Quyển 1: Ảnh đế ảnh hậu "Tương ái tương sát" (12)

“Ừm, chính là Nhan Nhan đó.”

Các fan lại lần nữa hò hét ầm lên, a a a Nhan Nhan, Nhan Nhan!

A a a trời ạ! Giống như được tiêm máu gà vậy!

Sao tôi lại kích động vậy chứ!

Ha ha ha! Các chủ nhà sôi nổi ló đầu ra nhìn Dung Ngọc, không hẹn mà cùng có chung một ý nghĩ —— Địa vị trong gia đình này thật thú vị.

Ngô lão sư ho khan một tiếng, trêu chọc nói, “Khụ, vậy không bằng làm Dung ảnh đế cùng chúng ta nói một chút, Nhan Nhan nói những gì?” Hắn nhìn về phía khán giả, “Được không?”

Khán giả kích động thiếu chút nữa đứng lên, “Được -”

Dung Ngọc tiếp nhận micro, nhìn nhìn Tinh Nhan, cùng cô liếc nhau, ý cười càng thêm mềm mại: “Nhan Nhan nói……ngày mười lăm tháng mười phải đi xem 《 Giang sơn 》.”

“!”

Trên đài dưới đài một mảnh bất mãn.

Dung Ngọc lại cười rất tự nhiên, xoay người làm ra dáng vẻ phải đi, “Không thích tôi, vậy tôi có thể đi rồi nhỉ.”

Rốt cuộc bọn họ tới tiết mục này nhiệm vụ chính là tuyên truyền điện ảnh.

“Đi nhanh đi đi nhanh đi.” Ngô lão sư thay mặt cho khán giả vẫy tay xua đuổi hắn, cố gắng xụ mặt, “Không ai cần cậu đâu.”

“Thật sự?” Dung Ngọc nhìn về phía khán đài có ý hỏi, “Thật sự đi đó…”

Khán giả bên dưới cũng biết đây chỉ là một màn tạo tiếng cười cho tiết mục, nên đều phối hợp chỉ che miệng cười không nói gì.

Dung Ngọc thở dài, bất đắc dĩ mà xoay người, nhưng lại rất ung dung nắm tay của Tinh Nhan, “Chúng tôi đi đây.”

Hắn động tác cực kỳ tự nhiên lưu loát. Một đám người không kịp phản ứng.

“Ai! Cậu chờ đã!” Ngô lão sư thấy thế vội vàng gọi hắn, “Cậu đi thì đi đi, Quý ảnh hậu phải ở lại cùng chúng tôi chứ.”

Dung Ngọc lắc lắc đầu, trên mặt có vẻ rất khẳng định, “Khó mà nghe theo.”

Một lời chắc chắn, “Cô ấy là của tôi.”

Nhẹ nhàng bốn chữ, nhưng lại giống như thả thêm một viên pháo nổ, cả hội trường lại yên tĩnh một hồi.

A a a a a a a a! Sau lúc tĩnh lặng là từng đợt phấn khích hò reo nhấc lên.

Cô ấy là của tôi Cô ấy là của tôi ……

Má ơi! Má ơi !

A a a a a a a a! Khán giả lúc này chỉ biết vô thức phát ra tiếng thét chói tai, mặt lại đỏ rần. Quả thật kêu đến tê tâm liệt phế.

Ngô lão sư muốn đi lên bình ổn, phí thật lớn sức lực nhưng mà căn bản không ổn định xuống được, đến khi Dung Ngọc tự thân trấn an, không khí mới an tĩnh lại.

Ngô lão sư xoa xoa mồ hôi trên trán, nói vài câu chọc cười mọi người một chút rồi lại tìm chút đề tài dẫn đi, không hề thuận theo khán giả mà đào sâu thêm vấn đề —— chẳng hạn hỏi hai người có thật ở bên nhau hay không.

Mà là đem vấn đề này mơ hồ bỏ qua, dời đi lực chú ý của khán giả.

—— hắn đã là chủ trì lão luyện, tự nhiên biết vấn đề nóng bỏng tay này không thể ngay từ đầu tuôn ra hết.

....……

“Hôm nay chúng ta có tổng cộng ba lượt trò chơi, chia thành đội chủ nhà và đội khách quý. Đội thắng thì chỉ cần ở trên Weibo chuyển phát tin tức tuyên truyền điện ảnh, còn bên thua đương nhiên là phải có trừng phạt —— mỗi người một bát lớn nước khổ qua.”

