Chương 13.1: Cậu thật sự không có say tới phát điên

Trời ơi! Hội trường hôm qua nhiều người như vậy, mình có say tới phát điên không? Bình thường mỗi khi uống rượu đều sẽ rất chú ý không uống nhiều, sao bây giờ lại không nhớ gì vào hôm qua vậy?

Quay đầu nhìn Án Ức Nhu ngủ như chết bên cạnh, liền đẩy một cái đầy tàn nhẫn, mặc dù bản thân cô rất ghét bị quấy rầy khi đang ngủ.

Lại đẩy thêm hai cái nữa, lúc này Án Ức Nhu mới có phản ứng, “Làm gì thế? Mình sắp mệt chết rồi, để mình ngủ thêm lát nữa.....” Sau đó lại không nói nữa.

“Ức Nhu, đừng ngủ nữa, sao chúng ta lại ở đây?”

“Cái gì chỗ này chỗ kia, có thể ngủ không phải là được rồi” Án Ức Nhu nói trong mơ mơ màng màng, cô ấy thật sự sắp mệt chết rồi, tối hôm qua trông Vãn Hạ trông tới nửa đêm, lúc này cô ấy mới ngủ được bao lâu chứ, cô ấy dễ dàng sao?

“Vậy tối qua mình có uống say không?”

“Có say tới phát điên không?” Tô Vãn Hạ không ngừng đẩy Án Ức Nhu, bây giờ cô thật sự nóng lòng muốn biết tối qua rốt cuộc có làm ra chuyện gì khiến người khác kinh ngạc không.

Án Ức Nhu trùm chăn lên đầu, “Để mình ngủ thêm lát nữa đi bà cô ơi.” Sau đó thì thật sự ngủ thϊếp đi.

Tô Vãn Hạ nhức đầu nhìn Án Ức Nhu trùm chăn kín mít, xoa xoa huyệt thái dương sắp nổ tung, ngồi trên giường hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng hét lên: “Cháy rồi....Người đâu rồi....Lửa rất lớn.....”

“Ahhhhh! Cháy ở đâu? Cháy ở đâu?” Án Ức Nhu liền giật mình ngồi bật dậy, lúc nhìn rõ cảnh vật xung quanh, thì liếc nhìn Tô Vãn Hạ đang xem kịch vui bên cạnh, mệt mỏi nói: “Vãn Hạ.....Cậu rất phiền đấy!”

“Haha, Ức Nhu, tối qua rốt cuộc mình có say không?” Tô Vãn Hạ cười hai tiếng, thăm dò hỏi.

“Có......” Đại não Án Ức Nhu đang muốn nói có, còn ầm ĩ ai cũng biết.

Nhưng chợt nhớ tới ánh mắt dọa người của Mục Anh Thần, vì thế, trong nháy mắt liền đổi lại: “Có mình ở đó, sao có thể để cậu say tới phát điên?”

“Thật sao?” Tô Vãn Hạ có chút nghi ngờ.

“Khẳng định là thật, mình bảo đảm, cậu thật sự không có say tới phát điên” Án Ức Ngu vỗ ngực, thề thốt.

Tô Vãn Hạ thấy Án Ức Nhu như thế, liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, không có thì tốt, sau đó lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Vậy sao chúng ta lại ngủ ở đây?”

Án Ức Nhu dừng một chút, sau đó rất tùy ý nói: “Bởi vì tối qua cậu uống nhiều quá, mình cũng có chút chóng mặt, không thể lái xe, cho nên trực tiếp ở trên lầu, tiện biết bao nhiêu.”

“Ờ....Thì ra là thế.” Lúc này trái tim Tô Vãn Hạ cuối cùng cũng trở lại vị trí ban đầu.

“Đúng vậy, nếu không còn có thể thế nào.”

“Ừm....đau đầu quá, không mấy chúng ta ngủ thêm lát nữa đi?” Tô Vãn Hạ hỏi Án Ức Nhu, nhưng lúc câu nói vừa rơi xuống, thì cô đã chui vào chăn.

Án Ức Nhu vô cùng tức giận trợn trắng mắt, sao lại có người không có nhân phẩm như vậy chứ, sau đó cũng vùi đầu vào chăn, cô ấy phải ngủ bù cho đủ giấc, trước khi chìm vào giấc mộng, trong đầu còn mơ hồ nghĩ: Nếu Vãn Hạ biết tối qua cậu ấy không chỉ say tới phát điên, mà còn đè Mục Anh Thần xuống giường, thì không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.

Hai người đang ngủ say sưa, thì giai điệu violon tao nhã chợt vang lên, lần thứ nhất không ai bắt máy, lần thứ hai vẫn không ai bắt máy, lần thứ ba, “Ai thế? Mới sáng sớm có để người ta ngủ không hả?”

Mục Anh Thần nghe thấy giọng nói oán trách có chút giận dữ trong điện thoại, không khỏi cong khóe môi, giọng nói từ tính tuyệt đẹp cứ thế mà phát ra, “Còn 10 phút nữa, cuộc họp sẽ bắt đầu, em tới chưa?”

“Anh là ai....cuộc họp gì? Tới gì?” Tô Vãn Hạ lẩm bẩm, còn mang theo giọng mũi nghiêm trọng.

Độ cong nơi khóe miệng Mục Anh Thần trong nháy mắt cứng đờ, thái dương giật giật, lạnh lùng nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Tô Vãn Hạ, tỉnh chưa! Tỉnh rồi thì mau chóng xuống giường cho anh!”

“Nếu 10 giờ mà vẫn chưa tới tập đoàn Mục thị, thì tự gánh lấy hậu quả!” Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.