Chương 8.2: Dạ tiệc (4)

Jesse đang mặc một bộ vest màu xanh ngọc bích sành điệu, những đường nét quyến rũ và sâu như tạc trên gương mặt đều cho thấy anh ấy là một đứa con lai.

Đôi mắt màu lam lúc này đang mỉm cười nhìn Tô Vãn Hạ, mái tóc đen với gương mặt ngoại quốc đó, mang đến cho người ta một cảm giác xinh đẹp lạ lẫm.

Nhìn thấy Jesse, Tô Vãn Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, khóe miệng mấp máy: "Jesse..."

Jesse đi đến trước mặt Tô Vãn Hạ và Mục Anh Thần, anh ấy mỉm cười và đưa tay ra nhìn Mục Anh Thần: "Mục tiên sinh, đã lâu không gặp!"

Mục Anh Thần nheo mắt và đưa tay ra: "Đã lâu không gặp."

Jesse nói với Tô Vãn Hạ: "Summer, vị này là Mục thiếu gia, ông chủ lớn của tập đoàn Mục Thị, là doanh nghiệp đứng hàng đầu châu Á."

Câu nói vừa dứt, xung quanh liền vang lên tiếng trầm trồ, hóa ra đây chính là Mục thiếu gia, người tung hoành khắp châu Á và là người đứng đầu trong gia tộc xếp hàng đầu trong truyền thuyết!

Tô Vãn Hạ nghe những lời Jesse nói thì không khỏi tự cười giễu, đúng vậy! Địa vị của anh cao đến mức không thể với tới, cô và anh không phải người cùng một thế giới, cô có cần phải căng thẳng như vậy không?

Cô nghĩ như vậy thì tất cả sự hoảng loạn hoàn toàn biến mất.

Cô khẽ mỉm cười, đưa cánh tay phải trắng nõn ra: "Mục tiên sinh, được nghe danh anh đã lâu!"

Mục Anh Thần nghe cách xưng hô được nói ra từ miệng Tô Vãn Hạ, thì đã cười chế giễu, nhìn bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trước mặt, anh nhẹ nhàng nắm lấy, quả nhiên, nó vẫn mềm mại như trước.

Tuy nhiên, Tô Vãn Hạ lại cảm thấy như bị điện giật, và sự căng thẳng bỗng chốc lại chạy khắp người.

Mục Anh Thần xoa nhẹ hai lần, và giữ chặt, Tô Vãn Hạ chịu đựng cơn đau và không kêu lên, bởi vì cô biết rằng anh đã cố ý.

Nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Tô Vãn Hạ, ánh mắt của Mục Anh Thần ánh lên vẻ u ám, bí ẩn và khó đoán.

Đôi môi mỉm cười lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên cười khẩy: "Cô Tô vẫn thích giả ngây ngô như vậy, nhiều năm không gặp, chẳng lẽ đã quên hết bạn học cũ rồi sao? "

Nói xong, anh buông bàn tay đỏ bừng của Tô Vãn Hạ ra, lạnh lùng nhìn cô.

Jesse đang thắc mắc về sự kỳ lạ của Mục Anh Thần, sau khi nghe những gì anh nói, thì đã hiểu rõ tất cả.

Anh ấy ngạc nhiên nhìn hai người họ rồi nói: "Thì ra hai người là bạn học à, Summer sao trước đây chưa từng nghe cô nhắc tới?"

Khi Mục Anh Thần nghe những lời này, đôi mắt anh càng trở nên tối hơn.

Tô Vãn Hạ cười đau khổ: "Ha ha, đi nước ngoài đã lâu, ừm... cũng không liên lạc gì với bạn bè trong nước, cho nên."

"Vậy à, nhiều năm như vậy cũng không nghe cô nhắc đến chuyện trong nước."

"Hì hì"

Mục Anh Thần nhìn thấy sự thân thiết của hai người, thì trong lòng bỗng cảm thấy tức giận vô cớ.

Mục Phong cảm thấy không ổn, "Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia đi."

Sau lời nhắc nhở của anh ta, đám đông mới tập trung về phía sân khấu.

Mục Anh Thần lạnh lùng bỏ đi, Mạnh Xán và Jesse chào nhau rồi đi về phía chỗ ngồi.

Ngay lập tức, chỉ còn lại Tô Vãn Hạ và nhóm người do Jesse dẫn theo.

Tô Vãn Hạ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu đau như búa bổ, Jesse thấy sự khác thường của cô liền kéo cô về phía chỗ ngồi.

Người chủ trì tuyên bố bắt đầu bữa tiệc, sau đó là thời gian để mọi người tự do giao lưu, giải trí và khiêu vũ.

Jesse là người thừa kế của doanh nghiệp nổi tiếng ở châu Âu, anh ấy quen biết rất nhiều người, thỉnh thoảng lại có người đi đến mời rượu và trò chuyện, Tô Vãn Hạ sau khi gặp Mục Anh Thần thì không còn hứng thú nữa, cô lặng lẽ ngồi trong góc uống rượu.

Đột nhiên, có ai đó đứng trước bàn của cô, che mất một phần ánh sáng.