Sau đó nước khổ qua được đưa lên lên, các chủ nhà nhìn thấy liền thay phiên nhau bày tỏ đối với nước này rất sợ hãi, bộ dạng khoa trương mà cách thật xa .

“Hôm nay nhất định phải thắng.” Vài người thấy vậy liền hiểu ý nhìn nhau, ý chí chiến đấu sục sôi.

Sau đó người chủ trì bắt đầu nói về quy tắc trò chơi.

“Trò chơi thứ nhất: Nối tiếp thành ngữ

Bên đầu tiên được sẽ nói một câu thành ngữ, chữ cuối cùng của câu này sẽ là chữ bắt đầu của câu thành ngữ tiếp theo, cứ thế liên tục đổi bên cho đến khi một đội không thể tiếp được thì bên kia thắng.”

Bắt đầu.

“Ngũ quang thập sắc”

“Sắc đảm bao thiên”

“Thiên mạt hàn phong”

“Phong vận do tồn”

.......

Trò chơi này đối với Tinh Nhan cùng Dung Ngọc đều rất đơn giản, Dung Ngọc xuất thân hào môn trong nhà yêu cầu khá cao, còn Tinh Nhan ở thế giới thực cũng không phải gia đình bình thường nên trò chơi này đối với họ không hề khó.

Kết quả tự nhiên là khách quý đội thắng lợi.

“Trò chơi thứ hai: Mấy khối* tiền

(*Khối: đơn vị tiền tệ ngày xưa của Trung Quốc, hình thức ban đầu chính là một cục bạc giống trong những bộ phim cổ trang ngày trước, 1 cục được chia thành 10 phần nhỏ được gọi là mao--hoặc góc nhưng không thông dụng bằng.)

Các khách quý cùng người chủ trì mỗi người sẽ được chỉ định cho một con số khác nhau, sau đó người quản trò sẽ hô lên một con số cụ thể bao nhiêu khối và mao, tiếng hô vừa dứt yêu cầu mọi người bắt đầu ôm nhau hợp thành đúng con số được hô.”

“Ồ, cái này đơn giản cái này đơn giản.” Một trong số chủ nhà lên tiếng trước, sau đó nêu ra vài ví dụ đơn giản để mọi người thêm hiểu rõ quy tắc.

Mọi người bắt đầu mặc vào quần áo được chuẩn bị sẵn. Dung Ngọc và Tinh Nhan đầu tiên nhìn về phía đối phương, nhìn thấy hai người bọn họ đều là 5 mao. Sau đó nhìn xung quanh, phát hiện ngoại trừ bọ họ, chỉ có một mình Ngô lão sư cũng là 5 mao, còn những người khác đều là 1 khối.

Trong lòng âm thầm lưu ý.

Vài người đang làm nóng người, nương theo âm nhạc lắc trái vặn phải thành những động tác vô cùng kỳ quái, chọc đến khán giả đều cười co một hồi.

“Chuẩn bị xong chưa?” Người quản trò lúc này bước lên quay lưng lại, hơi cao giọng “Tôi gọi đây.”

Cô giơ lên tay rồi nhanh chóng vẫy xuống ra hiệu, “Hai khối năm!”

A a a! Mọi người la hét lên, dù là nam hay nữ đều có gắng kéo nhau lại ôm chặt một chỗ.

“Anh đi ra ngoài! Dư rồi dư rồi!”

“Sao cô không ra đi! Cô cũng là một khối đó.”

“A! Chật quá rồi…” Vài người đem 5 mao Ngô lão sư vây quanh ở giữa, liều mạng mà hướng vào trong thu chặt lại, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, Ngô lão sư trực tiếp bị ép tới nằm trên đất, một đám người cũng nằm xuống đất lăn qua lăn lại.

Dung Ngọc nhìn bên kia liếc mắt một cái, phản ứng đầu tiên là ôm chặt Tinh Nhan.

Tinh Nhan nhướng mày buồn cười, “Anh đang làm gì?”

Dung Ngọc khụ một tiếng, nhỏ giọng “Hai chúng ta cùng nhau là được một khối rồi.”

Sau đó nhìn thấy một khối nam hai cũng đang hướng về đám người kia chạy qua, hắn lập tức đưa tay vớt lại, vẫn không hề mất vẻ ôn nhu nói, “Em xem, bây giờ chỉ còn thiếu 5 mao thôi.”

