Chương 11.1: Cô gái uống quá chén (2)

Mục Anh Thần cũng sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ nhàng bế Tô Vãn Hạ lên.

Có lẽ vì ý thức được sự an toàn, Tô Vãn Hạ rất tự nhiên ôm lấy cổ anh, và luôn miệng nói: Rượu, đưa rượu cho tôi, tôi muốn uống.

Sắc mặt Mục Anh Thần lập tức tối sầm lại, anh bế cô sải bước ra khỏi bữa tiệc, nếu không rời khỏi đây thì người phụ nữ này có thể lại làm thêm những chuyện xấu hổ khác nữa.

Án Ức Nhu vội vàng đi theo, nhóm người Mục Phong cũng đang đi theo, nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ta quay lại và nói với tổ trưởng nhóm vệ sĩ phía sau: "Các anh không cần đi theo nữa", rồi chạy theo Mục Anh Thần.

Tất cả mọi người phía sau bỗng chốc đứng hình, bọn họ đang nằm mơ sao? Mục thiếu gia lại bồng người phụ nữ say xỉn đó đi như vậy sao...

Mục Anh Thần bế Tô Vãn Hạ lên lầu, Quý Hoa đã nhanh nhảu đặt một phòng ở tổng thống.

Ở cửa, Mục Anh Thần quần áo xộc xệch bồng Tô Vãn Hạ đang khua chân múa tay, anh lạnh lùng đuổi những người theo sau đi xuống, sau đó đóng sầm cửa lại.

Mấy người lập tức ngẩn ra, Án Ức Nhu há hốc mồm, nhưng lại không dám nói lời nào, Vãn Hạ, mình có lỗi với cậu, trơ mắt nhìn cậu bị đưa vào miệng cọp đáng thương như vậy, nhưng mình không thể làm gì được, chủ yếu là do cậu uống say quá hung hăng, mình không giải quyết nổi cậu.

Mục Anh Thần đặt Tô Vãn Hạ lên ghế sô pha, cởi khuy áo và cởϊ áσ vest ra, cà vạt đã bị Tô Vãn Hạ kéo đến xộc xệch.

Chỉ trong chốc lát, Tô Vãn Hạ đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô cảm thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt quay cuồng khiến cô choáng váng.

Cô vừa đứng dậy, hai chân như nhũn ra, lại ngã xuống ghế sô pha, Mục Anh Thần nhìn thấy cô như vậy đã lắc đầu bất lực.

Tô Vãn Hạ nghĩ rằng cô đứng không vững là do đôi giày, nên cô đã dùng sức hất mạnh chân, nhưng có hất thế nào cũng không hất ra được, sau đó cáu kỉnh hét lên, "Thật đáng ghét, không mang nữa..."

Một đôi tay nhẹ nhàng đè xuống chân cô, và dịu dàng cởi đôi giày của cô ra, đặt sang một bên.

Lúc này, chân cô cuối cùng cũng được chạm đất, Tô Vãn Hạ lắc đầu và nhìn thấy một bóng người ở trước mặt, không, có rất nhiều bóng người, vì cô lắc tới lắc lui nên không nhìn rõ người trước mặt là ai.

"Ha ha, nhiều người quá, anh là ai?"

Mục Anh Thần cảm thấy thái dương đau nhói, anh sắp bị người phụ nữ này làm cho tức chết.

"Tô Vãn Hạ, nhìn kỹ tôi là ai," anh gằng giọng nói.

Tô Vãn Hạ làm theo lời anh và hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi là Mục Anh Thần!"

Bỗng chốc, Tô Vãn Hạ đã im lặng, một lúc sau, cô lại cười lớn: "Đồ dối trá, anh ấy ở Trung Quốc, không phải ở đây."

"Đây là Trung Quốc, tôi đang ở đây"

"Đồ đần, đây là nước Anh, không phải Trung Quốc, đây là London"

Khóe miệng Mục Anh Thần giật giật, anh bất lực xoa vào giữa hai lông mày.

Tô Vãn Hạ lại loạng choạng đi đến trước TV, cầm remote lên và cất cao giọng hát: "Đừng hỏi tôi từ đâu đến ~~ quê hương của tôi ở nơi rất xa ~~ tại sao lại lang bạt ~~ lang bạt ~~"

Án Ức Nhu, Mục Phong, Quý Hoa và Mục Sơ Dương đang ngồi trên ghế sô pha ở hành lang, nghe thấy giọng hát quỷ khóc phát ra từ căn phòng, bỗng chốc cảm thấy bất lực.

Trời ơi, vẫn chưa kết thúc sao?

Làm sao Mục Anh Thần có thể chịu được cô vậy...

Một tiếng sau ---

"Ai kia, anh ngồi đó, tôi hát anh nghe một bài..." Tô Vãn Hạ chỉ vào bóng người mờ ảo trước mặt, ra lệnh như một chị đại.