Chương 12.2: Những kẻ đần sửng sốt

Nhìn thấy Tô Vãn Hạ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, Mục Anh Thần mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng tém chăn cho cô, ngay khi anh rút tay lại, những ngón tay thon dài của anh đột nhiên khựng lại.

Khung cảnh thật quen thuộc, vẫn còn nhớ trong một lần vào khoảng 6 năm trước, anh cũng thức trắng đêm chăm sóc cho cô khi uống say, tại sao sau 6 năm xa cách anh vẫn có thể chăm sóc cho cô như vậy?

Tại sao anh lại đánh mất chính mình khi gặp cô?

Những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thiên thần ấy, đôi mắt đen huyền đầy mê hoặc.

Khuôn mặt này thực sự ngày càng trở nên tinh tế và xinh đẹp.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mặt Tô Vãn Hạ, nhưng chính là cô, chính cô... đã tổn thương anh một cách tàn nhẫn như vậy, rõ ràng cô đã nhảy vào thế giới của anh, nhưng khi anh chìm đắm trong đó thì cô đã bỏ đi biệt tăm biệt tích.

Cô đã không biết, sau khi cô bỏ đi, anh đã điên cuồng tìm kiếm cô khắp cả thế giới!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mục Anh Thần tràn đầy sự đau khổ, nắm tay anh siết chặt.

Anh còn ngu ngốc cho rằng lần này cô trở về có lẽ có liên quan đến anh, nhưng hôm nay anh mới biết, nếu không phải vì dự án đảo Bali, có lẽ cô đã không quay lại.

Đôi môi hoàn hảo của anh nở một nụ cười bất lực, anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng nõn rồi đứng dậy bỏ đi.

Bốn người ở phía ngoài đứng áp sát vào cửa chăm chú lắng nghe, cánh cửa đột nhiên mở ra, mấy người họ bị mất thăng bằng cùng ngã nhào xuống đất.

"Chết tiệt, Mục Sơ Dương cậu là heo à, nặng quá, mau đứng lên đi!"

"Bà cô ơi, đừng la nữa, tôi sắp ngã sấp mặt rồi này."

Án Ức Nhu giật giật khóe miệng, có vẻ như cô ấy là người phía dưới, có người nằm lót dưới anh ta mà anh ta còn la lối không ngừng.

"Cậu có phải đàn ông không? Tôi là người bị đè ở dưới này?"

Mục Phong và Quý Hoa đã không ngã thảm hại như vậy, nên đã từ từ bò dậy, xấu hổ đứng sang một bên.

Mục Anh Thần mặt không chút biểu cảm liếc nhìn mấy người, nhìn Án Ức Nhu đang đứng dậy lạnh lùng nói: “Cô vào trông chừng cô ấy, đừng nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra tối nay.” Nói xong anh lạnh lùng nhìn Mục Phong, Quý Hoa, Mục Sơ Dương, ánh mắt đó rõ ràng là sự uy hϊếp!

Án Ức Nhu đáp lại một tiếng, và bước vào trong.

Mục Anh Thần đóng cửa lại và lạnh lùng rời đi.

Mục Phong, Quý Hoa và Mục Sơ Dương không dám nói gì, vội vàng đi theo.

------

Tô Vãn Hạ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, đau đến mức cô đưa tay lên xoa xoa thái dương, sau đó uể oải vươn vai.

“Hửm?” Đột nhiên cảm thấy mình đυ.ng phải một bàn tay, đầu óc nhanh nhạy, cô ngồi bật dậy, đồng thời mở đôi mắt cay xè nhìn sang bên cạnh.

Khi cô nhìn thấy người đang ngủ say, cô thở phào nhẹ nhõm, làm cô giật cả mình, cô nghĩ sao trên giường lại có người khác, hóa ra là Án Ức Nhu.

Đầu óc choáng váng, cô lại nằm xuống giường, sau đó như ý thức được gì đó, nên đã mở mắt ra, không, đây không phải phòng của cô, lướt nhìn xung quanh, đây là? Trong khách sạn?

Cô nhíu mày ngờ vực, sao cô lại ở đây? Cô bực dọc xoa đầu, chết tiệt! Cô không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi trở lại bữa tiệc với Ức Nhu ngày hôm qua, cô bị đau đầu dữ dội như vậy, chẳng lẽ hôm qua cô đã uống say?