Nam số hai hai bị hắn xách lại: vẻ mặt cực kỳ mờ mịt.jpg

Tinh Nhan nhìn hắn một cái, cũng không vạch trần chút tiểu tâm tư này, chỉ hơi cười hướng về một đám người bên kia.

Dung Ngọc liền hiểu ý, khụ một tiếng đi qua đi, nhân lúc vài người chen chúc một đám với nhau, cúi xuống giữ chặt chân của Ngô lão sư, dùng sức rút từ dưới đất ra.

Rút ra…được rồi.

...

Các bạn nhỏ đều sợ ngây người.

Đặc biệt là hai vợ chồng chủ nhà vừa liên thủ đem nữ số hai đẩy ra ngoài—— thật vất vả vừa đủ hai khối, 5 mao liền mất rồi.

A! Hai người ôm đầu, biểu tình vô cùng thương tâm giận dữ.

Hiện trường người xem lại được một phen ôm bụng cười nghiêng ngã.

Nữ hai lúc này vẫn đang ngã trên mặt đất, cô giơ tay lên, “Tôi muốn cử báo, hai vợ chồng bọn họ khi dễ một mình tôi, trò chơi này không phải mỗi người tự chơi sao?”

Hai người kia lúc này lại cười ha hả, chỉ vào Dung Ngọc cùng Tinh Nhan, trốn tránh trách nhiệm, “Bọn họ cũng là một đội đó thôi!”

Hai người vốn chỉ là muốn trêu chọc một chút vừa tiện tìm cớ, không nghĩ tới vừa nói xong, tổ phụ đề cũng đột nhiên xen vào một chân làm trò, trên màn hình lớn phía sau bất ngờ phát một đoạn video.

—— từ lúc Tinh Nhan bị Dung Ngọc ôm chặt một chỗ, rồi đến cô nhướng mày nói gì đó, chỉ thấy Dung Ngọc hết mực lấy lòng nhỏ giọng trả lời.

—— còn phát chậm lại.

A a a a a a a a! Khán giả phía dưới lại bắt đầu bộc phát sức công phá khủng khϊếp.

Dung ảnh đế ngài dám nói, tự nhiên ôm người kéo lại như vậy là có chuyện gì!

Còn có! Hai người lại nói nhỏ cái gì!!

A a a! Các cô rõ ràng đang xem tiết mục giải trí, vì cái gì từ đầu tới cuối vẫn luôn ăn đường a a a!

“Đó đó! Cô xem cô xem!” Hai vợ chồng nọ lại khoe khoang, “Điều này nói lên cái gì?”

“Nói lên hai người một đội cùng chơi là bình thường ha ha ha!”

Một đám cẩu độc thân:………

Tổ hậu kỳ lúc này cũng thêm vào hiệu ứng khối băng vỡ vụn trên người các cẩu độc thân, kèm theo phụ đề ——toàn thế giới đều là ác ý.

Lại một lần vất vả hết sức đem đề tài kéo lại, tiếp tục chơi trò chơi.

Ở trò chơi này, Dung Ngọc và Tinh Nhan ngoại trừ việc thỉnh thoảng muốn xách Ngô lão sư lại đây, lúc sau hầu như đều nhẹ nhàng mà bất bại.

Quản trò đều nhìn không vừa mắt.

“Tôi sắp ra đại chiêu.” Cô quay lưng lại, đối với camera lộ ra một cái âm hiểm tươi cười sau đó giơ lên tay, lớn tiếng kêu lên.

“—— năm khối.”

Những người chơi khác đã có kinh nghiệm, bên này vừa dứt lời, ngoại trừ Dung Ngọc và Tinh Nhan hai người, còn lại đã cùng nhau ôm thành một đám trước.

Sau đó bọn họ mới nhận ra, vừa mới quản trò kêu chính là năm khối!

Năm khối có nghĩa là gì?

Mấy người đang ôm nhau nhìn thóang qua cả đám, sau đó hướng về phía còn thừa lại hai người chỉ biết ngược cẩu hoàn toàn không ai ưa kia, tươi cười vô cùng đắc ý.

Có nghĩa là ——

“Ha ha ha ha ha ha! Chúng tôi đang có bốn khối năm rồi, trong hai người ai sẽ tới đây nha!”