhìn hai người, cười rất chân thành, “Cũng thực chờ mong hai người sẽ mang đến càng tốt tác phẩm, đương nhiên chúng tôi cũng tin tưởng, lần tiếp theo gặp mặt sẽ có thay đổi càng tốt .”

Nữ chủ nhà đột nhiên không chịu yên, “Làm anh bị ngược nhiều hơn sao?”

“A!” Ngô lão sư một giây đổ vỡ, hét ầm lên, “Là thay đổi càng tốt!”

Giọng nói cũng cao lên, vốn dĩ đứng đắn thành khẩn phong cách đột nhiên liền thay đổi.

“Đúng vậy, thay đổi tốt hơn” nam số hai cười ha ha, cũng trêu chọc nói. “Cho nên, lần sau tôi cũng nhất định mang bạn gái tới chơi!”

Ngô lão sư tức chết rồi, “Nói bản thân không phải được rồi sao?! A!”

Tinh Nhan nghĩ nghĩ, hơi cười khẽ, “Tôi sao… có lẽ dáng người mảnh mai sẽ không còn… Mặt trái xoan cũng rất nhanh không có…… Được nuôi đến béo đi.”

A a a! Được nuôi??

Ngài lại dám nói! Sao có thể dùng bị nuôi đến quá béo như vậy hình dung a a!

A a a a a a a a!

“Phụt.” Ngô lão sư phun ra một búng máu, che lại chính mình trái tim, đem micro đưa cho Dung Ngọc, chân thành gửi đi ánh mắt, “Xin cậu, hiền lành một chút.”

“Độc thân cẩu cũng cần yêu thương.”

Các fan lại cực kỳ nhạy cảm, dự cảm được chắc chắn idol sẽ không để yên làm cho bọn họ sôi nổi chờ mong.

Dung Ngọc mỉm cười ôn tồn lễ độ, “Yên tâm, sẽ không ngược anh.”

“Lần sau làm con trai của tôi Dung Tiểu Nhan cùng anh chơi.”

Tinh Nhan nghe thấy lời này, đột nhiên quay đầu lại nhướng mày nhìn hắn “Tự anh sinh đi.” Nghĩ cũng thật xa.

Dung Ngọc lại nắm tay cô, trong mắt sáng lên lóng lánh, ôn nhu đáp ứng, “Được.”

Ngô lão sư:…… Cái quỷ gì! Sinh con còn muốn ngược hắn phải không?!

Fans:……!!!

A a a a a a a a a a a a!

Muốn điên rồi muốn điên rồi muốn điên rồi!

Cái gì mà con của hắn! Cái gì mà Dung Tiểu Nhan! Cái gì mà anh tự sinh!

A a a a a a a a a a a a! Khán giả cùng fans đã bị hai người thình lình động tác làm điên rồi, điên cuồng kêu to lên.

Ngọt đã chết ngọt đã chết a a a a a!! Thẳng đến khi bọn họ rời đi hội trường cổ họng vẫn đang đau rát cũng hoàn toàn không có cảm giác được, đầu óc trống rỗng, đầy mặt viết

—— không ở, chớ quấy rầy.

Mà bên này.

Dung ảnh đế tâm tình vẫn luôn rất tốt, khóe miệng ý cười không hề biến mất.

Đến khi đi xuống sân khấu, rẽ vào một chỗ khuất hơi tối.

Đột nhiên, hắn luồng tay vào tay cô mười ngón đan xen với Tinh Nhan, nghiêng người tiến sát tai cô, ngậm lấy vành tai một chút, thấp giọng dụ dỗ, “Chúng ta cùng nhau sinh, được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Ngọc: Một người như thế nào sinh, Nhan Nhan chúng ta cùng nhau a!