Chương 11.2: Cô gái uống quá chén (2)

Trước đây Mục Anh Thần đã từng thấy Tô Vãn Hạ say rượu, khi đó anh không biết rằng cô sẽ là một người hoàn toàn khác khi uống say, kể từ đó, anh đã ra lệnh cấm cô uống rượu, chỉ vì khi cô say, người bị dày vò không phải là cô mà là anh.

Khi cô uống say, cô sẽ không ngừng dày vò cho đến khi mệt lã, mọi người xung quanh đều phải tuân theo lệnh của cô, nếu không làm theo ý của cô, thì cô sẽ gây sự với người đó, hoặc đánh người đó, hoặc tự mình ngồi bệt xuống đất la khóc.

"Có nghe thấy không, anh ngồi ở trước mặt tôi, tôi muốn hát."

Mục Anh Thần đã sờ lên trán lần thứ n, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, đừng hát nữa, ngày mai lại hát tiếp."

"Không, tôi muốn hát bây giờ"

"Hôm nay đã hát nhiều rồi, không tốt cho cổ họng"

"Không được, không được, hay là anh hát cho tôi nghe đi" Tô Vãn Hạ dở trò lưu manh.

Mục Anh Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, an ủi: "Vãn Vãn ngoan nào, ngày mai anh sẽ hát cho em nghe, em nên nghỉ ngơi đi nhé"

Vốn tưởng rằng phải mất nhiều thời gian để an ủi cô, không ngờ một lúc sau không thấy người trong vòng tay mình có phản ứng gì.

Anh không khỏi có chút lo lắng nhìn vào khuôn mặt cô, trái tim anh bỗng chốc như bị bóp chặt.

Đôi mắt to của Tô Vãn Hạ đỏ hoe, cô sụt sịt, ngắt quãng nói: "Chỉ có anh ấy mới có thể gọi tôi là Vãn Vãn, anh ấy nói rằng bố mẹ tôi gọi tôi là Hạ Hạ, bạn học và bạn bè đều gọi tôi là Vãn Hạ..."

"Cho nên anh ấy muốn gọi một cái tên độc nhất vô nhị, còn nói là người khác đều không được phép gọi..."

Trái tim Mục Anh Thần như bị dao cắt, máu chảy đầm đìa, nhìn cô gái có dáng vẻ đáng thương ở trước mặt, cảm giác bất lực của cái đêm 6 năm trước lại một lần nữa chạy khắp cơ thể anh, nếu như nhớ rõ như vậy, tại sao lúc đầu lại nhẫn tâm bỏ rơi anh mà đi như vậy...

"Hu hu..." Tô Vãn Hạ bật khóc, khiến Mục Anh Thần giật mình.

"Anh ta là một thằng khốn nạn, anh ta khiêu vũ với người phụ nữ khác"

"Trước đây anh ta đã nói với tôi rằng sẽ không thích ai khác ngoài tôi"

"Đồ khốn, đồ dối trá..."

Mục Anh Thần không có khả năng miễn nhiễm với nước mắt của cô, cho dù là làm gì chỉ cần cô khóc, anh nhất định sẽ giơ tay đầu hàng.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên đi vào phòng trong, ôm cô ngồi ở trên giường, "Anh ấy không lừa dối em, ngoài em ra thì không thích ai cả."

Nghe những lời an ủi dịu dàng của anh, Tô Vãn Hạ cuối cùng cũng ngừng khóc.

Vì cô đang ngồi trên đùi của Mục Anh Thần, nên khi cô ngước lên nhìn thì thấy một khuôn mặt đẹp trai được phóng to.

Có lẽ là do đã lăn lộn hồi lâu, đầu óc cô mới tỉnh táo được một chút, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ trước mặt, cô nhẹ nhàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên lông mày, đôi mắt, mũi, miệng của anh.

Là nằm mơ sao? Vẫn đang nằm mơ sao? Cô đã có giấc mơ này suốt 6 năm qua.

Nhưng tại sao giấc mơ này lại chân thực như vậy? Cô không nỡ phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này.

“Thần Thần...” Cô thì thầm, ngay sau đó, cô đặt đôi môi lên môi anh.

Mục Anh Thần cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, cách xưng hô quen thuộc, nhưng anh cảm thấy dường như cả thế kỷ đã không được nghe gọi như vậy.

Cùng lúc đó, đôi môi mềm mại ngọt ngào áp lên môi anh, toàn thân anh run rẩy, khi ôm cô trong lòng anh đã đủ khó chịu rồi, người phụ nữ này có biết mình đang đùa với lửa không?

Trong lúc anh phân tâm, Tô Vãn Hạ đã đẩy anh xuống, nhẹ nhàng trèo trên người anh, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh và hôn lên môi anh một cách nồng cháy.