Chương 15.2

Giống như trước đây? Nghe câu này, trái tim của Tô Vãn Hạ không biết vì sao nhói một cái, chẳng lẽ trước đây anh thường xuyên dẫn người khác đến đây sao? Vậy bây giờ mang cô đến đây có nghĩa là sao?

Nghĩ đến đây, cô mất hết cả tâm trạng, thật sự không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại của bọn họ như thế nào, cũng không hiểu tại sao lại thành ra như vậy.

Mục Anh Thần nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, nghĩ rằng Tô Vãn Hạ không muốn ở cùng một chỗ với anh, tâm trạng đột nhiên trở nên cáu kỉnh, vô lực nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế.

Suy nghĩ của anh không thể không quay trở lại thời điểm anh và Tô Vãn Hạ lần đầu tiên gặp nhau.

Anh vẫn nhớ rõ đó là vào một buổi tối hoàng hôn---

"Mục Anh Thần---Em muốn anh làm bạn trai của em!" Ngày hôm đó, anh vừa bước ra khỏi phòng tự học thì bị một cô gái xinh đẹp chặn lại, ngạo nghễ bá đạo nhìn anh.

Anh nhất thời kinh ngạc, mặc dù mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư từ không rõ nguồn gốc, quà cáp các loại, nhưng chưa từng có cô gái nào dám đứng trước mặt anh, nói muốn anh làm bạn trai của cô.

Anh đưa mắt nhìn cô, cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng tại sao anh lại phải làm bạn trai của cô?

Cứ như vậy, anh giống như không nhìn thấy sự tồn tại của cô, anh đi vòng qua cô rồi thản nhiên rời đi.

“Này, Mục Anh Thần, ý của anh là gì?”

“Nếu đồng ý thì nói một câu a?” Cô gái phía sau đuổi theo, không ngừng lảm nhảm bên tai anh.

Lúc đó anh đã nghĩ, làm sao lại có một cô gái da mặt dày như vậy.

"Để em nói cho anh biết, có bao nhiêu người ở đại học Hill muốn làm bạn trai của em, mà em không đồng ý đâu đó?"

"Anh đừng không biết tốt xấu!"

"Vậy thì để bọn họ làm bạn trai của cô a." Từ trước đến nay anh không muốn cùng người khác nói nhiều hơn một câu, nhưng không biết vì sao lại phản bác lại một câu như vậy.

"Này! Bổn tiểu thư để mắt đến anh đó thì sao nào? Anh làm hay không làm!" Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc đó.

"Không làm." Không hiểu sao, anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Anh!” Cô tức giận giơ ngón tay chỉ vào anh.

Anh đi vòng qua cô một lần nữa và đi về phía trước.

“Vậy để em làm bạn gái anh đi!” Giọng nói oán giận của cô từ phía sau truyền đến.

Anh nhếch khóe môi, đột nhiên tâm tình đặc biệt tốt.

Một chiếc xe màu đen dừng trước mặt anh, anh không quay đầu lại lên xe.

Khoảnh khắc cửa xe vừa đóng lại, anh nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài truyền vào: “Mục Anh Thần, anh hãy đợi đấy, em nhất định sẽ để anh làm bạn trai của em!!”

Từ đó về sau, mỗi ngày học xong tiết tự học, hoặc là buổi trưa tan học anh đều nhìn thấy Tô Vãn Hạ kiêu hãnh, xinh đẹp bá đạo luôn ở bên cạnh, luôn sống chết dựa vào bên cạnh anh.

Cũng kể từ đó, anh không bao giờ nhận được một lá thư hay một cái gì đó không biết được gửi đến từ đâu cả.

Cô luôn miệng nói muốn anh làm bạn trai của cô, nhưng cô lại luôn hòa nhập với những người bên cạnh anh như Mục Phong, Quý Hoa, gạt anh sang một bên.

Điều này khiến cho anh cảm thấy khó chịu, nhưng lúc đó anh không quan tâm.

Mãi cho đến một ngày, anh vô tình nhìn thấy một nam sinh đẹp trai tặng cô một bó hoa hồng lớn, sau đó thừa dịp cô không để ý hôn lên trán cô, lúc đó anh mới hiểu ra. Có lẽ anh đã bất tri bất giác thích cô từ bao giờ.

Nếu không, sự tức giận và ghen tị vô tận trong lòng thì tính là gì? Du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu cô thì tính là gì?