Chương 15.1

Tô Vãn Hạ đi theo thư ký đến cửa văn phòng làm việc của Mục Anh Thần, thành thật mà nói, trong lòng cô vẫn rất lo lắng, ách, dù sao thì chỉ có hai người họ, rốt cuộc anh tìm cô có chuyện gì?

Thư ký gõ cửa hai lần, bên trong truyền đến giọng nói vô cảm của Mục Anh Thần: "Mời vào."

Tô Vãn Hạ bình tĩnh lại, chậm rãi đi vào, phòng làm việc của anh rất lớn, thật sự rất lớn, hơn nữa rất gọn gàng, yên tĩnh, lúc này anh đang ngồi trước máy tính chăm chú nhìn cái gì đó, lông mày hơi nhíu lại cho cô có loại xúc động muốn xóa dịu.

Dường như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của Tô Vãn Hạ,

Mục Anh Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, cô lập tức xấu hổ dời ánh mắt, mất tự nhiên nói: "À, tìm em có chuyện gì?"

Mục Anh Thần liếc mắt nhìn cô một cái, tắt máy tính đứng lên, nói một câu "Đi thôi" liền tự mình đi về phía cửa.

Tô Vãn Hạ cảm thấy khó hiểu: "Đi đâu vậy?"

Mục Anh Thần quay đầu lại nhìn cô: "Ăn cơm."

"Hả?"

"Thế nào? Chẳng lẽ em không đói, buổi sáng đã ăn sáng?"

"Ha ha" Tô Vãn Hạ bị anh hỏi có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, anh tìm cô tới chính là muốn ăn cơm sao? Thực sự nằm ngoài dự liệu của cô.

Mục Anh Thần cũng không nhìn cô, mở cửa bước ra ngoài, Tô Vãn Hạ trong lòng không khỏi mắng mình không có tiền đồ, bao nhiêu tuổi rồi mà còn đỏ mặt, chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao, ăn thì ăn, ai sợ ai!

Sau đó thẳng lưng bước ra khỏi cửa.

Vừa đến hành lang, liền nhìn thấy thang máy bên kia, Mục Phong, Quý Hoa một đám người đều vươn cổ, cười xấu xa nhìn cô.

Trên đầu của Tô Vãn Hạ ngay lập tức bao phủ mấy vạch đen, những người này là ai a? Đối với bọn họ làm ra biểu cảm nhàm chán, trong nháy mắt mọi người cười to ra tiếng.

"Tô Vãn Hạ,

trên mặt đất có kiến sao?" Mục Anh Thần đứng ở cửa thang máy chuyên dụng, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng chậm chạp kia, hiện tại ngay cả ăn cơm với anh cũng không muốn sao?

"Ồ, đến đây!" Không để ý đến ánh mắt trêu chọc của đám người Mục Phong, ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Mục Anh Thần.

"Đi thôi"

"Anh, chúng em còn chưa ăn cơm! Anh không thể tỏ ra thương cảm với chúng em được sao a..."

"Đồ ăn của nhân viên trong nhà ăn cũng rất ngon, các cậu có thể đi ăn." Mục Anh Thần nói xong câu đó, liền nhấn nút đóng cửa, không để ý đến tiếng oán giận liên tiếp của mọi người sau khi nghe những lời này của anh.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Vãn Hạ bật cười một tiếng, gương mặt đẹp trai của Mục Anh Thần nghi hoặc nhìn cô.

"Nhìn cái gì vậy, ngay cả cười cũng không thể sao?" Tô Vãn Hạ không biết lấy dũng khí ở đâu ra bật thốt ra câu này, sau đó mới ý thức được mình nói cái gì, xấu hổ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân mình.

Nghe những lời này của cô, Mục Anh Thần bất ngờ nhướng mày, sau đó nhìn Tô Vãn Hạ đang cúi đầu giống như đã phạm sai lầm, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, nói ra hai chữ: "Không thể" rồi bước ra ngoài.

Tô Vãn Hạ nhìn bóng lưng cao lớn thon dài đi ra khỏi thang máy, không khỏi giật giật khóe miệng, lẩm bẩm hai chữ: "Bá đạo" sau đó bước ra ngoài lon ton chạy một đường mới đuổi kịp.

Mục Anh Thần cũng không hỏi Tô Vãn Hạ ăn gì, mà trực tiếp chở cô đến một nhà hàng Trung Quốc.

“Mục tổng, anh muốn ăn gì?” Người phục vụ cầm thực đơn cung kính hỏi.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Vãn Hạ bĩu môi, xem ra là khách quen.

Mục Anh Thần cũng không thèm nhìn, suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: "Giống như trước đây."

"Được rồi, xin vui lòng đợi một chút."